Đã đến giữa khuya mười hai giờ, Nhậm Thiên Dã ngồi trong phòng khách hút thuốc, khói lên lượn lờ khuếch tán đến mỗi góc của căn phòng, đây đã là cuộc điện thoại không biết thứ mấy mà anh gọi, nhưng điện thoại liên tục báo bận không ai nghe, Nhậm Thiên Dã nhíu mi, cầm chùm chìa khóa xe trên bàn sải bước đi ra cửa phòng.
Chiếc Ferrari màu đen phóng nhanh trên đường cao tốc yên tĩnh, chuyển xuống đường cao tốc thì chính là đường tới nhà Tần Hiểu Hiểu, lúc chạy qua một con đường nhỏ hẹp Nhậm Thiên Dã cảm nhận được sự khác thường: “Két – -.” Thắng xe lại, anh chậm rãi đi trên đường phố, cẩn thận từng bước.
Trong đêm đen, trên đường phố lạnh trẻo truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, một đám người bao vây một cô gái: “Xin lỗi, hôm nay chúng tôi phải dẫn cô về.”
Người đàn ông cầm đầu cung kính hành lễ với cô gái, sau đó từ từ đến gần cô.
“Hừ, không ngờ các người lại tìm tới nhanh như vậy, nhưng- -.”
Cô gái nhìn một vòng rồi nheo mắt lại: “Chỉ bằng mấy người các người, anh cảm thấy có thể dẫn tôi về sao?”
Vừa nói cô gái vừa cởi giày cao gót ra, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“Vậy xin lỗi, đắc tội.”
Những người đàn ông kia lao vào, nói một cách chính xác là chuẩn bị bắt cô gái, nhưng bọn họ chưa kịp đến gần, đã bị cô gái đánh ngã trên đất, cô chỉ nhấc chân đá vài hòn đá nhỏ ven đường, đánh huyệt yếu trên người bọn họ, bọn họ đau đớn kêu rên lăn trên đất, không bò dậy nổi.
Cô gái mang giày vào, xoay người bước đi rồi đột nhiên quay đầu lạnh giọng nói: “Các người nói cho ông ta biết, muốn tôi về, thì bảo ông ta tự mình đến tìm tôi.”
Đợi cô gái biến mất ở ngã tư đường, một đôi giày da xuất hiện từ chỗ khuất.
Một màn này đã bị người đàn ông gấp rút chạy tới nhìn thấy, trong mắt anh hiện lên sự nghi hoặc, đầy tìm tòi khó hiểu, Tần Hiểu Hiểu, rốt cuộc em là ai? …
Điện thoại di động vang lên làm Nhậm Thiên Dã hồi thần, nhìn tên người gọi, anh nhếch môi, tay cầm điện thoại bất giác nắm chặt, một lát sau anh nghe điện thoại: “Alo.”
“Dã, em rất mệt, đêm nay sẽ không về.”
Nói xong Tần Hiểu Hiểu hà hơi một cái: “Được rồi, không nói nữa, em muốn ngủ.”
“Đợi chút, giờ anh đang ở gần nhà em.”
“Hả?”
Tần Hiểu Hiểu nheo mắt lại: “Cũng được, mười phút sau gặp dưới lầu.”
Năm phút sau chiếc Ferrari màu đen dừng trước cửa nhà Tần Hiểu Hiểu, anh vừa đốt điếu thuốc, đã nghe thấy tiếng cửa sổ xe bị gõ, cửa xe bị mở ra, Tần Hiểu Hiểu cười ngọt ngào chui vào: “Dã – -.”
Đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương khoác lên vai anh, gò má anh trong bóng đêm trở nên quyến rũ đến kì lạ, Tần Hiểu Hiểu si mê ngắm nhìn, anh lại chợt xoay đầu nhìn thẳng vào cô: “Hiểu Hiểu – -.”
Anh muốn nói lại thôi, đôi mắt đẹp của Tần Hiểu Hiểu chợt lóe, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch: “Ừ? Anh làm sao vậy, Dã.”
“Không sao, chỉ là anh nhớ bảo bối của anh thôi.”
Anh lập tức giơ tay lên ôm cô vào ngực, tay to dùng sức ấn lấy đầu Hiểu Hiểu vào ngực mình, không buông tay.
“Dã, anh làm đau người ta.”
Nhậm Thiên Dã không buông tay mà càng thêm dùng sức ôm cô, như muốn khảm vào cơ thể mình, Tần Hiểu Hiểu cảm nhận được đêm nay anh hơi khác thường, bằng trực giác cô cảm thấy nhất định anh có chuyện đó giấu mình, bình thường anh sẽ không làm chuyện khác người như vậy, cuối cùng là chuyện gì? Chẳng lẽ là – -.
“Ôi – -.”
Môi Tần Hiểu Hiểu bị người anh cắn mạnh một cái, cô đau đến hít một hơi lạnh, mắt đôi mênh mông ngập nước bất mãn nhìn người đàn ông trước mặt.
“Nghĩ gì vậy, mất hồn như thế?”
Anh trầm thấp nói, đôi mắt thâm thúy như có thể nhìn thấu lòng người, tay vuốt tóc cô mang theo vô hạn cưng chiều, anh đặt trán mình lên trán cô, hơi nóng bỏng phun lên mắt cô, trên mũi, trên môi, Tần Hiểu Hiểu bị anh trêu chọc đến ý loạn tình mê, bàn tay nhỏ bé dần dần leo lên vai anh, đan xen vào tóc, khẽ rên.
“Dã —.”
Tần Hiểu Hiểu như con mèo nhỏ quyến rũ lên tiếng, cái miệng nhỏ mê hoặc lòng người lúc đóng lúc mở chủ động hôn anh.
Tần Hiểu Hiểu, anh không cần biết em là ai, em chỉ là của anh, của anh, anh bá đạo nghĩ, cẩn thận nhìn chằm chằm cô gái trước trong vòng tay mình, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt trên môi anh đưa lưỡi vào miệng cô, anh dùng ra một tay nhẹ gạt cọng cỏ trên vai cô xuống, sau đó lại tập trung vào nụ hôn, thật lâu.
__
Chiếc Ferrari màu đen phóng nhanh trên đường cao tốc yên tĩnh, chuyển xuống đường cao tốc thì chính là đường tới nhà Tần Hiểu Hiểu, lúc chạy qua một con đường nhỏ hẹp Nhậm Thiên Dã cảm nhận được sự khác thường: “Két – -.” Thắng xe lại, anh chậm rãi đi trên đường phố, cẩn thận từng bước.
Trong đêm đen, trên đường phố lạnh trẻo truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, một đám người bao vây một cô gái: “Xin lỗi, hôm nay chúng tôi phải dẫn cô về.”
Người đàn ông cầm đầu cung kính hành lễ với cô gái, sau đó từ từ đến gần cô.
“Hừ, không ngờ các người lại tìm tới nhanh như vậy, nhưng- -.”
Cô gái nhìn một vòng rồi nheo mắt lại: “Chỉ bằng mấy người các người, anh cảm thấy có thể dẫn tôi về sao?”
Vừa nói cô gái vừa cởi giày cao gót ra, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“Vậy xin lỗi, đắc tội.”
Những người đàn ông kia lao vào, nói một cách chính xác là chuẩn bị bắt cô gái, nhưng bọn họ chưa kịp đến gần, đã bị cô gái đánh ngã trên đất, cô chỉ nhấc chân đá vài hòn đá nhỏ ven đường, đánh huyệt yếu trên người bọn họ, bọn họ đau đớn kêu rên lăn trên đất, không bò dậy nổi.
Cô gái mang giày vào, xoay người bước đi rồi đột nhiên quay đầu lạnh giọng nói: “Các người nói cho ông ta biết, muốn tôi về, thì bảo ông ta tự mình đến tìm tôi.”
Đợi cô gái biến mất ở ngã tư đường, một đôi giày da xuất hiện từ chỗ khuất.
Một màn này đã bị người đàn ông gấp rút chạy tới nhìn thấy, trong mắt anh hiện lên sự nghi hoặc, đầy tìm tòi khó hiểu, Tần Hiểu Hiểu, rốt cuộc em là ai? …
Điện thoại di động vang lên làm Nhậm Thiên Dã hồi thần, nhìn tên người gọi, anh nhếch môi, tay cầm điện thoại bất giác nắm chặt, một lát sau anh nghe điện thoại: “Alo.”
“Dã, em rất mệt, đêm nay sẽ không về.”
Nói xong Tần Hiểu Hiểu hà hơi một cái: “Được rồi, không nói nữa, em muốn ngủ.”
“Đợi chút, giờ anh đang ở gần nhà em.”
“Hả?”
Tần Hiểu Hiểu nheo mắt lại: “Cũng được, mười phút sau gặp dưới lầu.”
Năm phút sau chiếc Ferrari màu đen dừng trước cửa nhà Tần Hiểu Hiểu, anh vừa đốt điếu thuốc, đã nghe thấy tiếng cửa sổ xe bị gõ, cửa xe bị mở ra, Tần Hiểu Hiểu cười ngọt ngào chui vào: “Dã – -.”
Đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương khoác lên vai anh, gò má anh trong bóng đêm trở nên quyến rũ đến kì lạ, Tần Hiểu Hiểu si mê ngắm nhìn, anh lại chợt xoay đầu nhìn thẳng vào cô: “Hiểu Hiểu – -.”
Anh muốn nói lại thôi, đôi mắt đẹp của Tần Hiểu Hiểu chợt lóe, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch: “Ừ? Anh làm sao vậy, Dã.”
“Không sao, chỉ là anh nhớ bảo bối của anh thôi.”
Anh lập tức giơ tay lên ôm cô vào ngực, tay to dùng sức ấn lấy đầu Hiểu Hiểu vào ngực mình, không buông tay.
“Dã, anh làm đau người ta.”
Nhậm Thiên Dã không buông tay mà càng thêm dùng sức ôm cô, như muốn khảm vào cơ thể mình, Tần Hiểu Hiểu cảm nhận được đêm nay anh hơi khác thường, bằng trực giác cô cảm thấy nhất định anh có chuyện đó giấu mình, bình thường anh sẽ không làm chuyện khác người như vậy, cuối cùng là chuyện gì? Chẳng lẽ là – -.
“Ôi – -.”
Môi Tần Hiểu Hiểu bị người anh cắn mạnh một cái, cô đau đến hít một hơi lạnh, mắt đôi mênh mông ngập nước bất mãn nhìn người đàn ông trước mặt.
“Nghĩ gì vậy, mất hồn như thế?”
Anh trầm thấp nói, đôi mắt thâm thúy như có thể nhìn thấu lòng người, tay vuốt tóc cô mang theo vô hạn cưng chiều, anh đặt trán mình lên trán cô, hơi nóng bỏng phun lên mắt cô, trên mũi, trên môi, Tần Hiểu Hiểu bị anh trêu chọc đến ý loạn tình mê, bàn tay nhỏ bé dần dần leo lên vai anh, đan xen vào tóc, khẽ rên.
“Dã —.”
Tần Hiểu Hiểu như con mèo nhỏ quyến rũ lên tiếng, cái miệng nhỏ mê hoặc lòng người lúc đóng lúc mở chủ động hôn anh.
Tần Hiểu Hiểu, anh không cần biết em là ai, em chỉ là của anh, của anh, anh bá đạo nghĩ, cẩn thận nhìn chằm chằm cô gái trước trong vòng tay mình, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt trên môi anh đưa lưỡi vào miệng cô, anh dùng ra một tay nhẹ gạt cọng cỏ trên vai cô xuống, sau đó lại tập trung vào nụ hôn, thật lâu.
__