Kim Thuẫn theo Nhậm Thiên Dã đi vào công trường, nền tảng sơ bộ đã xây xong, còn lại là không gian bên trong, lúc trước hạng mục này tập đoàn RT hợp tác với tập đoàn Nghi thị nhưng vì họ hợp tác với Xuyên thị nên tập đoàn RT đã ngừng việc hợp tác với nó, hơn nữa tập đoàn RT còn đưa ra chứng cớ bắt tập đoàn Nghi thị bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, mặc dù tập đoàn Nghi thị không cam lòng nhưng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, tập đoàn RT nổi tiếng với tác phong tàn nhẫn, lãnh đạo lại là người của gia tộc đứng đầu trong năm gia tộc bậc nhất, luận về tài về lực đều mạnh hơn tập đoàn Nghi thị, cho nên nếu không phải bọn họ mua dây buộc mình múa rìu qua mắt thợ, sẽ không phải trả số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, tự mình hại mình.
“Chuẩn bị thế nào rồi?”
“Nhậm tổng, tất cả đều dựa theo yêu cầu của anh mà làm, vô cùng thuận lợi.”
“Ừ, cậu đi điều tra thị trường chứng khoán gần đây.”
“Vâng”
Trong phòng khách, Kim Thuẫn cầm máy tính xách tay thỉnh thoảng gõ bàn phím, chợt có một quảng cáo nhỏ chắn phía trước thị trường chứng khoán, hắn vừa nhấc tay muốn đóng thì bị nội dung trên đó hấp dẫn: ‘Nếu như bạn là cao phú soái chói lóa làm mù mắt người khác, nếu như bạn là người đàn ông tài giỏi chu đáo, nếu như bạn là người đàn ông dịu dàng biết thương yêu mẹ mình?! Nếu như, nếu như, như vậy xin bạn nhanh chóng gọi số XXXXXX, nhanh tay lẹ chân, ặc, mua một tặng một, cực kỳ giá trị! PS: Bảo đảm đều là những cô gái dịu dàng, đáng yêu! Bên dòng chữ quảng cáo còn có một icon công chúa vẫy đôi cánh nhỏ trong suốt làm động tác hôn môi, làm cho người ta yêu thích.’
Ha ha, Kim Thuẫn nhìn quảng cáo tìm bạn trăm năm này, cười ra tiếng, hắn rất ít cười, nhưng đọc quảng cáo này làm cho hắn cảm giác như thấy được người viết bài quảng cáo này rất đáng yêu và trẻ con, nghĩ tới đây, Kim Thuẫn lại cong môi.
“Hắt xì —–.”
Ai nói về mình vậy nhỉ, mặc dù mình biết mình xinh đẹp như hoa, hừm, chẳng lẽ là tiểu Đông? Hay là Hiên Hiên? A, cũng có thể là Jack.
Tiểu Đậu Đỏ bất mãn quơ nắm đắm nhỏ, rồi lại lấy hai tay chống cằm trầm tư, hôm nay là cuối tuần, nhà trẻ cho nghỉ, mẹ lại đi làm, ở nhà một mình rất buồn chán, bé đăng quảng cáo tìm bạn trăm năm này đã hơn nửa tiếng, khoai tây chiên cũng ăn hết gói thứ năm, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, lại xoa cái miệng nhỏ nhắn, hơi buồn ngủ rồi.
“Hắc xì——.”
Tiểu Đậu Đỏ hắt xì một cái, con mắt to tròn dần sụp xuống, cơ thể nhỏ bé nghiêng qua một bên muốn ngủ thiếp đi: “Đinh…”
QQ của bé vang lên tiếng thông báo, Tiểu Đậu Đỏ giật mình mở to mắt nhìn màng hình.
……
Tần Hiểu Hiểu ngồi trước máy vi tính xuất thần, người đàn ông mặc áo lông kia cứ quanh quẩn trong đầu cô, bây giờ thời gian nhân cách ban đêm của Tần Hiểu Hiểu chiếm cứ tư tưởng càng ngày càng nhiều, có đôi khi ban ngày cô cũng sẽ chợt biến thành người phụ nữ ngoan lệ ma mị ban đêm kia, càng như vậy cô càng trở nên xa lạ.
Ví dụ như càng ngày càng thích ở một mình, càng ngày càng không thích nói chuyện với người khác, càng ngày càng không muốn đếm xỉa tới đàn ông, đúng, không muốn đếm xỉa, thậm chí là có chút chán ghét, mà ngay cả khi đối mặt với người đàn ông yêu chìu cô, cô cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại, chắc anh cũng có thể cảm nhận được, aizz, Tần Hiểu Hiểu châm chọc cười một tiếng, nụ cười như hoa nhưng mà là đóa hoa hồng đầy gai không dể đụng vào, nhiều gai, làm người khác bị thương.
Đã tới giờ tan ca, có người rũ Tần Hiểu Hiểu đi dạo phố, cô cười yếu ớt từ chối, trước khi cô tan ca gọi điện thoại cho Nhậm Thiên Dã, nội dung cuộc gọi là buổi tối xong việc không cần đến đón em, hình như anh sớm đã đoán được, ngoài miệng nhu tình đồng ý, khóe môi lại cười khổ, hai người chẳng nói gì nữa nên Tần Hiểu Hiểu cúp điện thoại.
“Tút tút…”
Nhậm Thiên Dã cầm điện thoại, đôi mắt ảm đạm, gần đây cô thường xuyên biểu hiện như vậy, lòng anh đau đớn như bị xé rách, giống như một giây sau cô sẽ biến mất khỏi anh vậy.
Một mình chạy ô tô đến nội thành lại từ nội thành chạy ra ngoại ô thành phố, cuối cùng gọi điện thoại cho Lãnh Diệc Thần, rũ anh ta đi uống vài ly, Lãnh Diệc Thần còn nhớ chuyện xảy ra lần trước trong khách sạn, chuyện đầu tiên anh ta làm sau khi đi vào phòng bao là trêu chọc Nhậm Thiên Dã.
“Dã, nhìn không ra cậu lại làm thật, lần trước tớ đã giúp cậu xử hai người kia, sau này sẽ không để đám chó mèo đó quấy rầy cậu. “
Nói đến đây anh ta ngồi xuống bên cạnh Nhậm Thiên Dã mở chai rượu ra, rót đầy cho mình, uống một ngụm, liếm môi trêu tức, nói: “Nhưng người phụ nữ kia bị câu đá gãy hai cây xương sườn, chồng cô ta cũng bị cắt đứt gân tay.”
“Đợi chút, cậu nói cái gì?”
Nhậm Thiên Dã cắt đứt lời trêu chọc của Lãnh Diệc Thần, nhíu mày, đôi mắt bắt đầu lạnh lại.
“Mình nói chồng cô ta ——.”
Lãnh Diệc Thần bị anh nhìn chằm chằm thì sợ hãi, anh ta dịch ra xa.
“Chồng cô ta bị cắt đứt gân tay?!”
Im lặng, im lặng, không khí lập tức ngưng đọng, chèn ép làm người ta hít thở không thông, thật lâu sau anh mới lạnh lùng nói: “Không phải do tớ làm.”
__
“Chuẩn bị thế nào rồi?”
“Nhậm tổng, tất cả đều dựa theo yêu cầu của anh mà làm, vô cùng thuận lợi.”
“Ừ, cậu đi điều tra thị trường chứng khoán gần đây.”
“Vâng”
Trong phòng khách, Kim Thuẫn cầm máy tính xách tay thỉnh thoảng gõ bàn phím, chợt có một quảng cáo nhỏ chắn phía trước thị trường chứng khoán, hắn vừa nhấc tay muốn đóng thì bị nội dung trên đó hấp dẫn: ‘Nếu như bạn là cao phú soái chói lóa làm mù mắt người khác, nếu như bạn là người đàn ông tài giỏi chu đáo, nếu như bạn là người đàn ông dịu dàng biết thương yêu mẹ mình?! Nếu như, nếu như, như vậy xin bạn nhanh chóng gọi số XXXXXX, nhanh tay lẹ chân, ặc, mua một tặng một, cực kỳ giá trị! PS: Bảo đảm đều là những cô gái dịu dàng, đáng yêu! Bên dòng chữ quảng cáo còn có một icon công chúa vẫy đôi cánh nhỏ trong suốt làm động tác hôn môi, làm cho người ta yêu thích.’
Ha ha, Kim Thuẫn nhìn quảng cáo tìm bạn trăm năm này, cười ra tiếng, hắn rất ít cười, nhưng đọc quảng cáo này làm cho hắn cảm giác như thấy được người viết bài quảng cáo này rất đáng yêu và trẻ con, nghĩ tới đây, Kim Thuẫn lại cong môi.
“Hắt xì —–.”
Ai nói về mình vậy nhỉ, mặc dù mình biết mình xinh đẹp như hoa, hừm, chẳng lẽ là tiểu Đông? Hay là Hiên Hiên? A, cũng có thể là Jack.
Tiểu Đậu Đỏ bất mãn quơ nắm đắm nhỏ, rồi lại lấy hai tay chống cằm trầm tư, hôm nay là cuối tuần, nhà trẻ cho nghỉ, mẹ lại đi làm, ở nhà một mình rất buồn chán, bé đăng quảng cáo tìm bạn trăm năm này đã hơn nửa tiếng, khoai tây chiên cũng ăn hết gói thứ năm, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, lại xoa cái miệng nhỏ nhắn, hơi buồn ngủ rồi.
“Hắc xì——.”
Tiểu Đậu Đỏ hắt xì một cái, con mắt to tròn dần sụp xuống, cơ thể nhỏ bé nghiêng qua một bên muốn ngủ thiếp đi: “Đinh…”
QQ của bé vang lên tiếng thông báo, Tiểu Đậu Đỏ giật mình mở to mắt nhìn màng hình.
……
Tần Hiểu Hiểu ngồi trước máy vi tính xuất thần, người đàn ông mặc áo lông kia cứ quanh quẩn trong đầu cô, bây giờ thời gian nhân cách ban đêm của Tần Hiểu Hiểu chiếm cứ tư tưởng càng ngày càng nhiều, có đôi khi ban ngày cô cũng sẽ chợt biến thành người phụ nữ ngoan lệ ma mị ban đêm kia, càng như vậy cô càng trở nên xa lạ.
Ví dụ như càng ngày càng thích ở một mình, càng ngày càng không thích nói chuyện với người khác, càng ngày càng không muốn đếm xỉa tới đàn ông, đúng, không muốn đếm xỉa, thậm chí là có chút chán ghét, mà ngay cả khi đối mặt với người đàn ông yêu chìu cô, cô cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại, chắc anh cũng có thể cảm nhận được, aizz, Tần Hiểu Hiểu châm chọc cười một tiếng, nụ cười như hoa nhưng mà là đóa hoa hồng đầy gai không dể đụng vào, nhiều gai, làm người khác bị thương.
Đã tới giờ tan ca, có người rũ Tần Hiểu Hiểu đi dạo phố, cô cười yếu ớt từ chối, trước khi cô tan ca gọi điện thoại cho Nhậm Thiên Dã, nội dung cuộc gọi là buổi tối xong việc không cần đến đón em, hình như anh sớm đã đoán được, ngoài miệng nhu tình đồng ý, khóe môi lại cười khổ, hai người chẳng nói gì nữa nên Tần Hiểu Hiểu cúp điện thoại.
“Tút tút…”
Nhậm Thiên Dã cầm điện thoại, đôi mắt ảm đạm, gần đây cô thường xuyên biểu hiện như vậy, lòng anh đau đớn như bị xé rách, giống như một giây sau cô sẽ biến mất khỏi anh vậy.
Một mình chạy ô tô đến nội thành lại từ nội thành chạy ra ngoại ô thành phố, cuối cùng gọi điện thoại cho Lãnh Diệc Thần, rũ anh ta đi uống vài ly, Lãnh Diệc Thần còn nhớ chuyện xảy ra lần trước trong khách sạn, chuyện đầu tiên anh ta làm sau khi đi vào phòng bao là trêu chọc Nhậm Thiên Dã.
“Dã, nhìn không ra cậu lại làm thật, lần trước tớ đã giúp cậu xử hai người kia, sau này sẽ không để đám chó mèo đó quấy rầy cậu. “
Nói đến đây anh ta ngồi xuống bên cạnh Nhậm Thiên Dã mở chai rượu ra, rót đầy cho mình, uống một ngụm, liếm môi trêu tức, nói: “Nhưng người phụ nữ kia bị câu đá gãy hai cây xương sườn, chồng cô ta cũng bị cắt đứt gân tay.”
“Đợi chút, cậu nói cái gì?”
Nhậm Thiên Dã cắt đứt lời trêu chọc của Lãnh Diệc Thần, nhíu mày, đôi mắt bắt đầu lạnh lại.
“Mình nói chồng cô ta ——.”
Lãnh Diệc Thần bị anh nhìn chằm chằm thì sợ hãi, anh ta dịch ra xa.
“Chồng cô ta bị cắt đứt gân tay?!”
Im lặng, im lặng, không khí lập tức ngưng đọng, chèn ép làm người ta hít thở không thông, thật lâu sau anh mới lạnh lùng nói: “Không phải do tớ làm.”
__