Tần Hiểu Hiểu đưa mắt nhìn theo bóng lưng Kim Thuẫn, gương mặt vẫn còn tươi cười yếu ớt bỗng trở nên ngoan lệ hung ác nham hiểm, trên người cô tràn đầy mùi máu tươi, đây là hương vị để lại sau khi giết người, tới đây chỉ vì muốn rửa ráy sạch sẽ, bởi vì sợ sau khi về biệt thự sẽ bị Nhậm Thiên Dã phát hiện khác thường, cô không muốn tiến hành bước tiếp theo sớm như vậy, nhưng không ngờ lại gặp phải Kim Thuẫn, bằng mắt, cô dám đoán chắc hắn vẫn chưa phát hiện bí mật của mình, nếu không cô chỉ có thể—–.
Bị hai thiếu gia nhà họ Tuyên vây trên đường, Tần Hiểu Hiểu nghe Tuyên Khải âm ngoan cuồng vọng rống lên một tiếng, cô dừng lại động tác mở cửa xe, cười ngọt ngào xoay người sang chỗ khác, không biết từ khi nào trong tay lại có thêm một cây kim đan: “Tuyên thiếu, anh vừa mới nói cái gì? Sao tôi không nghe rõ vậy.”
“Không nghe rõ? Cô Tần, cô đang đùa giỡn với tôi hay sao?!” Những lời này ẩn chứa ý cảnh cáo, mặt Tuyên Khải càng thêm vặn vẹo xấu xí làm cho người ta chán ghét. Những tên áo đen đã nghe theo lệnh nhanh chóng bao vây xe của bọn họ, có hai người đàn ông tiến lên muốn bắt Tần Hiểu Hiểu, cô cười như hoa, không ai biết đóa hoa kiều diễm này đã biến thành đóa hoa hồng đầy gai khát máu, kim đan lóe lên, người đàn ông trước mặt ngã xuống đất, nhanh đến mức không ai thấy rõ động tác của cô, mà huyệt thái dương của người kia đang ồ ồ chảy máu, chứng minh chuyện vừa mới xảy ra là thật.
Một tên khác vây quanh Tần Hiểu Hiểu, chần chờ lui bước, Tuyên Khải hung ác giương cây gậy lên: “Bắt người phụ nữ này! Các người phải bắt người phụ nữ này cho tôi!” Mấy chữ cuối cùng là nghiến răng nghiến lợi.
Tần Hiểu Hiểu cười ra tiếng, bước về phía trước một bước, mấy tên áo đen khác nhanh chóng vây lại chuẩn bị công kích, Tần Hiểu Hiểu nắm chặt kim đan rỉ máu, trong đôi mắt tràn đầy khát máu và hưng phấn, bây giờ cô đã không phải là Tần Hiểu Hiểu đơn thuần ngây thơ ban ngày, mà là nữ yêu tinh tới từ địa ngục, đúng vậy, cô nhanh chóng né tránh cú tấn công của một tên áo đen, xoay người đá một cái xinh đẹp làm tên đó bay xa mấy mét, tên áo đen đập xuống đất thở hổn hển muốn đứng lên, nhưng cơ thể yếu ớt chỉ chuyển động vài cái rồi không động đậy được nữa.
“Cậu ta chết rồi!” Một người áo đen thét lên, bọn họ cũng được coi là cao thủ, cho dù không phải là cao cấp nhất, nhưng tổ hợp của bọn họtuyệt đối không kém, không ngờ hôm nay, sau hai hiệp lại thua bởi một người phụ nữ yếu ớt, chuyện này bảo bọn họ làm sao cam tâm! Một tên áo đen nháy mắt ra hiệu với những tên còn lại, chúng đồng loạt gật đầu: “Lên!” Người phụ nữ này không giống với những người trước kia, xem ra bọn họ phải tấn công tập thể mới có thể thắng.
Tần Hiểu Hiểu như có mắt sau lưng, cô có thể tránh né cú đánh sau lưng trong một giây cuối cùng, xoay người lại nắm cổ áo tên kia, tàn nhẫn châm kim vào huyệt thái dương của hắn: “Phốc ——” Rút kim ra thì tên đó đã mất mạng, một giây trước khi chết tên đó vẫn không thể tin mở to hai mắt, chớp mắt đã biến thành một thi thể lạnh lẽo, máu tươi văng lên mặt Tần Hiểu Hiểu, cô xoa mặt, cười ngọt ngào: “Sao vậy, kế tiếp là ai, đã nghĩ ra chưa? Hay các người muốn lên một lượt!” Mặc giọng điệu dịu dàng, nhưng lại khiến người khác không rét mà run, ma quỷ, người phụ nữ này là ma quỷ!
Những tên còn lại sợ hãi lùi về phía sau, Tần Hiểu Hiểu khát máu liếm khóe môi, “Bụp —–.” Thi thể tên kia bị đá, những người kia hoảng hốt chạy thục mạng, con mẹ nó, nếu không chạy sẽ mất mạng!
Tần Hiểu Hiểu nhìn những tên đó chạy trốn như chuột kia, cô cười lạnh từ từ đi tới chỗ bọn chúng, mỗi bước đi của cô đều dọa bọn chúng lùi về phía sau, ai cũng không muốn là người bị giết tiếp theo, cô giống như là sứ giả địa ngục đến đây để lăng trì những sinh vật ti tiện này, điều khiển sự sống chết của bọn họ.
Tuyên Khải hoảng hồn, hắn gõ cây gậy bạch kim trên mặt đất: “Nếu ai có thể giết chết con quỷ này, tôi sẽ thưởng cho người đó bốn mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Tuyên thị!” Tục ngữ nói trọng thưởng thì sẽ có dũng phu, thực sự có mấy tên không sợ chết quay lại, run rẩy đi về phía Tần Hiểu Hiểu, bọn họ đồng loạt xông lên, Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng tránh né, quét một cái đã có vài người ngã xuống đất, những tên kia ngã xuống đất, bò về phía sau cố gắng kéo dài khoảng cách với cô, Tần Hiểu Hiểu nhìn ra tâm tư của bọn chúng, không nóng nảy, cô thích nhất là chơi trò mèo vờn chuột, mà bây giờ trò chơi chỉ mới bắt đầu.
Bị hai thiếu gia nhà họ Tuyên vây trên đường, Tần Hiểu Hiểu nghe Tuyên Khải âm ngoan cuồng vọng rống lên một tiếng, cô dừng lại động tác mở cửa xe, cười ngọt ngào xoay người sang chỗ khác, không biết từ khi nào trong tay lại có thêm một cây kim đan: “Tuyên thiếu, anh vừa mới nói cái gì? Sao tôi không nghe rõ vậy.”
“Không nghe rõ? Cô Tần, cô đang đùa giỡn với tôi hay sao?!” Những lời này ẩn chứa ý cảnh cáo, mặt Tuyên Khải càng thêm vặn vẹo xấu xí làm cho người ta chán ghét. Những tên áo đen đã nghe theo lệnh nhanh chóng bao vây xe của bọn họ, có hai người đàn ông tiến lên muốn bắt Tần Hiểu Hiểu, cô cười như hoa, không ai biết đóa hoa kiều diễm này đã biến thành đóa hoa hồng đầy gai khát máu, kim đan lóe lên, người đàn ông trước mặt ngã xuống đất, nhanh đến mức không ai thấy rõ động tác của cô, mà huyệt thái dương của người kia đang ồ ồ chảy máu, chứng minh chuyện vừa mới xảy ra là thật.
Một tên khác vây quanh Tần Hiểu Hiểu, chần chờ lui bước, Tuyên Khải hung ác giương cây gậy lên: “Bắt người phụ nữ này! Các người phải bắt người phụ nữ này cho tôi!” Mấy chữ cuối cùng là nghiến răng nghiến lợi.
Tần Hiểu Hiểu cười ra tiếng, bước về phía trước một bước, mấy tên áo đen khác nhanh chóng vây lại chuẩn bị công kích, Tần Hiểu Hiểu nắm chặt kim đan rỉ máu, trong đôi mắt tràn đầy khát máu và hưng phấn, bây giờ cô đã không phải là Tần Hiểu Hiểu đơn thuần ngây thơ ban ngày, mà là nữ yêu tinh tới từ địa ngục, đúng vậy, cô nhanh chóng né tránh cú tấn công của một tên áo đen, xoay người đá một cái xinh đẹp làm tên đó bay xa mấy mét, tên áo đen đập xuống đất thở hổn hển muốn đứng lên, nhưng cơ thể yếu ớt chỉ chuyển động vài cái rồi không động đậy được nữa.
“Cậu ta chết rồi!” Một người áo đen thét lên, bọn họ cũng được coi là cao thủ, cho dù không phải là cao cấp nhất, nhưng tổ hợp của bọn họtuyệt đối không kém, không ngờ hôm nay, sau hai hiệp lại thua bởi một người phụ nữ yếu ớt, chuyện này bảo bọn họ làm sao cam tâm! Một tên áo đen nháy mắt ra hiệu với những tên còn lại, chúng đồng loạt gật đầu: “Lên!” Người phụ nữ này không giống với những người trước kia, xem ra bọn họ phải tấn công tập thể mới có thể thắng.
Tần Hiểu Hiểu như có mắt sau lưng, cô có thể tránh né cú đánh sau lưng trong một giây cuối cùng, xoay người lại nắm cổ áo tên kia, tàn nhẫn châm kim vào huyệt thái dương của hắn: “Phốc ——” Rút kim ra thì tên đó đã mất mạng, một giây trước khi chết tên đó vẫn không thể tin mở to hai mắt, chớp mắt đã biến thành một thi thể lạnh lẽo, máu tươi văng lên mặt Tần Hiểu Hiểu, cô xoa mặt, cười ngọt ngào: “Sao vậy, kế tiếp là ai, đã nghĩ ra chưa? Hay các người muốn lên một lượt!” Mặc giọng điệu dịu dàng, nhưng lại khiến người khác không rét mà run, ma quỷ, người phụ nữ này là ma quỷ!
Những tên còn lại sợ hãi lùi về phía sau, Tần Hiểu Hiểu khát máu liếm khóe môi, “Bụp —–.” Thi thể tên kia bị đá, những người kia hoảng hốt chạy thục mạng, con mẹ nó, nếu không chạy sẽ mất mạng!
Tần Hiểu Hiểu nhìn những tên đó chạy trốn như chuột kia, cô cười lạnh từ từ đi tới chỗ bọn chúng, mỗi bước đi của cô đều dọa bọn chúng lùi về phía sau, ai cũng không muốn là người bị giết tiếp theo, cô giống như là sứ giả địa ngục đến đây để lăng trì những sinh vật ti tiện này, điều khiển sự sống chết của bọn họ.
Tuyên Khải hoảng hồn, hắn gõ cây gậy bạch kim trên mặt đất: “Nếu ai có thể giết chết con quỷ này, tôi sẽ thưởng cho người đó bốn mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Tuyên thị!” Tục ngữ nói trọng thưởng thì sẽ có dũng phu, thực sự có mấy tên không sợ chết quay lại, run rẩy đi về phía Tần Hiểu Hiểu, bọn họ đồng loạt xông lên, Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng tránh né, quét một cái đã có vài người ngã xuống đất, những tên kia ngã xuống đất, bò về phía sau cố gắng kéo dài khoảng cách với cô, Tần Hiểu Hiểu nhìn ra tâm tư của bọn chúng, không nóng nảy, cô thích nhất là chơi trò mèo vờn chuột, mà bây giờ trò chơi chỉ mới bắt đầu.