Tần Hiểu Hiểu nằm trên giường bị Nhậm Thiên Dã ôm vào ngực: “Bảo bối, bảo bối, mau thức dậy, mau thức dậy.”
Tần Hiểu Hiểu đang ngủ say, bị anh làm ồn, cô bất mãn nhíu mày, tay nhỏ bé qua loa vỗ lên người anh, cái miệng nhỏ nhắn lầu bầu: “Ừ, ừ.” Không có ý định mở mắt.
Nhậm Thiên Dã nhìn động tác đáng yêu của cô, trong mắt đều là cưng chiều: “Được rồi, bảo bối, vậy em tiếp tục ngủ, buổi tối anh ra ngoài một chút, sẽ cố gắng về sớm.”
Nói xong anh đặt cô lên giường, động tác nhẹ nhàng đến mức như đang cầm một món đồ thủy tinh dễ vỡ, Tần Hiểu Hiểu nghe thấy anh nói đi ra ngoài, đôi mắt hoa hoa đào mở ra, mất đi nữa phần buồn ngủ, cô không muốn một mình đợi trong đêm tối, rất cô độc, tất nhiên cô không biết những chuyện máu me cô làm trong những đêm kia, nếu không nhất định sẽ không cảm thấy ban đêm cô độc.
Nhìn vào mắt anh, cô cười ngọt ngào, nói: “Đi đâu?”
“Thức rồi.”
Anh nhìn cô bị đánh thức, trong mắt qua thoáng qua chút áy náy, nghĩ động tác của mình quá mạnh nên mới đánh thức cô.
“Ừ.”
Tần Hiểu Hiểu vịn vai anh ngồi dậy, gật đầu, sau đó cô ôm lấy cổ anh, đầu tựa vào một bên vai anh, thời gian tựa như đang ngừng trôi, có thể ngửi được mùi vị của ánh mặt trời trên người anh, ôm rất thoải mái, làm cho người ta không muốn buông tay, cô thích loại cảm giác này, cảm giác này làm cô cảm thấy thỏa mản và an toàn, cô thật sự muốn như vậy cả đời, không buông tay ra.
“Bảo bối, nếu em còn ôm anh không buông, anh sẽ nghĩ rằng em lại muốn.”
Anh xấu xa kề sát tai cô nói nhỏ, Tần Hiểu Hiểu nghe được giọng nói mập mờ của anh, vành tai nóng lên, đỏ như máu, cô vội vàng buông tay, nhanh chóng nhảy xuống giường đẩy cửa chạy ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng cô chạy trốn, anh cong môi, bảo bối của anh đúng là đáng yêu, nhưng vừa nghĩ đến cái đêm nhìn thấy Tần Hiểu Hiểu, còn có lúc cô tan việc từ chối anh, khuôn mặt anh tuấn trầm xuống, bảo bối, tại sao ban đêm em lại như biến thành một người khác, hay em có điều gì khó nói.
Anh không muốn hỏi, anh nghĩ nếu cô muốn nói, sẽ nói cho anh biết, nếu không, dù anh có hỏi cũng vô ích.
Nhậm Thiên Dã đi xuống lầu dưới, nghe thấy tiêng kêu kinh ngạc của Tần Hiểu Hiểu: “Wow! Nhiều quần áo đẹp như vậy.”
Tuy trước kia cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Tần, nhưng lại sống cuộc sống còn tệ hơn người làm, cho nên những quần áo trước mắt, cô chưa từng thấy qua.
“Cho em, thích không?”
Anh ôm cô từ phía sau, giọng nói lẩn quẩn bên tai cô.
Tần Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu một cái, anh khẽ cắn vành tai cô, rồi buông cô ra: “Em chọn đi.”
Tần Hiểu Hiểu đi tới giá quần áo bắt đầu chọn, ở đây điều là lễ phục dự tiệc, hàng thứ nhất là váy đuôi dài, hàng thứ hai là váy ngang gối, hàng thứ ba là lễ phục nhỏ ngắn xinh đẹp.
“Sao hả? Em chọn được cái nào chưa?”
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn , mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với diễn đàn . Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép, phi chính chủ!
Tần Hiểu Hiểu cầm cái váy đỏ bó sát lên, cười với anh: “Dã, cái này được không?”
“Đi vào mặc thử một chút.”
“Được.”
Tần Hiểu Hiểu đi vào phòng thử quần áo, người giúp cầm quần áo trong phòng khách ai nấy cũng đều hâm mộ nhìn cô, có thể được thiếu gia cưng chìu như vậy, cô Tần thật sự có phúc!
Đây là sản phấm mới nhất của Dia, số lượng có hạn, Tần Hiểu Hiểu cầm váy liếc nhìn nhãn hiệu, cong môi, lạnh lùng cười, ha ha, Nhậm Thiên Dã đối với mình đúng là không tệ, không đúng, nói chính xác là đối với Tần Hiểu Hiểu ‘ban ngày’ không tệ chứ không phải cô bây giờ.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói từ tính trầm thấp của anh truyền vào: “Bảo bối, em thử xong chưa?”
Cửa được mở ra, tay anh vẫn còn đặt giữa không trung
Anh khó hiểu nhìn váy ngắn trong tay cô, vừa muốn nói thì cô đã bước qua anh, đi ra ngoài: “Bộ này không hợp, em đổi cái khác.”
Khi nói những lời này, cô không nhìn anh, mà đi thẳng qua người anh đi tới giá quần áo, chiếc váy màu đỏ bị cô vứt qua một bên, không nhìn một lần nào nữa. (D: bà ghen với ‘ban ngày’ à @@)
Trong mắt anh xuất hiện sự lo lắng, nhưng không nói gì, sau đó cô chọn một bộ lệ phục đuôi dài đỏ thắm lộ lưng, bộ lễ phục này được khảm đá quý sau lưng, thiết kế hở từ lưng đến cổ, cực kỳ quyến rũ, bộ lễ phục này và bộ váy ngắn đơn giản vừa rồi hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.
Đám người hầu trố mắt nhìn nhau, không ai ngờ Tần Hiểu Hiểu sẽ chọn một bộ lễ phục khác với lần chọn trước một trời một vực như vậy, nhưng bất luận cô chọn gì, bọn họ cũng không thể nói gì.
“Chọn xong?”
Nhậm Thiên Dã nhìn cô chọn lễ phục, trong lòng âm thầm nghi ngờ, tại sao một người chọn quần áo, phong cách trước sau lại tương phản lớn như vậy, điều này thật sự làm anh cảm thấy khó hiểu.
Tần Hiểu Hiểu đang ngủ say, bị anh làm ồn, cô bất mãn nhíu mày, tay nhỏ bé qua loa vỗ lên người anh, cái miệng nhỏ nhắn lầu bầu: “Ừ, ừ.” Không có ý định mở mắt.
Nhậm Thiên Dã nhìn động tác đáng yêu của cô, trong mắt đều là cưng chiều: “Được rồi, bảo bối, vậy em tiếp tục ngủ, buổi tối anh ra ngoài một chút, sẽ cố gắng về sớm.”
Nói xong anh đặt cô lên giường, động tác nhẹ nhàng đến mức như đang cầm một món đồ thủy tinh dễ vỡ, Tần Hiểu Hiểu nghe thấy anh nói đi ra ngoài, đôi mắt hoa hoa đào mở ra, mất đi nữa phần buồn ngủ, cô không muốn một mình đợi trong đêm tối, rất cô độc, tất nhiên cô không biết những chuyện máu me cô làm trong những đêm kia, nếu không nhất định sẽ không cảm thấy ban đêm cô độc.
Nhìn vào mắt anh, cô cười ngọt ngào, nói: “Đi đâu?”
“Thức rồi.”
Anh nhìn cô bị đánh thức, trong mắt qua thoáng qua chút áy náy, nghĩ động tác của mình quá mạnh nên mới đánh thức cô.
“Ừ.”
Tần Hiểu Hiểu vịn vai anh ngồi dậy, gật đầu, sau đó cô ôm lấy cổ anh, đầu tựa vào một bên vai anh, thời gian tựa như đang ngừng trôi, có thể ngửi được mùi vị của ánh mặt trời trên người anh, ôm rất thoải mái, làm cho người ta không muốn buông tay, cô thích loại cảm giác này, cảm giác này làm cô cảm thấy thỏa mản và an toàn, cô thật sự muốn như vậy cả đời, không buông tay ra.
“Bảo bối, nếu em còn ôm anh không buông, anh sẽ nghĩ rằng em lại muốn.”
Anh xấu xa kề sát tai cô nói nhỏ, Tần Hiểu Hiểu nghe được giọng nói mập mờ của anh, vành tai nóng lên, đỏ như máu, cô vội vàng buông tay, nhanh chóng nhảy xuống giường đẩy cửa chạy ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng cô chạy trốn, anh cong môi, bảo bối của anh đúng là đáng yêu, nhưng vừa nghĩ đến cái đêm nhìn thấy Tần Hiểu Hiểu, còn có lúc cô tan việc từ chối anh, khuôn mặt anh tuấn trầm xuống, bảo bối, tại sao ban đêm em lại như biến thành một người khác, hay em có điều gì khó nói.
Anh không muốn hỏi, anh nghĩ nếu cô muốn nói, sẽ nói cho anh biết, nếu không, dù anh có hỏi cũng vô ích.
Nhậm Thiên Dã đi xuống lầu dưới, nghe thấy tiêng kêu kinh ngạc của Tần Hiểu Hiểu: “Wow! Nhiều quần áo đẹp như vậy.”
Tuy trước kia cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Tần, nhưng lại sống cuộc sống còn tệ hơn người làm, cho nên những quần áo trước mắt, cô chưa từng thấy qua.
“Cho em, thích không?”
Anh ôm cô từ phía sau, giọng nói lẩn quẩn bên tai cô.
Tần Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu một cái, anh khẽ cắn vành tai cô, rồi buông cô ra: “Em chọn đi.”
Tần Hiểu Hiểu đi tới giá quần áo bắt đầu chọn, ở đây điều là lễ phục dự tiệc, hàng thứ nhất là váy đuôi dài, hàng thứ hai là váy ngang gối, hàng thứ ba là lễ phục nhỏ ngắn xinh đẹp.
“Sao hả? Em chọn được cái nào chưa?”
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn , mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với diễn đàn . Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép, phi chính chủ!
Tần Hiểu Hiểu cầm cái váy đỏ bó sát lên, cười với anh: “Dã, cái này được không?”
“Đi vào mặc thử một chút.”
“Được.”
Tần Hiểu Hiểu đi vào phòng thử quần áo, người giúp cầm quần áo trong phòng khách ai nấy cũng đều hâm mộ nhìn cô, có thể được thiếu gia cưng chìu như vậy, cô Tần thật sự có phúc!
Đây là sản phấm mới nhất của Dia, số lượng có hạn, Tần Hiểu Hiểu cầm váy liếc nhìn nhãn hiệu, cong môi, lạnh lùng cười, ha ha, Nhậm Thiên Dã đối với mình đúng là không tệ, không đúng, nói chính xác là đối với Tần Hiểu Hiểu ‘ban ngày’ không tệ chứ không phải cô bây giờ.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói từ tính trầm thấp của anh truyền vào: “Bảo bối, em thử xong chưa?”
Cửa được mở ra, tay anh vẫn còn đặt giữa không trung
Anh khó hiểu nhìn váy ngắn trong tay cô, vừa muốn nói thì cô đã bước qua anh, đi ra ngoài: “Bộ này không hợp, em đổi cái khác.”
Khi nói những lời này, cô không nhìn anh, mà đi thẳng qua người anh đi tới giá quần áo, chiếc váy màu đỏ bị cô vứt qua một bên, không nhìn một lần nào nữa. (D: bà ghen với ‘ban ngày’ à @@)
Trong mắt anh xuất hiện sự lo lắng, nhưng không nói gì, sau đó cô chọn một bộ lệ phục đuôi dài đỏ thắm lộ lưng, bộ lễ phục này được khảm đá quý sau lưng, thiết kế hở từ lưng đến cổ, cực kỳ quyến rũ, bộ lễ phục này và bộ váy ngắn đơn giản vừa rồi hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.
Đám người hầu trố mắt nhìn nhau, không ai ngờ Tần Hiểu Hiểu sẽ chọn một bộ lễ phục khác với lần chọn trước một trời một vực như vậy, nhưng bất luận cô chọn gì, bọn họ cũng không thể nói gì.
“Chọn xong?”
Nhậm Thiên Dã nhìn cô chọn lễ phục, trong lòng âm thầm nghi ngờ, tại sao một người chọn quần áo, phong cách trước sau lại tương phản lớn như vậy, điều này thật sự làm anh cảm thấy khó hiểu.