Bửa tiệc kỷ niệm thành lập của khách sạn Long Thành đã qua một tuần lễ, Nhậm Thiên Dã và Tần Hiểu Hiểu diễn ân ái trước mặt mọi người, ở trong nhà lại là thế này: “Anh đi ra ngoài, đêm nay không về, em ngủ sớm nha.”
Cô chỉ lo đan khăn quàng cổ trên tay, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, đợi anh đi rồi cô mới để khăn quàng cổ xuống nhìn cửa xuất thần.
Không phải cô không biết rõ anh cố ý nhường cô, lần trước bị Nhậm Thiên Dã phát hiện vết máu và vết đạn trong phòng, quan hệ của bọn họ cũng trở nên vi diệu, thậm chí có lúc cô muốn giết chết anh, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng như sao tràn đầy tình yêu vô hạn của anh, cô không thể xuống tay được, đúng vậy, cô có tình cảm với người đàn ông này, tất cả những điều anh làm vì cô khiến cô không thể không có cảm giác, chỉ là có đôi khi cô lại cố chấp lừa gạt mình, mưu toan đạt được cái gọi là an tâm.
Cô muốn dùng diện mạo thật sự của cô dọa lui anh, nhưng anh lại cố chấp hơn dự liệu của cô, mỗi ngày anh đều sẽ đúng giờ đón cô về biệt thự khi cô tan việc, sau đó anh đeo tạp dề xuống bếp vì cô, dù cô thờ ơ anh cũng không tức giận, anh chỉ yên lặng làm tất cả, mỗi ngày thay đổi nhiều món hy vọng cô vui vẻ.
Đêm nay anh làm cá hấp chưng, gà hấp, thịt bò, sủi cảo, đây đều là những món Tần Hiểu Hiểu thích ăn nhất, động tác vụng về lúc anh làm sủi cảo đều rơi vào trong mắt cô, mặt ngoài Tần Hiểu Hiểu bất động thanh sắc, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Lúc ăn cơm Tần Hiểu Hiểu cố ý nói sủi cảo quá mặn, cô muốn chọc giận anh, có lẽ như vậy mới là kết quả cô muốn, nhưng anh lại thờ ơ, anh gắp sủi cảo trong chén cô: “Quá mặn, thì đừng ăn, không tốt cho cơ thể, em nếm cá hấp chưng này, hương vị cũng không tệ lắm.”
Nói xong anh gắp một miếng cá lớn bỏ vào trong chén cô, còn mình thì ăn sủi cảo vừa rồi cô đã cắn một miếng, mặt không có chút xíu thay đổi.
Tần Hiểu Hiểu không hề động đũa, cô yên lặng nhìn anh ăn hết sủi cảo, sau cùng vẫn không quên uống một hớp nước lớn, đương nhiên không phải vì mặn, mà là ngán, ăn nhiều sủi cảo như vậy, cho dù ai cũng sẽ ngán muốn uống nước.
“Sao em còn không ăn, nguội thì ăn không ngon nữa.”
Anh cười nhạt nói, nhắc nhở cô nảy giờ vẫn không động đũa.
Tần Hiểu Hiểu gắp một miếng thịt cá tượng trưng: “Hừ —-, quá lạt, hơn nữa còn có xương!”
Cô vứt đũa xuống cố ý kiếm chuyện, cô không tin anh có thể nhịn được mãi.
Nhậm Thiên Dã ngước mặt nhìn cô một cái, mặt không đổi sắc nhặt chiếc đũa dưới đất lên đi vào phòng bếp, tiếng nước chảy ào ào truyền ra từ phòng bếp, Tần Hiểu Hiểu nhìn dồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, cô thật sự muốn nói cho anh biết thật ra sủi cảo một chút cũng không mặn, ăn rất ngon, thịt cá cũng rất ngon, không có xương, cô há to miệng nhưng một câu cũng không nói được, hừ, giống như bây giờ không phải là rất tốt ư, đây không phải kết quả cô mong muốn sao, cô tự giễu cười một tiếng, bình nứt không sợ vỡ.
“Dùng đôi đũa này đi.”
Nhậm Thiên Dã đưa một đôi đũa ngà trắng nõn trơn bóng cho cô, môi khẽ giơ lên, “Em cầm nó rất đẹp mắt rất hợp với em.”
Vẻ mặt Tần Hiểu Hiểu vẫn lạnh băng, chỉ khẽ ừ một tiếng không có câu dư thừa nào.
Anh cầm một cái chén bạch ngọc chạm trổ xinh đẹp múc nước hầm gà cho cô, màu sắc đậm hương thơm, không mang theo một chút mùi thuốc nào: “Uống một chút đi.”
Trong lúc nói anh đã nhẹ nhàng đặt chén bạch ngọc trước mặt Tần Hiểu Hiểu, cô chỉ ngừng chốc lát rồi cầm lấy muỗng bạch ngọc, múc một muỗng bỏ vào miệng nhưng không ngờ cái muỗng lại ‘không cẩn thận’ rơi xuống, choang —–: “A —-, nóng quá!”
Nhậm Thiên Dã khẩn trương lao đến, không để ý cái muỗng bạch ngọc bể nát bấy: “Bảo bối, có bị thương chỗ nào không, mau cho anh xem.”
Anh muốn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhưng vô ích, Tần Hiểu Hiểu đứng khỏi ghế, mặt không chút thay đổi lui về sau một bước, dùng ánh mắt nhìn người lạ nhìn anh: “Tự tôi coi là được.”
Nói xong cô lướt qua anh đi vào phòng vệ sinh, bước chân nhanh sợ anh đuổi theo.
Nhậm Thiên Dã nhìn bóng lưng vội vàng của cô, trong đôi mắt mang theo một chút ảo não, tại sao lúc trước anh lại hỏi cô, nếu như anh không hỏi có phải giờ anh và cô sẽ không biến thành thế này hay không? Không phải nên biết cô là ai, làm cái gì, mặc kệ cô là ai thì trái tim của anh dành cho cô vẫn không thay đổi.
Bàn tay trống không mở ra thật lâu không khép lại, cho đến khi toilet truyền ra tiếng mở cửa, anh bước lên trước: “Bảo bối, xong, xong rồi sao.”
Tần Hiểu Hiểu lạnh lùng gật đầu một cái, ngồi xuống ăn cá đã lạnh: “Tôi ăn no, anh còn không đi?”
Mỗi ngày anh đều phải nhìn cô ăn xong mới đi, Tần Hiểu Hiểu cũng đã nhìn ra cô không ăn thì anh sẽ không đi, được, vậy cô ăn cho anh xem, để coi cô ăn xong rồi anh còn có lý do gì tiếp tục ở lại.
Nhậm Thiên Dã im lặng không lên tiếng, khẽ ngẩng đầu, anh đi đến phòng khách, lấy hộp y tế ra: “Bôi thuốc cho em xong thì anh sẽ đi, ngoan, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lần này anh cố chấp, bắt lấy tay của cô nhẹ nhàng thoa thuốc, thuốc mát lạnh, Tần Hiểu Hiểu muốn thoải mái không quan tâm điều gì, bổ nhào vào ngực anh, nhưng lý trí khắc chế suy nghĩ của bản thân, cô không thể, cô cũng không cần tình yêu, bởi vì cô có thể thừa nhận thêm lần nào nữa.
Cô hồi thần, sờ khăn choàng cổ trong tay, trong mắt lóe lên ánh sáng nhu hòa, nhưng anh không nhìn thấy.
Nhậm Thiên Dã khởi động, chạy chậm trên đường, không có mục đích, trong lòng tràn đầy nhớ nhung Tần Hiểu Hiểu, người phụ nữ này cứ luôn va chạm vào chỗ mềm mại nhất trong lòng của anh, dù cô nói chuyện vô tình, anh nghĩ đó đều là biểu hiện cô quan tâm anh, nếu như cô thật sự không có chút tình cảm nào với anh, vậy cô sẽ không ở lại biệt thự.
Nhậm Thiên Dã nghĩ tới đây thì ường cong trên khóe môi từ từ tăng lên, tâm trạng cũng sáng sủa hơn, anh tin tưởng chỉ cần anh kiên trì, ngày anh mong đợi cuối cùng cũng sẽ tới, anh —– còn có hi vọng, không phải sao?
Tần Hiểu Hiểu ngồi trong vườn hoa ở biệt thự, cô thích ngửi mùi hương tự nhiên, đó là một mùi hương làm cho người ta thoải mái, cô rất muốn đặt mình xuống, ngẫm lại cuộc sống của mình, nghĩ xem bản thân muốn có tương lai thế nào, sắc trời tối dần, gió muộn đêm thổi qua, làn gió mát mẻ làm cho cô nhẹ nhíu mi.
“Cuối cùng anh cũng tới.”
Gió đêm xào xạt mang theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, đến khi một đôi chân thon dài thẳng tắp đứng trước mặt cô: “Hiểu Hiểu, đã lâu không gặp.”
……..
Nói mớ trong giấc mộng, Mân Mân nhíu chặt mày, mồ hôi lạnh tràn ra, đừng, đừng, đừng mà! Hô —–, cô bừng tỉnh từ ác mộng, lại là giấc mộng này, nhiều năm như vậy bị cơn ác mộng này quấn lấy, đêm đêm không thể yên giấc, cô siết chặt nấm đấm, dùng sức gõ đấm xuống giường ngủ, giường thụng xuống rồi lại nhồi lên, chăn mền bị cô ném qua một bên, cô đi xuống giường đi vào phòng khách uống nước, trong phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi, cô ngồi trên sô pha vẻ mặt tuyệt vọng nhớ lại chuyện cũ.
Khi đó cô có cuộc sống đại học tươi sáng như ánh mặt trời làm cho người ta hâm mộ, có mấy người bạn thân, mỗi chiều thứ sáu bọn họ cùng đi dạo phố, trường học nằm ở vị trí trung tâm thành phố, cho chỉ cách trung tâm thương mại có hai trạm xe, mỗi lần bọn họ đều tay dắt tay sóng vai đi cùng nhau, cười nói dọc theo đường đi tới trung tâm, cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Các cô rất thích đi dạo shopping, bởi vì bên trong là những món đồ rực rỡ muôn màu, tay nghề Mân Mân cũng học được từ ông chủ một cửa hàng ở đó, cô rất thích đan len, một sợi len dài hẹp bình thường dưới bàn tay thần kỳ của cô biến thành tác phẩm nghệ thuật, ông chủ cửa tiệm kia cũng hợp ý Mân Mân, thường xuyên qua lại nên hai người nhanh chóng quen thuộc.
Tuần đó là sinh nhật Thụy Lệ – hoa hậu lớp, vốn dĩ cô muốn chạy đến thư viện đọc sách, nhưng lại không chịu được sự đeo bám của bạn cùng phòng nên đồng ý đi dự tiệc.
Vậy tặng quà gì cho phải đây? Cô không nghĩ ra, bạn cùng phòng tặng Thụy Lệ son môi, còn có kẹp tóc thủy tinh, còn cô, cô không biết tặng gì.
“Mân Mân, mua dây chuyền thì sao?”
Bạn cùng phòng nghĩ giúp cô.
Mân Mân lắc đầu: “Giá cái đó hơi đắt.”
“Vậy tặng đồ chơi bằng nhung thì sao?”
Bạn cùng phòng chớp mắt đề nghị.
“Ặc? Cái đó rất rẻ, chắc đã có người tặng rồi?”
Bạn cùng phòng như bóng cao xu xì hơi: “Giá này —-, chắc sẽ có rất nhiều người tặng.”
Mân Mân tán đồng gật đầu, hơi bất đắc dĩ lắc đầu: “Cuối cùng nên tặng gì đây?”
Đột nhiên trong đầu sáng đèn: “Bạn yêu, cậu nói, tặng —–.”
Cô chỉ lo đan khăn quàng cổ trên tay, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, đợi anh đi rồi cô mới để khăn quàng cổ xuống nhìn cửa xuất thần.
Không phải cô không biết rõ anh cố ý nhường cô, lần trước bị Nhậm Thiên Dã phát hiện vết máu và vết đạn trong phòng, quan hệ của bọn họ cũng trở nên vi diệu, thậm chí có lúc cô muốn giết chết anh, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng như sao tràn đầy tình yêu vô hạn của anh, cô không thể xuống tay được, đúng vậy, cô có tình cảm với người đàn ông này, tất cả những điều anh làm vì cô khiến cô không thể không có cảm giác, chỉ là có đôi khi cô lại cố chấp lừa gạt mình, mưu toan đạt được cái gọi là an tâm.
Cô muốn dùng diện mạo thật sự của cô dọa lui anh, nhưng anh lại cố chấp hơn dự liệu của cô, mỗi ngày anh đều sẽ đúng giờ đón cô về biệt thự khi cô tan việc, sau đó anh đeo tạp dề xuống bếp vì cô, dù cô thờ ơ anh cũng không tức giận, anh chỉ yên lặng làm tất cả, mỗi ngày thay đổi nhiều món hy vọng cô vui vẻ.
Đêm nay anh làm cá hấp chưng, gà hấp, thịt bò, sủi cảo, đây đều là những món Tần Hiểu Hiểu thích ăn nhất, động tác vụng về lúc anh làm sủi cảo đều rơi vào trong mắt cô, mặt ngoài Tần Hiểu Hiểu bất động thanh sắc, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Lúc ăn cơm Tần Hiểu Hiểu cố ý nói sủi cảo quá mặn, cô muốn chọc giận anh, có lẽ như vậy mới là kết quả cô muốn, nhưng anh lại thờ ơ, anh gắp sủi cảo trong chén cô: “Quá mặn, thì đừng ăn, không tốt cho cơ thể, em nếm cá hấp chưng này, hương vị cũng không tệ lắm.”
Nói xong anh gắp một miếng cá lớn bỏ vào trong chén cô, còn mình thì ăn sủi cảo vừa rồi cô đã cắn một miếng, mặt không có chút xíu thay đổi.
Tần Hiểu Hiểu không hề động đũa, cô yên lặng nhìn anh ăn hết sủi cảo, sau cùng vẫn không quên uống một hớp nước lớn, đương nhiên không phải vì mặn, mà là ngán, ăn nhiều sủi cảo như vậy, cho dù ai cũng sẽ ngán muốn uống nước.
“Sao em còn không ăn, nguội thì ăn không ngon nữa.”
Anh cười nhạt nói, nhắc nhở cô nảy giờ vẫn không động đũa.
Tần Hiểu Hiểu gắp một miếng thịt cá tượng trưng: “Hừ —-, quá lạt, hơn nữa còn có xương!”
Cô vứt đũa xuống cố ý kiếm chuyện, cô không tin anh có thể nhịn được mãi.
Nhậm Thiên Dã ngước mặt nhìn cô một cái, mặt không đổi sắc nhặt chiếc đũa dưới đất lên đi vào phòng bếp, tiếng nước chảy ào ào truyền ra từ phòng bếp, Tần Hiểu Hiểu nhìn dồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, cô thật sự muốn nói cho anh biết thật ra sủi cảo một chút cũng không mặn, ăn rất ngon, thịt cá cũng rất ngon, không có xương, cô há to miệng nhưng một câu cũng không nói được, hừ, giống như bây giờ không phải là rất tốt ư, đây không phải kết quả cô mong muốn sao, cô tự giễu cười một tiếng, bình nứt không sợ vỡ.
“Dùng đôi đũa này đi.”
Nhậm Thiên Dã đưa một đôi đũa ngà trắng nõn trơn bóng cho cô, môi khẽ giơ lên, “Em cầm nó rất đẹp mắt rất hợp với em.”
Vẻ mặt Tần Hiểu Hiểu vẫn lạnh băng, chỉ khẽ ừ một tiếng không có câu dư thừa nào.
Anh cầm một cái chén bạch ngọc chạm trổ xinh đẹp múc nước hầm gà cho cô, màu sắc đậm hương thơm, không mang theo một chút mùi thuốc nào: “Uống một chút đi.”
Trong lúc nói anh đã nhẹ nhàng đặt chén bạch ngọc trước mặt Tần Hiểu Hiểu, cô chỉ ngừng chốc lát rồi cầm lấy muỗng bạch ngọc, múc một muỗng bỏ vào miệng nhưng không ngờ cái muỗng lại ‘không cẩn thận’ rơi xuống, choang —–: “A —-, nóng quá!”
Nhậm Thiên Dã khẩn trương lao đến, không để ý cái muỗng bạch ngọc bể nát bấy: “Bảo bối, có bị thương chỗ nào không, mau cho anh xem.”
Anh muốn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhưng vô ích, Tần Hiểu Hiểu đứng khỏi ghế, mặt không chút thay đổi lui về sau một bước, dùng ánh mắt nhìn người lạ nhìn anh: “Tự tôi coi là được.”
Nói xong cô lướt qua anh đi vào phòng vệ sinh, bước chân nhanh sợ anh đuổi theo.
Nhậm Thiên Dã nhìn bóng lưng vội vàng của cô, trong đôi mắt mang theo một chút ảo não, tại sao lúc trước anh lại hỏi cô, nếu như anh không hỏi có phải giờ anh và cô sẽ không biến thành thế này hay không? Không phải nên biết cô là ai, làm cái gì, mặc kệ cô là ai thì trái tim của anh dành cho cô vẫn không thay đổi.
Bàn tay trống không mở ra thật lâu không khép lại, cho đến khi toilet truyền ra tiếng mở cửa, anh bước lên trước: “Bảo bối, xong, xong rồi sao.”
Tần Hiểu Hiểu lạnh lùng gật đầu một cái, ngồi xuống ăn cá đã lạnh: “Tôi ăn no, anh còn không đi?”
Mỗi ngày anh đều phải nhìn cô ăn xong mới đi, Tần Hiểu Hiểu cũng đã nhìn ra cô không ăn thì anh sẽ không đi, được, vậy cô ăn cho anh xem, để coi cô ăn xong rồi anh còn có lý do gì tiếp tục ở lại.
Nhậm Thiên Dã im lặng không lên tiếng, khẽ ngẩng đầu, anh đi đến phòng khách, lấy hộp y tế ra: “Bôi thuốc cho em xong thì anh sẽ đi, ngoan, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lần này anh cố chấp, bắt lấy tay của cô nhẹ nhàng thoa thuốc, thuốc mát lạnh, Tần Hiểu Hiểu muốn thoải mái không quan tâm điều gì, bổ nhào vào ngực anh, nhưng lý trí khắc chế suy nghĩ của bản thân, cô không thể, cô cũng không cần tình yêu, bởi vì cô có thể thừa nhận thêm lần nào nữa.
Cô hồi thần, sờ khăn choàng cổ trong tay, trong mắt lóe lên ánh sáng nhu hòa, nhưng anh không nhìn thấy.
Nhậm Thiên Dã khởi động, chạy chậm trên đường, không có mục đích, trong lòng tràn đầy nhớ nhung Tần Hiểu Hiểu, người phụ nữ này cứ luôn va chạm vào chỗ mềm mại nhất trong lòng của anh, dù cô nói chuyện vô tình, anh nghĩ đó đều là biểu hiện cô quan tâm anh, nếu như cô thật sự không có chút tình cảm nào với anh, vậy cô sẽ không ở lại biệt thự.
Nhậm Thiên Dã nghĩ tới đây thì ường cong trên khóe môi từ từ tăng lên, tâm trạng cũng sáng sủa hơn, anh tin tưởng chỉ cần anh kiên trì, ngày anh mong đợi cuối cùng cũng sẽ tới, anh —– còn có hi vọng, không phải sao?
Tần Hiểu Hiểu ngồi trong vườn hoa ở biệt thự, cô thích ngửi mùi hương tự nhiên, đó là một mùi hương làm cho người ta thoải mái, cô rất muốn đặt mình xuống, ngẫm lại cuộc sống của mình, nghĩ xem bản thân muốn có tương lai thế nào, sắc trời tối dần, gió muộn đêm thổi qua, làn gió mát mẻ làm cho cô nhẹ nhíu mi.
“Cuối cùng anh cũng tới.”
Gió đêm xào xạt mang theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, đến khi một đôi chân thon dài thẳng tắp đứng trước mặt cô: “Hiểu Hiểu, đã lâu không gặp.”
……..
Nói mớ trong giấc mộng, Mân Mân nhíu chặt mày, mồ hôi lạnh tràn ra, đừng, đừng, đừng mà! Hô —–, cô bừng tỉnh từ ác mộng, lại là giấc mộng này, nhiều năm như vậy bị cơn ác mộng này quấn lấy, đêm đêm không thể yên giấc, cô siết chặt nấm đấm, dùng sức gõ đấm xuống giường ngủ, giường thụng xuống rồi lại nhồi lên, chăn mền bị cô ném qua một bên, cô đi xuống giường đi vào phòng khách uống nước, trong phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi, cô ngồi trên sô pha vẻ mặt tuyệt vọng nhớ lại chuyện cũ.
Khi đó cô có cuộc sống đại học tươi sáng như ánh mặt trời làm cho người ta hâm mộ, có mấy người bạn thân, mỗi chiều thứ sáu bọn họ cùng đi dạo phố, trường học nằm ở vị trí trung tâm thành phố, cho chỉ cách trung tâm thương mại có hai trạm xe, mỗi lần bọn họ đều tay dắt tay sóng vai đi cùng nhau, cười nói dọc theo đường đi tới trung tâm, cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Các cô rất thích đi dạo shopping, bởi vì bên trong là những món đồ rực rỡ muôn màu, tay nghề Mân Mân cũng học được từ ông chủ một cửa hàng ở đó, cô rất thích đan len, một sợi len dài hẹp bình thường dưới bàn tay thần kỳ của cô biến thành tác phẩm nghệ thuật, ông chủ cửa tiệm kia cũng hợp ý Mân Mân, thường xuyên qua lại nên hai người nhanh chóng quen thuộc.
Tuần đó là sinh nhật Thụy Lệ – hoa hậu lớp, vốn dĩ cô muốn chạy đến thư viện đọc sách, nhưng lại không chịu được sự đeo bám của bạn cùng phòng nên đồng ý đi dự tiệc.
Vậy tặng quà gì cho phải đây? Cô không nghĩ ra, bạn cùng phòng tặng Thụy Lệ son môi, còn có kẹp tóc thủy tinh, còn cô, cô không biết tặng gì.
“Mân Mân, mua dây chuyền thì sao?”
Bạn cùng phòng nghĩ giúp cô.
Mân Mân lắc đầu: “Giá cái đó hơi đắt.”
“Vậy tặng đồ chơi bằng nhung thì sao?”
Bạn cùng phòng chớp mắt đề nghị.
“Ặc? Cái đó rất rẻ, chắc đã có người tặng rồi?”
Bạn cùng phòng như bóng cao xu xì hơi: “Giá này —-, chắc sẽ có rất nhiều người tặng.”
Mân Mân tán đồng gật đầu, hơi bất đắc dĩ lắc đầu: “Cuối cùng nên tặng gì đây?”
Đột nhiên trong đầu sáng đèn: “Bạn yêu, cậu nói, tặng —–.”