Tư Mộc Thành tỉnh lại, nhìn lên trần nhà, nếu như không có chuyện tối qua, có lẽ bây giờ anh ta đã kéo Tần Hiểu Hiểu đi khỏi đây, nhưng bây giờ anh ta là một tên bại trận, chỉ có thể ảo não bỏ đi.
Nhìn áo sơ mi sạch sẽ trên mép giường, anh ta không do dự mặc vào, đẩy cửa rời đi, đúng, tối qua anh ta đã thua, thua hoàn toàn, thua bởi người đàn ông tên Nhậm Thiên Dã, nhưng có một người đàn ông yêu Tần Hiểu Hiểu như vậy, anh ta nên mừng cho cô không phải sao, đi ra khỏi biệt thự mất hai mươi phút, Tư Mộc Thành có chút hổn hển đứng ngoài cửa lớn nhìn biệt thự một cái, cái nhìn này hàm chứa không cam lòng, không nỡ, vui vẻ yên tâm, chúc phúc, cùng với một chút cô đơn.
Một chiếc xe bỗng nhiên dừng lại bên cạnh Tư Mộc Thành: “Cậu Tư Mộc, cậu đi đâu, tổng giám đốc bảo tôi tiễn cậu.”
“Hả?”
Tư Mộc Thành ngẩn ra, phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn về phía biệt thự, đối mặt với một đôi mắt thâm thúy, anh ta thua người này, nhưng người này vẫn đối với anh ta như vậy, vì Tần Hiểu Hiểu cũng được, vì tư thái của người chiến thắng cũng tốt, anh ta phát hiện, bất luận phương diện nào mình cũng kém hơn người đàn ông tên Nhậm Thiên Dã này.
Tư Mộc Thành ngẩng đầu tỏ ý cám ơn, ngay sau đó mở cửa xe ngồi vào.
Xe hơi lái ngang công viên, Tư Mộc Thành kêu dừng xe, anh ta cảm ơn tài xế rồi nói muốn đi một mình, tài xế gật đầu rồi lái đi.
Tư Mộc Thành ngồi trên ghế dài ngẫn người, một đôi giày da màu đen đập vào mắt anh ta: “Sao vậy, mới như thế đã buông tay rồi à?”
“Anh có ý gì?”
“Ha ha, chẳng lẽ cậu không muốn có đượcTần Hiểu Hiểu?”
Tư Mộc Thành lập tức đứng lên bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông, biểu cảm có chút tuyệt vọng nói: “Cô ấy đã có người yêu rồi.”
“Nhưng người đó không phải cậu, hơn nữa tôi thấy sự không cam lòng trong mắt cậu.”
“Anh đừng nói nhảm! Tôi không có không cam lòng, không có!”
“Không? Ồ———, nếu không có tại sao lại uống say vì cô ta? Nếu không có tại sao lại chạy ra đường trong đêm mưa chỉ vì muốn gặp cô ta?”
“Đủ rồi! Anh, rốt cuộc anh là ai?”
Tư Mộc Thành lay cánh tay hắn hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tối sẽ giúp cậu có được cô ta……”
Bên trong biệt thự.
“Tổng giám đốc, đã làm theo phân phó của anh, đưa cậu Tư Mộc về.”
“Cậu ta về nhà?”
“Không có, cậu ta kêu tôi ngừng xe ở công viên, sau đó cậu ta xuống xe.”
“Ừ, tôi biết rồi, anh đi xuông trước đi.”
“Dạ, tổng giám đốc.”
‘May mắn cậu chủ động rời đi, nếu không tôi không bảo đảm mình có làm gì cậu hay không’. Anh nghĩ vậy, bỗng một tiếng gọi làm anh trở về thực tại.
“Dã, anh có thấy Chanh không?”
“Cậu ta đi rồi.”
“Hả? Sao đi mà không chào em một tiếng.”
Tần Hiểu Hiểu tự nhiên nói, không chú ý tới sắc mặt người nào đó đã càng lúc càng đen.
“Ui da———-.”
Anh đưa tay nhéo má cô, Tần Hiểu Hiểu uất ức nhìn anh, ý hỏi tại sao tự nhiên anh lại nhéo má em, mặt của em đâu phải bánh bao đâu mà anh cứ bóp tới bóp lui.
Nhậm Thiên Dã nhìn vẻ mặt ai oán của cô, đột nhiên cười lớn, cánh tay buông xuống đổi thành ôm đầu cô kéo vào ngực mình, nghe tiếng tim đạp càng ngày càng nhanh và hô hấp càng ngày càng nặng nề của anh, Tần Hiểu Hiểu nói thầm một tiếng ‘không tốt’, co chân muốn chạy, nhưng đã muộn, anh giống như biết ý định của cô, bắt bắp chân cô lại, dùng sức vòng quanh hông mình.
Tư thế của hai người quá mập mờ, khi đối mặt với anh trong lòng cô luôn có cảm giác ý loạn tình mê, cảm giác này làm cô rất muốn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
“Bảo bối, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã nghĩ sẽ làm như thế này với em.”
Nhậm Thiên Dã trêu đùa đụng cô một cái, dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, chống với đôi mắt hấp dẫn.
Tần Hiểu Hiểu dứt khoát quấn hai chân quanh hông anh, tay ôm vòng eo cường tráng của anh, tay chậm rãi bò lên, chọc cho anh run một cái, anh thở hổn hển đè cô lên tường, dùng sức hôn đôi môi đỏ mọng mê người, tiếng mút làm cho không khí lập tức ấm lên, một cái hôn không thỏa mãn được anh, anh muốn nhiều hơn, cô giống như một đóa Mạn Đà La kiều diễm ướt át, có thể hại chết người nhưng không ai chống lại được sức quyến rũ đó, Nhậm Thiên Dã cuồng nhiệt hôn người phụ nữ trong ngực, dùng sức xe rách váy của cô, hung hăng chiếm cô làm của riêng.
Sau cơn kịch liệt, anh vuốt ve mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mỗi lần đối mặt với cô anh đều không khế chế được mà muốn yêu cô mấy lần, tình yêu đối với cô đã thấm vào lục phũ ngũ tạng, vào phổi, vào tim.
Anh không muốn cô bị bất cứ tổn thương gì, dù một chút anh cũng sẽ phát điên, nghĩ đến đây mắt anh trầm xuống, đắp kín chăn cho cô rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Trong thư phòng.
Tiếng gõ cửa vang lên, anh trầm thấp nói: “Vào đi.”
“Tổng giám đốc, anh tìm tôi?”
Kim Thuẫn đi vào thư phòng, không quên đóng kỷ cửa.
“Ừ, gần đây Xuyên thị có động tĩnh gì?”
“Báo cáo tổng giám đốc, gần đây Xuyên thị cướp của chúng ta mấy hợp đồng, dĩ nhiên tôi cũng làm theo kế hoạch của anh, để cho họ cướp.”
“Ừ, rất tốt, truyền tin ra ngoài, nói nội bộ Xuyên thị lục đục, quản lý rối loạn, giá cổ phiếu sắp tuột dốc không phanh.”
“Dạ, tổng giám đốc.”
Dám đánh chủ ý lên bảo bối của anh, Nhậm Thiên Dã anh sẽ từng bước từng bước ép họ đi xuống địa ngục.
Nhìn áo sơ mi sạch sẽ trên mép giường, anh ta không do dự mặc vào, đẩy cửa rời đi, đúng, tối qua anh ta đã thua, thua hoàn toàn, thua bởi người đàn ông tên Nhậm Thiên Dã, nhưng có một người đàn ông yêu Tần Hiểu Hiểu như vậy, anh ta nên mừng cho cô không phải sao, đi ra khỏi biệt thự mất hai mươi phút, Tư Mộc Thành có chút hổn hển đứng ngoài cửa lớn nhìn biệt thự một cái, cái nhìn này hàm chứa không cam lòng, không nỡ, vui vẻ yên tâm, chúc phúc, cùng với một chút cô đơn.
Một chiếc xe bỗng nhiên dừng lại bên cạnh Tư Mộc Thành: “Cậu Tư Mộc, cậu đi đâu, tổng giám đốc bảo tôi tiễn cậu.”
“Hả?”
Tư Mộc Thành ngẩn ra, phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn về phía biệt thự, đối mặt với một đôi mắt thâm thúy, anh ta thua người này, nhưng người này vẫn đối với anh ta như vậy, vì Tần Hiểu Hiểu cũng được, vì tư thái của người chiến thắng cũng tốt, anh ta phát hiện, bất luận phương diện nào mình cũng kém hơn người đàn ông tên Nhậm Thiên Dã này.
Tư Mộc Thành ngẩng đầu tỏ ý cám ơn, ngay sau đó mở cửa xe ngồi vào.
Xe hơi lái ngang công viên, Tư Mộc Thành kêu dừng xe, anh ta cảm ơn tài xế rồi nói muốn đi một mình, tài xế gật đầu rồi lái đi.
Tư Mộc Thành ngồi trên ghế dài ngẫn người, một đôi giày da màu đen đập vào mắt anh ta: “Sao vậy, mới như thế đã buông tay rồi à?”
“Anh có ý gì?”
“Ha ha, chẳng lẽ cậu không muốn có đượcTần Hiểu Hiểu?”
Tư Mộc Thành lập tức đứng lên bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông, biểu cảm có chút tuyệt vọng nói: “Cô ấy đã có người yêu rồi.”
“Nhưng người đó không phải cậu, hơn nữa tôi thấy sự không cam lòng trong mắt cậu.”
“Anh đừng nói nhảm! Tôi không có không cam lòng, không có!”
“Không? Ồ———, nếu không có tại sao lại uống say vì cô ta? Nếu không có tại sao lại chạy ra đường trong đêm mưa chỉ vì muốn gặp cô ta?”
“Đủ rồi! Anh, rốt cuộc anh là ai?”
Tư Mộc Thành lay cánh tay hắn hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tối sẽ giúp cậu có được cô ta……”
Bên trong biệt thự.
“Tổng giám đốc, đã làm theo phân phó của anh, đưa cậu Tư Mộc về.”
“Cậu ta về nhà?”
“Không có, cậu ta kêu tôi ngừng xe ở công viên, sau đó cậu ta xuống xe.”
“Ừ, tôi biết rồi, anh đi xuông trước đi.”
“Dạ, tổng giám đốc.”
‘May mắn cậu chủ động rời đi, nếu không tôi không bảo đảm mình có làm gì cậu hay không’. Anh nghĩ vậy, bỗng một tiếng gọi làm anh trở về thực tại.
“Dã, anh có thấy Chanh không?”
“Cậu ta đi rồi.”
“Hả? Sao đi mà không chào em một tiếng.”
Tần Hiểu Hiểu tự nhiên nói, không chú ý tới sắc mặt người nào đó đã càng lúc càng đen.
“Ui da———-.”
Anh đưa tay nhéo má cô, Tần Hiểu Hiểu uất ức nhìn anh, ý hỏi tại sao tự nhiên anh lại nhéo má em, mặt của em đâu phải bánh bao đâu mà anh cứ bóp tới bóp lui.
Nhậm Thiên Dã nhìn vẻ mặt ai oán của cô, đột nhiên cười lớn, cánh tay buông xuống đổi thành ôm đầu cô kéo vào ngực mình, nghe tiếng tim đạp càng ngày càng nhanh và hô hấp càng ngày càng nặng nề của anh, Tần Hiểu Hiểu nói thầm một tiếng ‘không tốt’, co chân muốn chạy, nhưng đã muộn, anh giống như biết ý định của cô, bắt bắp chân cô lại, dùng sức vòng quanh hông mình.
Tư thế của hai người quá mập mờ, khi đối mặt với anh trong lòng cô luôn có cảm giác ý loạn tình mê, cảm giác này làm cô rất muốn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
“Bảo bối, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã nghĩ sẽ làm như thế này với em.”
Nhậm Thiên Dã trêu đùa đụng cô một cái, dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, chống với đôi mắt hấp dẫn.
Tần Hiểu Hiểu dứt khoát quấn hai chân quanh hông anh, tay ôm vòng eo cường tráng của anh, tay chậm rãi bò lên, chọc cho anh run một cái, anh thở hổn hển đè cô lên tường, dùng sức hôn đôi môi đỏ mọng mê người, tiếng mút làm cho không khí lập tức ấm lên, một cái hôn không thỏa mãn được anh, anh muốn nhiều hơn, cô giống như một đóa Mạn Đà La kiều diễm ướt át, có thể hại chết người nhưng không ai chống lại được sức quyến rũ đó, Nhậm Thiên Dã cuồng nhiệt hôn người phụ nữ trong ngực, dùng sức xe rách váy của cô, hung hăng chiếm cô làm của riêng.
Sau cơn kịch liệt, anh vuốt ve mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mỗi lần đối mặt với cô anh đều không khế chế được mà muốn yêu cô mấy lần, tình yêu đối với cô đã thấm vào lục phũ ngũ tạng, vào phổi, vào tim.
Anh không muốn cô bị bất cứ tổn thương gì, dù một chút anh cũng sẽ phát điên, nghĩ đến đây mắt anh trầm xuống, đắp kín chăn cho cô rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Trong thư phòng.
Tiếng gõ cửa vang lên, anh trầm thấp nói: “Vào đi.”
“Tổng giám đốc, anh tìm tôi?”
Kim Thuẫn đi vào thư phòng, không quên đóng kỷ cửa.
“Ừ, gần đây Xuyên thị có động tĩnh gì?”
“Báo cáo tổng giám đốc, gần đây Xuyên thị cướp của chúng ta mấy hợp đồng, dĩ nhiên tôi cũng làm theo kế hoạch của anh, để cho họ cướp.”
“Ừ, rất tốt, truyền tin ra ngoài, nói nội bộ Xuyên thị lục đục, quản lý rối loạn, giá cổ phiếu sắp tuột dốc không phanh.”
“Dạ, tổng giám đốc.”
Dám đánh chủ ý lên bảo bối của anh, Nhậm Thiên Dã anh sẽ từng bước từng bước ép họ đi xuống địa ngục.