Tần Hiểu Hiểu ôm chặt lấy anh, môi đỏ mọng nâng lên: “Anh yên tâm, loại chuyện này em làm nhiều rồi, không có chuyện gì đâu.”
Nhậm Thiên Dã nhìn dáng vẻ không biết hối cải của cô, lửa giận lập tức bốc cháy, anh cắn mạnh lên cổ cô, Tần Hiểu Hiểu bị đau kêu hừ hừ, tay bé nhỏ vỗ lên tay rắn chắc của anh: “Ê, anh làm em đau.”
“Em còn biết đau?!” Anh tức giận lột sạch cô, cả người cô nhanh chóng trống không, hai người thở hổn hết, đôi mắt Nhậm Thiên Dã đỏ tươi nhìn chằm chằm Tần Hiểu Hiểu như một con mồi, cô xoay người muốn chạy, anh nhanh chóng bắt cổ chân cô, kéo một cái, cô lại quay về dưới người anh, mùi hương quen thuộc từ trên người anh phát ra làm cô thất thần, vù——- anh nằm trên người cô thở hổn hển.
Tần Hiểu Hiểu biết lần này mình thật sự chọc giận anh, mặc dù cô không thấy hành vi của mình có gì khác thường, nhưng trong mắt người đàn ông này thì rất không bình thường, hơn nữa thái độ nhận sai của cô không được tốt lắm, cho nên bây giờ điều duy nhất cô muốn làm chính là trấn an anh, nhưng đây là đánh dã chiến rồi, ặc, đánh dã chiến gì chứ, cô thật sự đúng là, lần đầu tiên có được không, cái này, thật con mẹ nó kích thích.
Tiểu Manh leo xuống nhìn thấy hai chủ nhân lăn lộn trên đất, nó phát hiện nó càng ngày càng không hiểu thế giới con người, dường như điều duy nhất nó có thể làm bây giờ là xem trò vui.
Động tác của Nhậm Thiên Dã dần dần dịu dàng, lửa giận lúc trước vì cô phối hợp mà dịu xuống, nhưng dục vọng của anh càng lúc càng dâng cao, anh hôn gò má ửng đỏ của cô, áy náy vuốt lên đôi môi sưng đỏ: “Bảo bối, chuyện mạo hiểm như vậy, em tuyệt đối không thể làm lần thứ hai biết không?”
“Ừ.” Tần Hiểu Hiểu không tranh cãi nữa, cô không muốn bị con ngựa đực này dày xéo lần nữa.
“Ngoan.” Anh hôn lên môi cô một cái, sự cưng chìu trong mắt càng lúc càng sâu.
…..
“Dì, dì dẫn con đi đâu thế?” Tiểu Đậu Đỏ nghiên đầu đánh giá bốn phía, đôi mắt ngây thơ nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Đây là chỗ để vui chơi, một chút nữa dì dẫn con đi chơi trò chơi được không?” Người phụ nữ cười dối trá vuốt đầu Tiểu Đậu Đỏ.
“Được, nhưng mà con thấy chơi một mình không vui, không bằng chúng ta tìm vài bạn nhỏ nữa đi dì?” Tiểu Đậu Đỏ làm bộ như rất thuận theo gật đầu một cái, người phụ nữ này có ý xấu với bé, lừa bé nói trong núi có một loại trái cây làm cho người ta ăn vào sẽ vui vẻ, cho nên bé muốn đi hái một ít mang về cho mẹ ăn, để mẹ mỗi ngày đều vui vẻ, nhưng bé đã rời khỏi trại một ngày một đêm, mà không thấy trái gì hết.
Tiểu Đậu Đỏ chớp mắt, bây giờ bé không sợ chút nào hết, bởi vì dọc đường đi bé đã đánh dấu ký hiệu, chỉ cần bé có thể chạy ra khỏi đây là bé sẽ lập tức tìm được đường về.
“Chút nữa sẽ có người chơi với con, nhưng bây giờ con phải ngoan mới được.” Người phụ nữ điểm chóp mũi Tiểu Đậu Đỏ, nụ cười từ ái khoa trương đến cực điểm.
“À, con bảo đảm mình sẽ ngoan.” Tiểu Đậu Đỏ giống như đang thề, dùng sức gật đầu một cái, sau đó xoay người chạy qua một góc trong nhà chơi.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm bóng lưng Tiểu Đậu Đỏ, ha ha, không ngờ cô ta lại bắt được dã chủng này! Đúng là ngoài ý muốn. Sau đó cô ta buông lỏng sự trông nom với Tiểu Đậu Đỏ, gọi điện thoại cho ai đó, không chú ý động tác nhỏ của Tiểu Đậu Đỏ.
……..
Mân Mân đi qua buội cỏ thật cao, cô cắn chặt môi dưới liều mạng đi về phía trước: “Tiểu Đậu Đỏ, Tiểu Đậu Đỏ, con đang ở đâu Tiểu Đậu Đỏ!” Cô dùng sức gọi, cho dù cổ họng đã khô khốc cô cũng không quan tâm, chỉ cần tìm được con gái là được.
Khi đi qua một buội cỏ hỗn loạn, cô đạp phải thứ gì đó, nhấc chân lên cô phát hiện đó là nơ bướm của Tiểu Đậu Đỏ, trên nơ còn dính chút nước.
“Tiểu Đậu Đỏ, Tiểu Đậu Đỏ, con ở gần đây đúng không, có đúng không?”
Mân Mân kinh ngạc vui mừng nhặt cái cái nơ con bướm lên, phủi vài cái rồi cất vào túi, điên cuồng chạy về phía trước, tìm con gái.
Nhậm Thiên Dã nhìn dáng vẻ không biết hối cải của cô, lửa giận lập tức bốc cháy, anh cắn mạnh lên cổ cô, Tần Hiểu Hiểu bị đau kêu hừ hừ, tay bé nhỏ vỗ lên tay rắn chắc của anh: “Ê, anh làm em đau.”
“Em còn biết đau?!” Anh tức giận lột sạch cô, cả người cô nhanh chóng trống không, hai người thở hổn hết, đôi mắt Nhậm Thiên Dã đỏ tươi nhìn chằm chằm Tần Hiểu Hiểu như một con mồi, cô xoay người muốn chạy, anh nhanh chóng bắt cổ chân cô, kéo một cái, cô lại quay về dưới người anh, mùi hương quen thuộc từ trên người anh phát ra làm cô thất thần, vù——- anh nằm trên người cô thở hổn hển.
Tần Hiểu Hiểu biết lần này mình thật sự chọc giận anh, mặc dù cô không thấy hành vi của mình có gì khác thường, nhưng trong mắt người đàn ông này thì rất không bình thường, hơn nữa thái độ nhận sai của cô không được tốt lắm, cho nên bây giờ điều duy nhất cô muốn làm chính là trấn an anh, nhưng đây là đánh dã chiến rồi, ặc, đánh dã chiến gì chứ, cô thật sự đúng là, lần đầu tiên có được không, cái này, thật con mẹ nó kích thích.
Tiểu Manh leo xuống nhìn thấy hai chủ nhân lăn lộn trên đất, nó phát hiện nó càng ngày càng không hiểu thế giới con người, dường như điều duy nhất nó có thể làm bây giờ là xem trò vui.
Động tác của Nhậm Thiên Dã dần dần dịu dàng, lửa giận lúc trước vì cô phối hợp mà dịu xuống, nhưng dục vọng của anh càng lúc càng dâng cao, anh hôn gò má ửng đỏ của cô, áy náy vuốt lên đôi môi sưng đỏ: “Bảo bối, chuyện mạo hiểm như vậy, em tuyệt đối không thể làm lần thứ hai biết không?”
“Ừ.” Tần Hiểu Hiểu không tranh cãi nữa, cô không muốn bị con ngựa đực này dày xéo lần nữa.
“Ngoan.” Anh hôn lên môi cô một cái, sự cưng chìu trong mắt càng lúc càng sâu.
…..
“Dì, dì dẫn con đi đâu thế?” Tiểu Đậu Đỏ nghiên đầu đánh giá bốn phía, đôi mắt ngây thơ nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Đây là chỗ để vui chơi, một chút nữa dì dẫn con đi chơi trò chơi được không?” Người phụ nữ cười dối trá vuốt đầu Tiểu Đậu Đỏ.
“Được, nhưng mà con thấy chơi một mình không vui, không bằng chúng ta tìm vài bạn nhỏ nữa đi dì?” Tiểu Đậu Đỏ làm bộ như rất thuận theo gật đầu một cái, người phụ nữ này có ý xấu với bé, lừa bé nói trong núi có một loại trái cây làm cho người ta ăn vào sẽ vui vẻ, cho nên bé muốn đi hái một ít mang về cho mẹ ăn, để mẹ mỗi ngày đều vui vẻ, nhưng bé đã rời khỏi trại một ngày một đêm, mà không thấy trái gì hết.
Tiểu Đậu Đỏ chớp mắt, bây giờ bé không sợ chút nào hết, bởi vì dọc đường đi bé đã đánh dấu ký hiệu, chỉ cần bé có thể chạy ra khỏi đây là bé sẽ lập tức tìm được đường về.
“Chút nữa sẽ có người chơi với con, nhưng bây giờ con phải ngoan mới được.” Người phụ nữ điểm chóp mũi Tiểu Đậu Đỏ, nụ cười từ ái khoa trương đến cực điểm.
“À, con bảo đảm mình sẽ ngoan.” Tiểu Đậu Đỏ giống như đang thề, dùng sức gật đầu một cái, sau đó xoay người chạy qua một góc trong nhà chơi.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm bóng lưng Tiểu Đậu Đỏ, ha ha, không ngờ cô ta lại bắt được dã chủng này! Đúng là ngoài ý muốn. Sau đó cô ta buông lỏng sự trông nom với Tiểu Đậu Đỏ, gọi điện thoại cho ai đó, không chú ý động tác nhỏ của Tiểu Đậu Đỏ.
……..
Mân Mân đi qua buội cỏ thật cao, cô cắn chặt môi dưới liều mạng đi về phía trước: “Tiểu Đậu Đỏ, Tiểu Đậu Đỏ, con đang ở đâu Tiểu Đậu Đỏ!” Cô dùng sức gọi, cho dù cổ họng đã khô khốc cô cũng không quan tâm, chỉ cần tìm được con gái là được.
Khi đi qua một buội cỏ hỗn loạn, cô đạp phải thứ gì đó, nhấc chân lên cô phát hiện đó là nơ bướm của Tiểu Đậu Đỏ, trên nơ còn dính chút nước.
“Tiểu Đậu Đỏ, Tiểu Đậu Đỏ, con ở gần đây đúng không, có đúng không?”
Mân Mân kinh ngạc vui mừng nhặt cái cái nơ con bướm lên, phủi vài cái rồi cất vào túi, điên cuồng chạy về phía trước, tìm con gái.