Tiểu Đậu Đỏ nằm trên giường, ngủ không yên ổn, Mân Mân khẽ vuốt tóc bé, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Mặt của em làm sao vậy? Có phải bị đánh không.” Kim Thuẫn nhìn gò má Mân Mân, hỏi, trước đó hắn nóng lòng cứu họ nên không chú ý tới, giờ nhìn kỹ mới phát hiện mặt Mân Mân sưng đỏ, thậm chí còn chảy máu.
“Lúc đi tìm tiểu Đậu Đỏ không cẩn thận bị —–.”
“Ai đánh?! Người phụ nữ kia.” Kim Thuẫn cắt đứt lời nói của cô, vẻ mặt lạnh thấu xương mở miệng hỏi, trong giọng nói là sự chắc chắn chứ không có nghi vấn.
“Ừ.”
Kim Thuẫn nhíu mày không nói nữa, xoay người đi vào phòng bếp lấy hộp y tế, kéo Mân Mân vào phòng khách, ngồi trên ghế sofa: “Mau tới đây.”
“Xít – -.” Xúc cảm lạnh buốt làm cho cô hít một ngụm khí lạnh, đôi mày thanh tú nhíu lại.
“Đau lắm hả?” Trong đôi mắt thâm thúy của Kim Thuẫn dần hiện ra sự đau lòng, cô gái này luôn quá quật cường, nếu hắn không tìm được, không biết cô sẽ chịu bao nhiêu đau khổ, hắn cố gắng làm nhẹ lại, chỉ cần cô có một chút không thoải mái, hắn sẽ lập tức dừng tay.
“Không sao cả, không sao, em có thể chịu đựng.”
“Chịu đựng? Em muốn chịu đựng tới khi nào?!” Đột nhiên Kim Thuẫn lớn tiếng chất vấn, đôi mắt đỏ hồng, lực tay bất giác tăng lên, Mân Mân đau đớn ngửa đầu ra sau.
“Em —-.” Đột nhiên hắn giận dữ làm Mân Mân ngây ngốc, uất ức đỏ mặt.
Kim Thuẫn thấy cô như vậy, đột nhiên ý thức được mình nói sai, hắn đau lòng vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi, vừa nãy anh hơi kích động, nhưng mà Mân Mân, nhớ rõ lần sau gặp chuyện gì cũng không được chịu đựng, bởi vì em còn có anh.”
Còn có anh?! Mân Mân ngước mắt ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, cô cụp mắt lại, lời này của anh là có ý gì, vì sao khi mình nghe thấy thì tim lại đập nhanh, cô cắn môi, vẻ mặt khó xử.
“Cám ơn anh, muộn rồi, em muốn đi ngủ, anh lái xe cẩn thận.”
“Ừ, được, vậy em nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Mân Mân gật đầu, không nói gì nữa, cô ngồi dậy đi mở cửa ý bảo Kim Thuẫn nên rời khỏi.
Kim Thuẫn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiên định của cô, không do dự sải bước ra ngoài.
Có lẽ muốn cô ấy tiếp nhận mình thì cần có thời gian, nhưng hắn có thể đợi, cũng tin tưởng mình nhất định có thể đợi được.
Sau khi Nhậm Thiên Dã nhận được tin tức mẹ con Mân Mân đã được tìm thấy, thở phào nhẹ nhõm, mang theo Tần Hiểu Hiểu về biệt thự, Tần Hiểu Hiểu muốn đi thăm mẹ con Mân Mân, nhưng lại bị Nhậm Thiên Dã quấn lấy, anh bá đạo đè cô lên giường, không đợi cô mở miệng đã dùng môi phong che miệng cô lại.
Cả đêm triền miên làm cho cô ngủ mất, anh nhìn những dấu hôn trên người cô, cưng chiều chặt cô sát vào ngực mình.
Kim Thuẫn đi khỏi nhà Mân Mân thì không về nhà, giờ hắn muốn tìm một người để tính sổ, trước cửa khách sạn Long thành, Kim Thuẫn nhìn vào trong rồi đi vào, thang máy đi đến tầng mười sáu, phòng 1616, hắn nặng nề gõ cửa, cửa được mở ra, một cánh tay xinh đẹp kéo hắn vào.
“Kiều thiếu.”
Kim Thuẫn đi vào phòng khách, Thụy Lệ đã sớm chuẩn bị đồ ăn và rượu đỏ, cô ta lôi kéo hắn vào ngồi xuống: “Kiều thiếu, anh bắt em đợi thật lâu, cho nên, phạt anh uống ba ly.”
Kim Thuẫn bất động thanh sắc uống sạch ly rượu đỏ, tiện tay đưa cái ly cho cô ta, đôi mắt lạnh lẽo: “Tôi muốn biết tại sao cô liên tục gọi tôi là Kiều thiếu?”
Thụy Lệ kéo cổ áo anh mập mờ nói: “Anh là người thừa kế của nhà họ Kiều, đây là chuyện mọi người ở thành phố T đều biết, nhưng trong một lần ra nước ngoài khảo sát, anh bị ám sát, nhà họ Kiều tìm anh khắp nơi nhưng vẫn không tìm được, từng cho rằng anh đã chết, nhưng may mà có người điều tra được anh xuất hiện ở thành phố L, cho nên mới phái người tới đây đưa anh về.”
“Chuyện cũ rất đặc sắc, đáng tiếc tôi không nhớ những chuyện đó.” Kim Thuẫn bất động thanh sắc lấy cánh tay cô ta ra, ghét bỏ phũi áo.
“Mặc kệ anh có nhớ hay không, anh cũng là Kiều thiếu danh xứng với thực, anh có thể điều tra xem có phải nhà họ Kiều có một thiếu gia mất tích hay không, lúc đó anh sẽ biết lời em nói là thật hay giả.”
“Thật hay giả tôi không có hứng thú, tôi cảnh cáo cô cách xa mẹ con Mân Mân ra, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn.”
“Kiều thiếu, anh, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Chúng ta có hôn ước mà.”
“Đó là hôn ước của cô với Kiều thiếu, không phải Kim Thuẫn tôi!”
“Không, đừng đi!” Thụy Lệ giữ chặt góc áo hắn.
“Cút!” Kim Thuẫn kéo tay Thụy Lệ ra, nhấc chân đá văng cô ta: “Đây là tôi đòi lại thay Mân Mân, cô dám làm cho mặt của cô ấy bị thương, cô, đáng chết!”
Thụy Lệ không hề đề phòng bị đạp lăn trên đất, đau đến nhe răng trợn mắt, đợi khi cô ta hồi thần thì phát hiện Kim Thuẫn đã đi mất.
“Mặt của em làm sao vậy? Có phải bị đánh không.” Kim Thuẫn nhìn gò má Mân Mân, hỏi, trước đó hắn nóng lòng cứu họ nên không chú ý tới, giờ nhìn kỹ mới phát hiện mặt Mân Mân sưng đỏ, thậm chí còn chảy máu.
“Lúc đi tìm tiểu Đậu Đỏ không cẩn thận bị —–.”
“Ai đánh?! Người phụ nữ kia.” Kim Thuẫn cắt đứt lời nói của cô, vẻ mặt lạnh thấu xương mở miệng hỏi, trong giọng nói là sự chắc chắn chứ không có nghi vấn.
“Ừ.”
Kim Thuẫn nhíu mày không nói nữa, xoay người đi vào phòng bếp lấy hộp y tế, kéo Mân Mân vào phòng khách, ngồi trên ghế sofa: “Mau tới đây.”
“Xít – -.” Xúc cảm lạnh buốt làm cho cô hít một ngụm khí lạnh, đôi mày thanh tú nhíu lại.
“Đau lắm hả?” Trong đôi mắt thâm thúy của Kim Thuẫn dần hiện ra sự đau lòng, cô gái này luôn quá quật cường, nếu hắn không tìm được, không biết cô sẽ chịu bao nhiêu đau khổ, hắn cố gắng làm nhẹ lại, chỉ cần cô có một chút không thoải mái, hắn sẽ lập tức dừng tay.
“Không sao cả, không sao, em có thể chịu đựng.”
“Chịu đựng? Em muốn chịu đựng tới khi nào?!” Đột nhiên Kim Thuẫn lớn tiếng chất vấn, đôi mắt đỏ hồng, lực tay bất giác tăng lên, Mân Mân đau đớn ngửa đầu ra sau.
“Em —-.” Đột nhiên hắn giận dữ làm Mân Mân ngây ngốc, uất ức đỏ mặt.
Kim Thuẫn thấy cô như vậy, đột nhiên ý thức được mình nói sai, hắn đau lòng vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi, vừa nãy anh hơi kích động, nhưng mà Mân Mân, nhớ rõ lần sau gặp chuyện gì cũng không được chịu đựng, bởi vì em còn có anh.”
Còn có anh?! Mân Mân ngước mắt ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, cô cụp mắt lại, lời này của anh là có ý gì, vì sao khi mình nghe thấy thì tim lại đập nhanh, cô cắn môi, vẻ mặt khó xử.
“Cám ơn anh, muộn rồi, em muốn đi ngủ, anh lái xe cẩn thận.”
“Ừ, được, vậy em nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Mân Mân gật đầu, không nói gì nữa, cô ngồi dậy đi mở cửa ý bảo Kim Thuẫn nên rời khỏi.
Kim Thuẫn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiên định của cô, không do dự sải bước ra ngoài.
Có lẽ muốn cô ấy tiếp nhận mình thì cần có thời gian, nhưng hắn có thể đợi, cũng tin tưởng mình nhất định có thể đợi được.
Sau khi Nhậm Thiên Dã nhận được tin tức mẹ con Mân Mân đã được tìm thấy, thở phào nhẹ nhõm, mang theo Tần Hiểu Hiểu về biệt thự, Tần Hiểu Hiểu muốn đi thăm mẹ con Mân Mân, nhưng lại bị Nhậm Thiên Dã quấn lấy, anh bá đạo đè cô lên giường, không đợi cô mở miệng đã dùng môi phong che miệng cô lại.
Cả đêm triền miên làm cho cô ngủ mất, anh nhìn những dấu hôn trên người cô, cưng chiều chặt cô sát vào ngực mình.
Kim Thuẫn đi khỏi nhà Mân Mân thì không về nhà, giờ hắn muốn tìm một người để tính sổ, trước cửa khách sạn Long thành, Kim Thuẫn nhìn vào trong rồi đi vào, thang máy đi đến tầng mười sáu, phòng 1616, hắn nặng nề gõ cửa, cửa được mở ra, một cánh tay xinh đẹp kéo hắn vào.
“Kiều thiếu.”
Kim Thuẫn đi vào phòng khách, Thụy Lệ đã sớm chuẩn bị đồ ăn và rượu đỏ, cô ta lôi kéo hắn vào ngồi xuống: “Kiều thiếu, anh bắt em đợi thật lâu, cho nên, phạt anh uống ba ly.”
Kim Thuẫn bất động thanh sắc uống sạch ly rượu đỏ, tiện tay đưa cái ly cho cô ta, đôi mắt lạnh lẽo: “Tôi muốn biết tại sao cô liên tục gọi tôi là Kiều thiếu?”
Thụy Lệ kéo cổ áo anh mập mờ nói: “Anh là người thừa kế của nhà họ Kiều, đây là chuyện mọi người ở thành phố T đều biết, nhưng trong một lần ra nước ngoài khảo sát, anh bị ám sát, nhà họ Kiều tìm anh khắp nơi nhưng vẫn không tìm được, từng cho rằng anh đã chết, nhưng may mà có người điều tra được anh xuất hiện ở thành phố L, cho nên mới phái người tới đây đưa anh về.”
“Chuyện cũ rất đặc sắc, đáng tiếc tôi không nhớ những chuyện đó.” Kim Thuẫn bất động thanh sắc lấy cánh tay cô ta ra, ghét bỏ phũi áo.
“Mặc kệ anh có nhớ hay không, anh cũng là Kiều thiếu danh xứng với thực, anh có thể điều tra xem có phải nhà họ Kiều có một thiếu gia mất tích hay không, lúc đó anh sẽ biết lời em nói là thật hay giả.”
“Thật hay giả tôi không có hứng thú, tôi cảnh cáo cô cách xa mẹ con Mân Mân ra, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn.”
“Kiều thiếu, anh, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Chúng ta có hôn ước mà.”
“Đó là hôn ước của cô với Kiều thiếu, không phải Kim Thuẫn tôi!”
“Không, đừng đi!” Thụy Lệ giữ chặt góc áo hắn.
“Cút!” Kim Thuẫn kéo tay Thụy Lệ ra, nhấc chân đá văng cô ta: “Đây là tôi đòi lại thay Mân Mân, cô dám làm cho mặt của cô ấy bị thương, cô, đáng chết!”
Thụy Lệ không hề đề phòng bị đạp lăn trên đất, đau đến nhe răng trợn mắt, đợi khi cô ta hồi thần thì phát hiện Kim Thuẫn đã đi mất.