Xe nhanh chóng lái đến bãi đậu xe trong trường học, Nhậm Thiên Dã không mở cửa xe, tay đặt trên vô lăng nhìn cô gái ngồi phía sau từ kính chiếu hậu.
Cô gái không nhúc nhích, không nói chuyện, chỉ ngồi yên đó chờ anh mở cửa xe. Dáng vẻ khi cô im lặng trông rất ngoan, hơi cúi đầu, hai tay đặt chung một chỗ, trở thành cô gái ngây thơ đơn thuần.
Nhậm Thiên Dã tỉnh táo lại. Mặc dù bề ngoài hai người rất giống nhau, nhưng nhìn kỹ lại cô gái này có rất nhiều điểm khác với bảo bối của anh, ví dụ như cô gái này lạnh lùng kiệm lời, ví dụ như cô gái này thích màu trắng, những thứ này đều là những chuyện không có ở bảo bối của anh. Bảo bối của anh rất nhiệt tình, luôn cười vui vẻ, phúc hắc, giảo hoạt, cuồng vọng, vênh váo.
Cho nên cuối cùng anh lại không tìm được cô. Nhậm Thiên Dã tự giễu cười một tiếng, mở chốt khóa, Lạc Nhi giống như nghe được âm thanh dễ nghe nhất thế giới, lập tức mở cửa xuống xe.
“Chờ một chút.”
“Tôi sẽ nhanh chóng trả đồ cho anh.”
Nhậm Thiên Dã không để ý tới lời Lạc Nhi nói, anh đi thẳng tới trước mặt cô, cúi người cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Trong lúc cô lơ đãng anh đưa tay muốn lấy mặt nạ trên mặt cô xuống.
Lạc Nhi nhanh nhẹn cảm nhận được mục đích của anh, một giây trước khi anh đụng vào mặt cô, cô đánh rơi cánh tay anh, biểu cảm lạnh lùng trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó xoay người đi khỏi bãi đậu xe.
Nhậm Thiên Dã nhìn cánh tay mình, kinh ngạc trong chốc lát, động tác của cô gái này thật nhanh, lực tay này đã vượt qua phạm vi anh nghĩ, anh nguy hiểm híp mắt nhìn bóng dáng màu đỏ đang dần biến mất, xem ra thân phận của cô gái này không đơn giản.
Trên sân khấu, MC đang đọc thứ tự dự thi của các thí sinh. Căn cứ vào số điểm từ hai vòng trước, người có số điểm cao nhất được xếp ở phía sau, mà số điểm thấp thì ở phía trước. Thứ tự sắp xếp kỳ quái như vậy, không cần hỏi cũng biết là kiệt tác của ai. Khi Nhậm Thiên Dã kéo Lạc Nhi lên xe đã dặn dò nhân viên ở đây. Mặc dù những người này không hiểu nhưng vẫn làm theo, ai bảo Nhậm Thiên Dã là nhà tài trợ lớn nhất lần này chứ, còn là thần tượng của bọn họ, bọn họ đều vô cùng sùng bái anh!
Khi Lạc Nhi đi vào hội trường, MC đúng lúc mời tuyển thủ số 149 chuẩn bị, mà trên sân khấu là đôi trai gái có số điểm thấp hơn Lạc Nhi.
Lạc Nhi thở hổn hển, cô xách váy bước ra phía sau cánh gà. Nhân viên hậu trường thấy cô mặc bộ lễ phục màu đỏ này ai nấy cũng kinh ngạc, bọn họ không thể ngờ được cô gái này lại đột nhiên đổi một bộ váy hấp dẫn như vậy, thật sự là——-.
“Xin lỗi, tôi muốn bỏ quyền.” Khi tất cả mọi người không kịp phản ứng Lạc Nhi đã lên tiếng trước, nói một câu kinh người.
Nhân viên hậu trường khiếp sợ nhìn cô, người phụ nữ chủ trì ở đây kịp phản ứng, cười chúm chím đi tới trước mặt Lạc Nhi: “Số 149, cô đang đùa với chúng tôi ư?”
“Không phải.” Lạc Nhi đáp lại làm người phụ nữ bất ngờ.
Người phụ nữ chủ trì nhìn đồng hồ trên tay rồi cau mày nhìn cô, nói: “Số 149, còn hai phút nữa thì cô sẽ lên sân khấu, bây giờ cô nói với tôi cô muốn bỏ quyền, cô không cảm thấy cô đang làm khó chúng tôi sao?!”
“Thật xin lỗi!” Lạc Nhi cúi đầu với các nhân viên ở đây: “Tôi sẽ tự mình giải quyết!”
Khi mọi người còn chưa hiểu lời cô nói thì cô đã đi lên sân khấu, lúc này vũ khúc cùng vừa kết thúc, tuyển thủ đang cúi chào người xem, mà Lạc Nhi cũng đang đi lên sân khấu.
Nhân viên phía sau cánh gà kinh ngạc hét lên, số 149 điên rồi sao? Rốt cuộc cô ta muốn làm gì! Lên ngăn cản cô ta nhanh…..
“Đèn, đèn, mau tắt đèn nhanh lên!”
“Màn che, màn che, mau kéo lên!”
Nhân viên phía sau cánh gà đã muốn hoảng, việc tắt đèn ngụy trang chỉ là do yêu cầu của phần thi, bọn họ sẽ không nghĩ đến nguyên nhân thật sự.
Lạc Nhi đối mặt với bóng tối bất ngờ ập tới, cô vẫn đứng tại chỗ, không biết lúc nào trong tay cô đã có một cái microphone, âm thanh ngọt ngào của cô truyền vào tai mọi người: “Xin chào mọi người, tôi là thí sinh mang số báo danh 149, xin lỗi, tôi muốn nói với mọi người, tôi muốn———.”
Ngay khi Lạc Nhi muốn nói hai chữ bỏ quyền, microphone trong tay cô bị một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy thật chặt: “Chúng ta bắt đầu đi.”
Đèn lập tức sáng lên, cánh gà được kéo ra, Lạc Nhi kinh ngạc nhìn người đàn ông đối diện, là anh ta, lại là anh ta! Người đàn ông đưa lễ phục cho cô, bây giờ đang nắm chặt tay cầm microphone của cô. Hai người cách nhau rất gần, nhìn từ phía dưới chắc chắn động tác này của hai người rất mập mờ, hấp dẫn ánh mắt người khác, không có chút bất thường nào.
Đối mặt với Lạc Nhi đang kinh ngạc, Nhậm Thiên Dã chậm rãi lấy microphone trong tay cô đưa cho MC. Lạc Nhi muốn nói gì đó, tiếng nhạc đúng lúc vang lên, anh làm ra động tác mời, Lạc Nhi không thể không phối hợp với anh.
Lạc Nhi nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Tại sao anh lại giúp tôi?”
“Giúp em cũng là đang giúp tôi.”
“Cái gì?” Lạc Nhi không hiểu ý anh.
“Suỵt——- chuyên tâm chút, bây giờ em đang dự thi đấy.”
Lạc Nhi lấy lại tinh thần nhìn người xem dưới sân khấu, không nói gì nữa tập chung khiêu vũ, hai người bọn họ nhảy điệu waltz. Tuy là lần đầu tiên phối hợp nhưng lại rất ăn ý. Trong lòng Lạc Nhi chấn động, cô im lặng che giấu bất an trong lòng.
Anh hài lòng nhìn cô, bàn tay cô mềm mịn, cảm xúc tốt đến mức làm anh nghĩ đây là tay của bảo bối của anh, nhưng bây giờ tay của cô gái này đang toát mồ hôi lạnh, chắc là khẩn trương, Nhậm Thiên Dã vỗ nhẹ lưng cô: “Ngoan, buông lỏng, em là giỏi nhất.”
Lời này giống như linh đan diệu dược, tâm trạng của Lạc Nhi dần dần bình tĩnh lại, không còn hoảng hốt luống cuống. Thật ra cô khẩn trương là vì đang phải đối mặt với anh. Dẫu sao bọn họ cũng chỉ vừa mới quen nhau, bây giờ lại đứng ở khoảng cách gần như vậy, đúng thật là đang khiêu chiến trái tim của Lạc Nhi. Mặc dù cô không thiếu người theo đuổi, nhưng tiếp xúc thân thể gần như thế này thì không có, anh là người đầu tiên.
Nếu không phải vì nguyên nhân này, Lạc Nhi đương nhiên sẽ không khẩn trương chút nào mà khiêu vũ, bởi vì chỉ cần cô bước lên sân khấu thì giống như biến thành một người khác, thậm chí có lúc cô không thể phân biệt được ai mới thật sự là cô, là chủ nhân chân chính của cơ thể này.
“Đang suy nghĩ gì đấy?”
Giọng nói của anh cắt đứt suy nghĩ của cô: “Kết thúc.”
Lạc Nhi tỉnh rụi rút tay ra: “Cám ơn.” Nói xong cô cúi đầu với người phía dưới rồi đi về phía lối ra.
Khóe môi Nhậm Thiên Dã hơi nâng lên, cô gái, tin tưởng rất nhanh chúng ta sẽ lại gặp mặt….
Lạc Nhi vừa bước xuống, Giản Viễn Viễn đã kích động vọt tới ôm cô: “Lạc Nhi! Cậu là nữ thần của tớ! Cậu nhảy thật sự quá đẹp! Cực kỳ giỏi!”
“Viễn Viễn, được rồi, về chỗ ngồi trước rồi hẵng nói.”
Vừa ngồi xuống, Giản Viễn Viễn đã không ngừng lải nhải: “Cậu còn nói bỏ quyền, may mắn ông trời phù hộ cậu không làm thật, cậu biết không, cậu dọa tớ sợ muốn chết.”
Giản Viễn Viễn làm một động tác giật mình khoa trương, sau đó mới phát hiện lễ phục trên người Lạc Nhi: “Lạc Nhi, bộ lễ phục này mặc trên người cậu giống như làm theo số đo của cậu vậy! Thật sự quá đẹp! Cậu mua lúc nào vậy, sao trước đây tớ chưa từng thấy cậu mặc?”
“Mượn.”
“Ôi chúa ơi! Mượn? Ai vậy? Tại sao lại có số đo y chang cậu thế?!”
Đúng vậy, mặc bộ lễ phục này lên người làm cô cảm thấy rất quen thuộc, độ lớn nhỏ cũng vô cùng thích hợp, nếu nói không phải làm theo số đo của cô, chắc cũng chẳng ai tin, nhưng bộ lễ phục này thật sự không phải của cô.
“Một người đàn ông cho mượn.”
“Đàn ông? Ai vậy?!” Hai mắt Giản Viễn Viễn bỗng nhiên sáng lên: “Là người đàn ông khiêu vũ với cậu hả?!”
“Ừ.”
Người đàn ông kia hơi quen quen, nhưng Giản Viễn Viễn ngồi cách sân khấu hơi xa, nên không thấy rõ, nhưng lại mơ hồ nhớ tới người đàn ông gặp được ở toilet, chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự là anh ta!
Giản Viễn Viễn giật mình trừng lớn hai mắt, có chút không được tự nhiên nhìn Lạc Nhi.
“Sao vậy?”
Giản Viễn Viễn muốn kể chuyện mình gặp được người đàn ông kia ở toilet cho Lạc Nhi nghe, nhưng lại sợ mình đoán sai, với lại nếu nói chẳng phải sẽ bị Lạc Nhi cười nhạo vì mình đi nhầm nhà vệ sinh nam sao, nên Giản Viễn Viễn cười xấu hổ rồi im luôn.
“Tớ đi thay quần áo đã.” Lạc Nhi đứng dậy muốn đi, lúc này MC đột nhiên nói chuyện.
“Được rồi, các khán giả thân mến, các giám khảo đã nhất trí quyết định, tôi xin tuyên bố người đạt giải nhất dạ vũ năm nay là….. Thí sinh số 149! Xin mời thí sinh số 149 lên sân khấu nhận thưởng! Xin mọi người cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh cô ấy!”
“Lạc Nhi, là cậu, là cậu! Thật sự là cậu!” Giản Viễn Viễn lập tức hoan hô, ôm Lạc Nhi nhảy không ngừng. Lạc Nhi nhìn động tác nhiệt tình của MC, cô sửa sang quần áo rồi đi lên.
Tiếng hoan hô dưới sân khấu vẫn không ngừng, tiếng vỗ tay hết đợt này đến đợt khác, Lạc Nhi ung dung đi lên sân khấu nhận thưởng, MC tiếp tục nói: “Xin mời Nhậm tổng của tập đoàn RT lên trao thưởng cho thí sinh của chúng ta! Xin mọi người cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh anh ấy!”
Lại là một tràng pháo tay và tiếng hoan hô rầm rộ, Nhậm Thiên Dã chậm rãi đứng dậy, ung dung gài nút áo âu phục sải bước đi lên sân khấu.
“Chúc mừng em.” Nhậm Thiên Dã đặt chiếc cúp xinh đẹp vào tay Lạc Nhi, ngay sau đó anh lấy thư mời của tập đoàn RT ra: “Hoan nghênh em tới tập đoàn RT làm việc.”
Khi Lạc Nhi nhìn thấy anh thì vô cùng giật mình, cô không ngờ người đàn ông giúp mình lại là tổng giám đốc tập đoàn RT! Thẳng đến khi cầm chiếc cúp nặng trĩu trong tay cô vẫn thấy khó tin, khi anh đưa thư mời thì cô khẽ nghiêng người nói với anh: “Tại sao lại giúp tôi?”
Nhậm Thiên Dã khiêu mi một cái, khóe môi cong lên, thấp giọng nói: “Hồng Mân Côi, chút nữa gặp.”
Lạc Nhi nghe được cái tên Hồng Mân Côi, trong mắt thoáng qua sự giật mình, tại sao anh ta lại biết cô? Ngay khi cô thất thần, anh đã sải bước đi xuống sân khấu, để lại cho cô một bóng lưng sâu xa.
Dạ vũ kết thúc, Lạc Nhi đưa Giản Viễn Viễn về ký túc xá rồi một mình đi về phòng trọ, chỗ cô thuê cách trường học rất gần, chỉ mất 10 phút đi bộ, bây giờ đã là rạng sáng, mặc dù là mùa hè nhưng vẫn khiến người ta thấy lạnh.
Một cái áo khoác mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt nhẹ nhàng khoác lên người Lạc Nhi, Lạc Nhi lập tức xoay đầu đối mặt với đôi mắt thâm thúy của Nhậm Thiên Dã, cô lạnh lùng nhìn anh một cái: “Là anh.”
“Hồng Mân Côi, tôi đưa em về nhà.”
“Sao anh biết là tôi?’
“Gặp.”
“Anh đã tới quán rượu kia.” Lạc Nhi khẳng định hỏi.
“Ừ, đáng tiếc lúc ấy em không lên phòng bao lầu hai gặp tôi.”
“Là anh.”
“Không sai.”
“Được rồi, anh giúp tôi có mục đích gì?”
“Em rất thông minh.” Nhậm Thiên Dã tán thưởng nhìn Lạc Nhi: “Trở về thành phố với tôi, ở cạnh tôi, dĩ nhiên tôi sẽ không đụng vào em.”
“Có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
“Tôi vẫn chưa tốt nghiệp.”
“Nhưng em đã được tôi mời rồi không phải sao?”
“Tùy anh.” Lạc Nhi nhìn cửa nhà gần ngay trước mắt, cô bỏ lại những lời này rồi bước đi.
“Nói vậy là em đồng ý rồi.”
“Không biết.”
Nhậm Thiên Dã ngăn Lạc Nhi lại, bây giờ anh rất muốn tháo mặt nạ của cô xuống, nhìn thử xem khuôn mặt này ra sao: “Đừng ngăn cản nữa, để tôi nhìn thử rốt cuộc em là như thế nào.”
Những lời này của Nhậm Thiên Dã tuy là câu trần thuật, nhưng trong lời nói lại mang theo sự cường thế không cho phép cãi, lần này Lạc Nhi không động, không phải cô sợ người đàn ông trước mặt này, anh muốn xem thì cứ để anh xem đi, dù sao cũng không có gì to tát. Lần trước cô nghĩ rằng anh muốn làm gì đó, nên mới tự vệ, bây giờ cô biết người đàn ông này chỉ tò mò về khuôn mặt của cô thôi, vậy nên cho anh xem cũng không sao hết.
“Lạc Nhi, sao em về trễ vậy, mau vào nhà đi.”
Một người đàn ông đẩy cửa đi ra, Lạc Nhi nghe vậy thì xoay người nói: “Xin lỗi.”
“Được rồi, được rồi, sau này nếu về trễ như vậy thì gọi anh tới đón nhé.” A Duy sờ mái tóc dài của Lạc Nhi, mặt đầy cưng chiều vuốt ve.
“Ừ.” Lạc Nhi đi vào nhà trước.
A Duy xoay người lại hung hăng trừng Nhậm Thiên Dã: “Mời anh đi cho.”
Nhậm Thiên Dã không thể nào ngờ được lại gặp hắn ở chỗ này, người tự xưng là vị hôn phu của Tần Hiểu Hiểu – A Duy. Anh nheo mắt lại, rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ thế nào? Tại sao lại ở chung nhà: “A Duy, tôi đã tìm anh nhiều năm, không ngờ anh lại ở đây.”
“Tìm tôi? Ha ha, Nhậm Thiên Dã, trong lòng anh nghĩ gì đừng cho là tôi không biết.” A Duy đóng kỹ cửa rồi đối mặt với Nhậm Thiên Dã: “Anh vẫn cho là Tần Hiểu Hiểu không chết mà bị tôi mang đi, bây giờ anh cũng thấy đấy, cô ấy không ở cùng tôi, cho nên mời anh đi đi, chỗ này không hoan nghênh anh.”
“Rốt cuộc Lạc Nhi là ai?!” Nhậm Thiên Dã bỗng nhiên đặt câu hỏi.
A Duy nhìn chằm chằm Nhậm Thiên Dã, không bỏ qua một chút biểu cảm nào. Hắn đoán chắc chắn Nhậm Thiên Dã vẫn chưa biết thân phận thật của Lạc Nhi, nếu không sợ rằng bây giờ người này đã không chất vấn hắn mà là mạnh mẽ mang cô ấy đi.
Cho ra những kết luận này, A Duy trấn định hơn nhiều, hắn giễu cợt nhìn Nhậm Thiên Dã: “Tổng giám đốc Nhậm, không phải anh muốn vợ đến điên rồi chứ? Đến chỗ tôi tìm vợ, ha ha, anh cũng biết cô ấy tên Lạc Nhi, là học sinh của trường Cambridge, cô ấy không phải Tần Hiểu Hiểu! Còn nữa, bây giờ Lạc Nhi là bạn gái tôi, cho nên xin anh cách xa cô ấy một chút!’
“A—– bạn gái, phải không?” Tất nhiên Nhậm Thiên Dã không tin lời A Duy nói, anh đã sớm điều tra nên biết rõ đến thời điểm này Lạc Nhi vẫn chưa có người bạn trai nào, cho nên anh mới đến gần cô, nếu cô có bạn trai, nói không chừng anh đã sớm mất hết hứng thú với cô.
“Sao hả? Anh không tin?”
“Anh cảm thấy thế nào?”
“Nhậm Thiên Dã, tôi không có thời gian đôi co với anh. Lạc Nhi còn đang chờ tôi, tự anh cứ đứng hứng gió cho thanh tỉnh đi, Tần Hiểu Hiểu đã chết vào sáu năm trước rồi, chết rồi! Anh biết chưa!”
“Con mẹ nó anh câm miệng cho tôi!” Nhậm Thiên Dã đi lên đấm một cú vào mặt A Duy, A Duy lảo đảo ngã xuống đất, từ từ bò dậy, phun một ngụm nước miếng, hai mắt tóe lửa nhìn Nhậm Thiên Dã.
“Con mẹ nó anh bị bệnh thần kinh à, liều mạng vì người chết.”
Nhậm Thiên Dã xốc cổ áo A Duy lên, thâm trầm nhìn hắn không nói gì, sau đó gầm thét: “Tao, nói, cô ấy, không có chết, mày, nghe không! Nghe không!”
A Duy vung tay muốn hất tay Nhậm Thiên Dã ra, không biết sao sức lực của tên này lại mạnh như vậy, hắn hất mấy lần cũng không ra, cho nên bây giờ bọn họ đang bốn mắt nhìn nhau, đều có thể thấy được lửa hừng hực muốn đốt cháy đối phương trong mắt nhau.
“Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ, nhưng đừng đánh chủ ý lên người Lạc Nhi, nếu không đừng trách tôi cho anh vào tù bóc lịch!”
“Bóc lịch? Ha ha, vậy phải xem anh có bản lĩnh đó hay không!” Nhậm Thiên Dã buông cổ áo A Duy ra, khinh thường nhìn hắn một cái rồi xoay người bước đi. Anh sẽ không vì A Duy đột ngột xuất hiện mà từ bỏ Lạc Nhi, bởi vì anh có cảm giác Lạc Nhi chính là cô….
Khi A Duy đi vào nhà, Lạc Nhi đang ăn, nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên liếc A Duy một cái rồi tiếp tục ăn. Từ lúc vào đến giờ, A Duy chỉ lặng lẽ nhìn cô gái đang cúi đầu ăn, hắn nhìn cô bằng đôi mắt vô cùng phức tạp, mười phút sau, Lạc Nhi đứng dậy dọn dẹp bát đũa, chốc lát sau cô trở ra, trong tay có thêm một chai thuốc mỡ: “Cho anh.”
Cô đặt chai thuốc mỡ trước mặt A Duy, xoay người đi về phòng ngủ: “Tôi đi ngủ đây.”
A Duy nghe tiếng đóng cửa, hắn tỉnh hồn, nắm chặt chai thuốc mỡ, thật chặt, cho đến khi cái chai bị bóp méo, hắn mới hung hăng vứt xuống. Tần Hiểu Hiểu, bây giờ em là của tôi, tương lai cũng là của tôi, không ai có thể mang em đi, không ai có thể!
Ngày hôm sau Lạc Nhi thức dậy như bình thường, đi ra ngoài, lại bị A Duy dọa sợ hết hồn, nhưng sắc mặt của cô cũng không có gì thay đổi.
“Chào buổi sáng!” A Duy chủ động chào hỏi, gọi Lạc Nhi tới ăn cơm.
“Chào.” Lạc Nhi đáp một câu, rửa mặt rồi ngồi xuống chỗ đối diện.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” A Duy dịu dàng hỏi, chủ động gắp một miếng chân giò hun khói trứng chiên đặt vào đĩa của cô.
“Ừ, khá tốt.” Lạc Nhi lạnh nhạt nói, cô nhìn vết thương trên mặt A Duy: “Hết sưng rồi.”
“À, đúng vậy, thuốc em đưa rất tốt, cám ơn em, Lạc Nhi.”
“Khách sáo rồi.”
“Lạc Nhi, chẳng lẽ em không muốn biết tại sao anh lại bị thương sao?”
“Anh ta gây ra.”
“Sao em biết?!”
“Tôi nhìn thấy.” Lạc Nhi thờ ơ đáp.
“Cái gì?!” Mặt A Duy đổi sắc, bật dậy từ trên ghế, nhìn thẳng vào Lạc Nhi, muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Lạc Nhi không ngẩng đầu, cầm ly nước trái cây uống một hớp: “Tần Hiểu Hiểu là ai?
“Em hỏi cô ấy làm gì?”
“Được rồi, tôi ăn no rồi.” Lạc Nhi biết A Duy sẽ không trả lời cô, nên cô sẽ không tiếp tục hỏi, không cần thiết không phải sao.
Chương trình học buổi sáng trôi qua rất nhanh, Lạc Nhi và Giản Viễn Viễn cùng nhau đi tới canteen trường ăn cơm. Bên cạnh Lạc Nhi vẫn có một đám nam sinh vây quanh, đuổi hoài không đi. Lúc cô đang ăn cơm, đột nhiên cảm thấy chung quanh im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, cô quay đầu theo bản năng, muốn nhìn xem thử là có chuyện gì, lại bất ngờ đối diện với một đôi mắt đen như mực. Khi Nhậm Thiên Dã nhìn thấy Lạc Nhi thì lập tức ngây ngẩn: “Hiểu bảo bối.” Nhậm Thiên Dã bật thốt lên.
Lạc Nhi mờ mịt nhìn anh mấy giây, cô không hiểu anh đang nói gì, xoay người muốn tiếp tục ăn cơm với Giản Viễn Viễn, không ngờ anh lại kéo cô vào ngực: “Em thật sự còn sống, còn sống, còn sống!”
——-
Cô gái không nhúc nhích, không nói chuyện, chỉ ngồi yên đó chờ anh mở cửa xe. Dáng vẻ khi cô im lặng trông rất ngoan, hơi cúi đầu, hai tay đặt chung một chỗ, trở thành cô gái ngây thơ đơn thuần.
Nhậm Thiên Dã tỉnh táo lại. Mặc dù bề ngoài hai người rất giống nhau, nhưng nhìn kỹ lại cô gái này có rất nhiều điểm khác với bảo bối của anh, ví dụ như cô gái này lạnh lùng kiệm lời, ví dụ như cô gái này thích màu trắng, những thứ này đều là những chuyện không có ở bảo bối của anh. Bảo bối của anh rất nhiệt tình, luôn cười vui vẻ, phúc hắc, giảo hoạt, cuồng vọng, vênh váo.
Cho nên cuối cùng anh lại không tìm được cô. Nhậm Thiên Dã tự giễu cười một tiếng, mở chốt khóa, Lạc Nhi giống như nghe được âm thanh dễ nghe nhất thế giới, lập tức mở cửa xuống xe.
“Chờ một chút.”
“Tôi sẽ nhanh chóng trả đồ cho anh.”
Nhậm Thiên Dã không để ý tới lời Lạc Nhi nói, anh đi thẳng tới trước mặt cô, cúi người cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Trong lúc cô lơ đãng anh đưa tay muốn lấy mặt nạ trên mặt cô xuống.
Lạc Nhi nhanh nhẹn cảm nhận được mục đích của anh, một giây trước khi anh đụng vào mặt cô, cô đánh rơi cánh tay anh, biểu cảm lạnh lùng trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó xoay người đi khỏi bãi đậu xe.
Nhậm Thiên Dã nhìn cánh tay mình, kinh ngạc trong chốc lát, động tác của cô gái này thật nhanh, lực tay này đã vượt qua phạm vi anh nghĩ, anh nguy hiểm híp mắt nhìn bóng dáng màu đỏ đang dần biến mất, xem ra thân phận của cô gái này không đơn giản.
Trên sân khấu, MC đang đọc thứ tự dự thi của các thí sinh. Căn cứ vào số điểm từ hai vòng trước, người có số điểm cao nhất được xếp ở phía sau, mà số điểm thấp thì ở phía trước. Thứ tự sắp xếp kỳ quái như vậy, không cần hỏi cũng biết là kiệt tác của ai. Khi Nhậm Thiên Dã kéo Lạc Nhi lên xe đã dặn dò nhân viên ở đây. Mặc dù những người này không hiểu nhưng vẫn làm theo, ai bảo Nhậm Thiên Dã là nhà tài trợ lớn nhất lần này chứ, còn là thần tượng của bọn họ, bọn họ đều vô cùng sùng bái anh!
Khi Lạc Nhi đi vào hội trường, MC đúng lúc mời tuyển thủ số 149 chuẩn bị, mà trên sân khấu là đôi trai gái có số điểm thấp hơn Lạc Nhi.
Lạc Nhi thở hổn hển, cô xách váy bước ra phía sau cánh gà. Nhân viên hậu trường thấy cô mặc bộ lễ phục màu đỏ này ai nấy cũng kinh ngạc, bọn họ không thể ngờ được cô gái này lại đột nhiên đổi một bộ váy hấp dẫn như vậy, thật sự là——-.
“Xin lỗi, tôi muốn bỏ quyền.” Khi tất cả mọi người không kịp phản ứng Lạc Nhi đã lên tiếng trước, nói một câu kinh người.
Nhân viên hậu trường khiếp sợ nhìn cô, người phụ nữ chủ trì ở đây kịp phản ứng, cười chúm chím đi tới trước mặt Lạc Nhi: “Số 149, cô đang đùa với chúng tôi ư?”
“Không phải.” Lạc Nhi đáp lại làm người phụ nữ bất ngờ.
Người phụ nữ chủ trì nhìn đồng hồ trên tay rồi cau mày nhìn cô, nói: “Số 149, còn hai phút nữa thì cô sẽ lên sân khấu, bây giờ cô nói với tôi cô muốn bỏ quyền, cô không cảm thấy cô đang làm khó chúng tôi sao?!”
“Thật xin lỗi!” Lạc Nhi cúi đầu với các nhân viên ở đây: “Tôi sẽ tự mình giải quyết!”
Khi mọi người còn chưa hiểu lời cô nói thì cô đã đi lên sân khấu, lúc này vũ khúc cùng vừa kết thúc, tuyển thủ đang cúi chào người xem, mà Lạc Nhi cũng đang đi lên sân khấu.
Nhân viên phía sau cánh gà kinh ngạc hét lên, số 149 điên rồi sao? Rốt cuộc cô ta muốn làm gì! Lên ngăn cản cô ta nhanh…..
“Đèn, đèn, mau tắt đèn nhanh lên!”
“Màn che, màn che, mau kéo lên!”
Nhân viên phía sau cánh gà đã muốn hoảng, việc tắt đèn ngụy trang chỉ là do yêu cầu của phần thi, bọn họ sẽ không nghĩ đến nguyên nhân thật sự.
Lạc Nhi đối mặt với bóng tối bất ngờ ập tới, cô vẫn đứng tại chỗ, không biết lúc nào trong tay cô đã có một cái microphone, âm thanh ngọt ngào của cô truyền vào tai mọi người: “Xin chào mọi người, tôi là thí sinh mang số báo danh 149, xin lỗi, tôi muốn nói với mọi người, tôi muốn———.”
Ngay khi Lạc Nhi muốn nói hai chữ bỏ quyền, microphone trong tay cô bị một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy thật chặt: “Chúng ta bắt đầu đi.”
Đèn lập tức sáng lên, cánh gà được kéo ra, Lạc Nhi kinh ngạc nhìn người đàn ông đối diện, là anh ta, lại là anh ta! Người đàn ông đưa lễ phục cho cô, bây giờ đang nắm chặt tay cầm microphone của cô. Hai người cách nhau rất gần, nhìn từ phía dưới chắc chắn động tác này của hai người rất mập mờ, hấp dẫn ánh mắt người khác, không có chút bất thường nào.
Đối mặt với Lạc Nhi đang kinh ngạc, Nhậm Thiên Dã chậm rãi lấy microphone trong tay cô đưa cho MC. Lạc Nhi muốn nói gì đó, tiếng nhạc đúng lúc vang lên, anh làm ra động tác mời, Lạc Nhi không thể không phối hợp với anh.
Lạc Nhi nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Tại sao anh lại giúp tôi?”
“Giúp em cũng là đang giúp tôi.”
“Cái gì?” Lạc Nhi không hiểu ý anh.
“Suỵt——- chuyên tâm chút, bây giờ em đang dự thi đấy.”
Lạc Nhi lấy lại tinh thần nhìn người xem dưới sân khấu, không nói gì nữa tập chung khiêu vũ, hai người bọn họ nhảy điệu waltz. Tuy là lần đầu tiên phối hợp nhưng lại rất ăn ý. Trong lòng Lạc Nhi chấn động, cô im lặng che giấu bất an trong lòng.
Anh hài lòng nhìn cô, bàn tay cô mềm mịn, cảm xúc tốt đến mức làm anh nghĩ đây là tay của bảo bối của anh, nhưng bây giờ tay của cô gái này đang toát mồ hôi lạnh, chắc là khẩn trương, Nhậm Thiên Dã vỗ nhẹ lưng cô: “Ngoan, buông lỏng, em là giỏi nhất.”
Lời này giống như linh đan diệu dược, tâm trạng của Lạc Nhi dần dần bình tĩnh lại, không còn hoảng hốt luống cuống. Thật ra cô khẩn trương là vì đang phải đối mặt với anh. Dẫu sao bọn họ cũng chỉ vừa mới quen nhau, bây giờ lại đứng ở khoảng cách gần như vậy, đúng thật là đang khiêu chiến trái tim của Lạc Nhi. Mặc dù cô không thiếu người theo đuổi, nhưng tiếp xúc thân thể gần như thế này thì không có, anh là người đầu tiên.
Nếu không phải vì nguyên nhân này, Lạc Nhi đương nhiên sẽ không khẩn trương chút nào mà khiêu vũ, bởi vì chỉ cần cô bước lên sân khấu thì giống như biến thành một người khác, thậm chí có lúc cô không thể phân biệt được ai mới thật sự là cô, là chủ nhân chân chính của cơ thể này.
“Đang suy nghĩ gì đấy?”
Giọng nói của anh cắt đứt suy nghĩ của cô: “Kết thúc.”
Lạc Nhi tỉnh rụi rút tay ra: “Cám ơn.” Nói xong cô cúi đầu với người phía dưới rồi đi về phía lối ra.
Khóe môi Nhậm Thiên Dã hơi nâng lên, cô gái, tin tưởng rất nhanh chúng ta sẽ lại gặp mặt….
Lạc Nhi vừa bước xuống, Giản Viễn Viễn đã kích động vọt tới ôm cô: “Lạc Nhi! Cậu là nữ thần của tớ! Cậu nhảy thật sự quá đẹp! Cực kỳ giỏi!”
“Viễn Viễn, được rồi, về chỗ ngồi trước rồi hẵng nói.”
Vừa ngồi xuống, Giản Viễn Viễn đã không ngừng lải nhải: “Cậu còn nói bỏ quyền, may mắn ông trời phù hộ cậu không làm thật, cậu biết không, cậu dọa tớ sợ muốn chết.”
Giản Viễn Viễn làm một động tác giật mình khoa trương, sau đó mới phát hiện lễ phục trên người Lạc Nhi: “Lạc Nhi, bộ lễ phục này mặc trên người cậu giống như làm theo số đo của cậu vậy! Thật sự quá đẹp! Cậu mua lúc nào vậy, sao trước đây tớ chưa từng thấy cậu mặc?”
“Mượn.”
“Ôi chúa ơi! Mượn? Ai vậy? Tại sao lại có số đo y chang cậu thế?!”
Đúng vậy, mặc bộ lễ phục này lên người làm cô cảm thấy rất quen thuộc, độ lớn nhỏ cũng vô cùng thích hợp, nếu nói không phải làm theo số đo của cô, chắc cũng chẳng ai tin, nhưng bộ lễ phục này thật sự không phải của cô.
“Một người đàn ông cho mượn.”
“Đàn ông? Ai vậy?!” Hai mắt Giản Viễn Viễn bỗng nhiên sáng lên: “Là người đàn ông khiêu vũ với cậu hả?!”
“Ừ.”
Người đàn ông kia hơi quen quen, nhưng Giản Viễn Viễn ngồi cách sân khấu hơi xa, nên không thấy rõ, nhưng lại mơ hồ nhớ tới người đàn ông gặp được ở toilet, chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự là anh ta!
Giản Viễn Viễn giật mình trừng lớn hai mắt, có chút không được tự nhiên nhìn Lạc Nhi.
“Sao vậy?”
Giản Viễn Viễn muốn kể chuyện mình gặp được người đàn ông kia ở toilet cho Lạc Nhi nghe, nhưng lại sợ mình đoán sai, với lại nếu nói chẳng phải sẽ bị Lạc Nhi cười nhạo vì mình đi nhầm nhà vệ sinh nam sao, nên Giản Viễn Viễn cười xấu hổ rồi im luôn.
“Tớ đi thay quần áo đã.” Lạc Nhi đứng dậy muốn đi, lúc này MC đột nhiên nói chuyện.
“Được rồi, các khán giả thân mến, các giám khảo đã nhất trí quyết định, tôi xin tuyên bố người đạt giải nhất dạ vũ năm nay là….. Thí sinh số 149! Xin mời thí sinh số 149 lên sân khấu nhận thưởng! Xin mọi người cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh cô ấy!”
“Lạc Nhi, là cậu, là cậu! Thật sự là cậu!” Giản Viễn Viễn lập tức hoan hô, ôm Lạc Nhi nhảy không ngừng. Lạc Nhi nhìn động tác nhiệt tình của MC, cô sửa sang quần áo rồi đi lên.
Tiếng hoan hô dưới sân khấu vẫn không ngừng, tiếng vỗ tay hết đợt này đến đợt khác, Lạc Nhi ung dung đi lên sân khấu nhận thưởng, MC tiếp tục nói: “Xin mời Nhậm tổng của tập đoàn RT lên trao thưởng cho thí sinh của chúng ta! Xin mọi người cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh anh ấy!”
Lại là một tràng pháo tay và tiếng hoan hô rầm rộ, Nhậm Thiên Dã chậm rãi đứng dậy, ung dung gài nút áo âu phục sải bước đi lên sân khấu.
“Chúc mừng em.” Nhậm Thiên Dã đặt chiếc cúp xinh đẹp vào tay Lạc Nhi, ngay sau đó anh lấy thư mời của tập đoàn RT ra: “Hoan nghênh em tới tập đoàn RT làm việc.”
Khi Lạc Nhi nhìn thấy anh thì vô cùng giật mình, cô không ngờ người đàn ông giúp mình lại là tổng giám đốc tập đoàn RT! Thẳng đến khi cầm chiếc cúp nặng trĩu trong tay cô vẫn thấy khó tin, khi anh đưa thư mời thì cô khẽ nghiêng người nói với anh: “Tại sao lại giúp tôi?”
Nhậm Thiên Dã khiêu mi một cái, khóe môi cong lên, thấp giọng nói: “Hồng Mân Côi, chút nữa gặp.”
Lạc Nhi nghe được cái tên Hồng Mân Côi, trong mắt thoáng qua sự giật mình, tại sao anh ta lại biết cô? Ngay khi cô thất thần, anh đã sải bước đi xuống sân khấu, để lại cho cô một bóng lưng sâu xa.
Dạ vũ kết thúc, Lạc Nhi đưa Giản Viễn Viễn về ký túc xá rồi một mình đi về phòng trọ, chỗ cô thuê cách trường học rất gần, chỉ mất 10 phút đi bộ, bây giờ đã là rạng sáng, mặc dù là mùa hè nhưng vẫn khiến người ta thấy lạnh.
Một cái áo khoác mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt nhẹ nhàng khoác lên người Lạc Nhi, Lạc Nhi lập tức xoay đầu đối mặt với đôi mắt thâm thúy của Nhậm Thiên Dã, cô lạnh lùng nhìn anh một cái: “Là anh.”
“Hồng Mân Côi, tôi đưa em về nhà.”
“Sao anh biết là tôi?’
“Gặp.”
“Anh đã tới quán rượu kia.” Lạc Nhi khẳng định hỏi.
“Ừ, đáng tiếc lúc ấy em không lên phòng bao lầu hai gặp tôi.”
“Là anh.”
“Không sai.”
“Được rồi, anh giúp tôi có mục đích gì?”
“Em rất thông minh.” Nhậm Thiên Dã tán thưởng nhìn Lạc Nhi: “Trở về thành phố với tôi, ở cạnh tôi, dĩ nhiên tôi sẽ không đụng vào em.”
“Có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
“Tôi vẫn chưa tốt nghiệp.”
“Nhưng em đã được tôi mời rồi không phải sao?”
“Tùy anh.” Lạc Nhi nhìn cửa nhà gần ngay trước mắt, cô bỏ lại những lời này rồi bước đi.
“Nói vậy là em đồng ý rồi.”
“Không biết.”
Nhậm Thiên Dã ngăn Lạc Nhi lại, bây giờ anh rất muốn tháo mặt nạ của cô xuống, nhìn thử xem khuôn mặt này ra sao: “Đừng ngăn cản nữa, để tôi nhìn thử rốt cuộc em là như thế nào.”
Những lời này của Nhậm Thiên Dã tuy là câu trần thuật, nhưng trong lời nói lại mang theo sự cường thế không cho phép cãi, lần này Lạc Nhi không động, không phải cô sợ người đàn ông trước mặt này, anh muốn xem thì cứ để anh xem đi, dù sao cũng không có gì to tát. Lần trước cô nghĩ rằng anh muốn làm gì đó, nên mới tự vệ, bây giờ cô biết người đàn ông này chỉ tò mò về khuôn mặt của cô thôi, vậy nên cho anh xem cũng không sao hết.
“Lạc Nhi, sao em về trễ vậy, mau vào nhà đi.”
Một người đàn ông đẩy cửa đi ra, Lạc Nhi nghe vậy thì xoay người nói: “Xin lỗi.”
“Được rồi, được rồi, sau này nếu về trễ như vậy thì gọi anh tới đón nhé.” A Duy sờ mái tóc dài của Lạc Nhi, mặt đầy cưng chiều vuốt ve.
“Ừ.” Lạc Nhi đi vào nhà trước.
A Duy xoay người lại hung hăng trừng Nhậm Thiên Dã: “Mời anh đi cho.”
Nhậm Thiên Dã không thể nào ngờ được lại gặp hắn ở chỗ này, người tự xưng là vị hôn phu của Tần Hiểu Hiểu – A Duy. Anh nheo mắt lại, rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ thế nào? Tại sao lại ở chung nhà: “A Duy, tôi đã tìm anh nhiều năm, không ngờ anh lại ở đây.”
“Tìm tôi? Ha ha, Nhậm Thiên Dã, trong lòng anh nghĩ gì đừng cho là tôi không biết.” A Duy đóng kỹ cửa rồi đối mặt với Nhậm Thiên Dã: “Anh vẫn cho là Tần Hiểu Hiểu không chết mà bị tôi mang đi, bây giờ anh cũng thấy đấy, cô ấy không ở cùng tôi, cho nên mời anh đi đi, chỗ này không hoan nghênh anh.”
“Rốt cuộc Lạc Nhi là ai?!” Nhậm Thiên Dã bỗng nhiên đặt câu hỏi.
A Duy nhìn chằm chằm Nhậm Thiên Dã, không bỏ qua một chút biểu cảm nào. Hắn đoán chắc chắn Nhậm Thiên Dã vẫn chưa biết thân phận thật của Lạc Nhi, nếu không sợ rằng bây giờ người này đã không chất vấn hắn mà là mạnh mẽ mang cô ấy đi.
Cho ra những kết luận này, A Duy trấn định hơn nhiều, hắn giễu cợt nhìn Nhậm Thiên Dã: “Tổng giám đốc Nhậm, không phải anh muốn vợ đến điên rồi chứ? Đến chỗ tôi tìm vợ, ha ha, anh cũng biết cô ấy tên Lạc Nhi, là học sinh của trường Cambridge, cô ấy không phải Tần Hiểu Hiểu! Còn nữa, bây giờ Lạc Nhi là bạn gái tôi, cho nên xin anh cách xa cô ấy một chút!’
“A—– bạn gái, phải không?” Tất nhiên Nhậm Thiên Dã không tin lời A Duy nói, anh đã sớm điều tra nên biết rõ đến thời điểm này Lạc Nhi vẫn chưa có người bạn trai nào, cho nên anh mới đến gần cô, nếu cô có bạn trai, nói không chừng anh đã sớm mất hết hứng thú với cô.
“Sao hả? Anh không tin?”
“Anh cảm thấy thế nào?”
“Nhậm Thiên Dã, tôi không có thời gian đôi co với anh. Lạc Nhi còn đang chờ tôi, tự anh cứ đứng hứng gió cho thanh tỉnh đi, Tần Hiểu Hiểu đã chết vào sáu năm trước rồi, chết rồi! Anh biết chưa!”
“Con mẹ nó anh câm miệng cho tôi!” Nhậm Thiên Dã đi lên đấm một cú vào mặt A Duy, A Duy lảo đảo ngã xuống đất, từ từ bò dậy, phun một ngụm nước miếng, hai mắt tóe lửa nhìn Nhậm Thiên Dã.
“Con mẹ nó anh bị bệnh thần kinh à, liều mạng vì người chết.”
Nhậm Thiên Dã xốc cổ áo A Duy lên, thâm trầm nhìn hắn không nói gì, sau đó gầm thét: “Tao, nói, cô ấy, không có chết, mày, nghe không! Nghe không!”
A Duy vung tay muốn hất tay Nhậm Thiên Dã ra, không biết sao sức lực của tên này lại mạnh như vậy, hắn hất mấy lần cũng không ra, cho nên bây giờ bọn họ đang bốn mắt nhìn nhau, đều có thể thấy được lửa hừng hực muốn đốt cháy đối phương trong mắt nhau.
“Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ, nhưng đừng đánh chủ ý lên người Lạc Nhi, nếu không đừng trách tôi cho anh vào tù bóc lịch!”
“Bóc lịch? Ha ha, vậy phải xem anh có bản lĩnh đó hay không!” Nhậm Thiên Dã buông cổ áo A Duy ra, khinh thường nhìn hắn một cái rồi xoay người bước đi. Anh sẽ không vì A Duy đột ngột xuất hiện mà từ bỏ Lạc Nhi, bởi vì anh có cảm giác Lạc Nhi chính là cô….
Khi A Duy đi vào nhà, Lạc Nhi đang ăn, nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên liếc A Duy một cái rồi tiếp tục ăn. Từ lúc vào đến giờ, A Duy chỉ lặng lẽ nhìn cô gái đang cúi đầu ăn, hắn nhìn cô bằng đôi mắt vô cùng phức tạp, mười phút sau, Lạc Nhi đứng dậy dọn dẹp bát đũa, chốc lát sau cô trở ra, trong tay có thêm một chai thuốc mỡ: “Cho anh.”
Cô đặt chai thuốc mỡ trước mặt A Duy, xoay người đi về phòng ngủ: “Tôi đi ngủ đây.”
A Duy nghe tiếng đóng cửa, hắn tỉnh hồn, nắm chặt chai thuốc mỡ, thật chặt, cho đến khi cái chai bị bóp méo, hắn mới hung hăng vứt xuống. Tần Hiểu Hiểu, bây giờ em là của tôi, tương lai cũng là của tôi, không ai có thể mang em đi, không ai có thể!
Ngày hôm sau Lạc Nhi thức dậy như bình thường, đi ra ngoài, lại bị A Duy dọa sợ hết hồn, nhưng sắc mặt của cô cũng không có gì thay đổi.
“Chào buổi sáng!” A Duy chủ động chào hỏi, gọi Lạc Nhi tới ăn cơm.
“Chào.” Lạc Nhi đáp một câu, rửa mặt rồi ngồi xuống chỗ đối diện.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” A Duy dịu dàng hỏi, chủ động gắp một miếng chân giò hun khói trứng chiên đặt vào đĩa của cô.
“Ừ, khá tốt.” Lạc Nhi lạnh nhạt nói, cô nhìn vết thương trên mặt A Duy: “Hết sưng rồi.”
“À, đúng vậy, thuốc em đưa rất tốt, cám ơn em, Lạc Nhi.”
“Khách sáo rồi.”
“Lạc Nhi, chẳng lẽ em không muốn biết tại sao anh lại bị thương sao?”
“Anh ta gây ra.”
“Sao em biết?!”
“Tôi nhìn thấy.” Lạc Nhi thờ ơ đáp.
“Cái gì?!” Mặt A Duy đổi sắc, bật dậy từ trên ghế, nhìn thẳng vào Lạc Nhi, muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Lạc Nhi không ngẩng đầu, cầm ly nước trái cây uống một hớp: “Tần Hiểu Hiểu là ai?
“Em hỏi cô ấy làm gì?”
“Được rồi, tôi ăn no rồi.” Lạc Nhi biết A Duy sẽ không trả lời cô, nên cô sẽ không tiếp tục hỏi, không cần thiết không phải sao.
Chương trình học buổi sáng trôi qua rất nhanh, Lạc Nhi và Giản Viễn Viễn cùng nhau đi tới canteen trường ăn cơm. Bên cạnh Lạc Nhi vẫn có một đám nam sinh vây quanh, đuổi hoài không đi. Lúc cô đang ăn cơm, đột nhiên cảm thấy chung quanh im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, cô quay đầu theo bản năng, muốn nhìn xem thử là có chuyện gì, lại bất ngờ đối diện với một đôi mắt đen như mực. Khi Nhậm Thiên Dã nhìn thấy Lạc Nhi thì lập tức ngây ngẩn: “Hiểu bảo bối.” Nhậm Thiên Dã bật thốt lên.
Lạc Nhi mờ mịt nhìn anh mấy giây, cô không hiểu anh đang nói gì, xoay người muốn tiếp tục ăn cơm với Giản Viễn Viễn, không ngờ anh lại kéo cô vào ngực: “Em thật sự còn sống, còn sống, còn sống!”
——-