Trong phòng ngủ, Lạc Nhi đang nói lời tạm biệt với Giản Viễn Viễn. Giản Viễn Viễn ôm chặt lấy Lạc Nhi không nỡ để cô đi. Dù sao hôm nay từ biệt không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Lạc Nhi an ủi cô ấy: “Viễn Viễn, không sao, đừng buồn.”
“Lạc Nhi, sao tớ có thể không buồn chứ, sau khi cậu đi, trong trường sẽ không có người nghe tớ dài dòng, tớ sẽ cô đơn lắm.”
Khóe môi của Lạc Nhi run rẩy vài cái, được rồi, công dụng của mình chính là im lặng, bình tĩnh nghe cậu dong dài, ha ha, đáp án này thật sự là làm cho cô ngổn ngang trước gió.
“Nhưng mà Lạc Nhi cậu biết không, cậu chính là người bạn tốt nhất trong cuộc đời tớ, bởi vì cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều, cho nên cả đời tớ cũng sẽ không quên cậu.”
Lần này Lạc Nhi lại càng thêm kinh sợ, cô, cô, cô vẫn còn sống rất tốt, vẫn chưa có chết, tại sao đã bắt đầu có người thương tiếc cô rồi? Rất nhiều năm sau, Lạc Nhi trở lại làm Tần Hiểu Hiểu, đây chính là khoảng thời gian làm cho cô vô cùng hoài niệm. Đương nhiên Giản Viễn Viễn thật sự đã trở thành bạn tốt suốt đời của cô, cho dù cô là Lạc Nhi hay là Tần Hiểu Hiểu.
Ngồi vào trong xe, Lạc Nhi vẫy tay với Giản Viễn Viễn. Đôi mắt Giản Viễn Viễn phiếm hồng nhìn cô gái trong xe qua cửa kính trong suốt. Thật ra thì mình nên mừng thay cho cậu ấy không phải sao, bởi vì cậu ấy đã thực hiện được tâm nguyện của mình, đến nơi cậu ấy muốn đến. Nhưng tại sao nước mắt của mình vẫn không nghe lời mà chảy ra vậy chứ? Thật sự là quá xấu mà.
Trong xe, Lạc Nhi yên tĩnh ngồi bên cạnh Nhậm Thiên Dã, dây an toàn đã được Nhậm Thiên Dã thắt lúc vừa lên xe, giờ phút này cô chỉ yên lặng ngồi như vậy, cảm giác tồn tại rất thấp.
“Em rất buồn khi phải rời khỏi trường ư?”
“Không biết.”
“Hả, vậy là sao? Không lẽ em cảm thấy vui vẻ?”
“Cũng không.”
“Ừm, vậy bây giờ em muốn đi đâu, về nhà?”
“Tùy anh.”
“Được, anh biết rồi.”
Cơ hội hai người được ở riêng một chỗ tốt như vậy, tất nhiên là Nhậm Thiên Dã không thể bỏ lỡ. Tâm trạng của anh rất tốt, mở nhạc lên, một bài hát nhẹ nhàng vang lên. Tiếng nhạc du dương trầm bổng, làm cho người nghe cảm thấy vui vẻ. Anh lén nhìn Lạc Nhi mấy lần, thấy biểu cảm trên mặt cô vẫn không đổi, khóe môi đang cong lên liền hạ xuống, chẳng lẽ cô ấy không thích?
Anh vừa định tắt đi, Lạc Nhi lại nói: “Cứ để nghe.”
“Được, được!” Lần này, giọng nói của anh tăng lên một đề-xi-ben, thì ra cô ấy thích, thích là tốt rồi, chỉ là tiếp theo không biết cô còn thích hay không đây?
Xe hơi dừng ở trước cửa một nhà hàng Tây. Nhậm Thiên Dã cởi giây an toàn của Lạc Nhi ra trước, tiếp theo mới đẩy cửa ra, đi vòng qua bên kia mở cửa cho Lạc Nhi. Lạc Nhi lạnh nhạt nhìn thoáng qua bảng hiệu của nhà hàng, không nói lời nào, trực tiếp đi vào bên trong. Phục vụ thấy hai người một trước một sau đi vào, lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp chào đón: “Hoan nghênh quý khách! Xin hỏi hai vị đi cùng nhau đúng không ạ?”
Nhậm Thiên Dã đi sau lưng Lạc Nhi khẽ gật đầu, phục vụ lập tức hiểu ý, dẫn bọn họ đến phòng bao dành cho tình nhân: “Hai vị mời vào, đây là phòng bao tình nhân đặc biệt của nhà hàng chúng tôi, chúc hai vị dùng bữa ngon miệng!”
Sau khi phục vụ đi khỏi, hai người ngồi xuống đối diện nhau. Nhậm Thiên Dã kéo ghế cho Lạc Nhi, anh dịu dàng hỏi cô: “Cảm thấy ở đây như thế nào? Có thoải mái không?”
“Được, rất tốt.” Lạc Nhi nhìn quanh căn phòng, trên mặt không biểu hiện gì, giống như mọi thứ trong mắt cô đều rất tầm thường, không thú vị.
Thật ra căn phòng này được trang trí rất tỉ mỉ. Ghế ngồi tình nhân được thiết kế giống như một chiếc lồng chim, xung quanh được treo nhiều dây leo xanh biếc. Chiếc bàn được thiết kế theo hình dáng của cỏ bốn lá may mắn. Trên rèm cửa điểm xuyến những nụ hoa vàng, xanh, trắng đủ màu sắc. Trên mặt đất là những cây nấm có chiều cao khác nhau, hàng rào trang trí theo phong cách Châu Âu. Mặc dù căn phòng không lớn nhưng lại rất có cảm giác lạc vào xứ sở thần tiên của Alice, làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.
“Hai vị, xin mời chọn món ăn.”
“Nghe theo cô ấy.” Nhậm Thiên Dã đáp rất tự nhiên, dùng cánh tay ra dấu mời.
Lạc Nhi nghe được câu này thì ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, đối diện với ánh mắt cưng chiều của anh, khóe môi anh cong lên nhẹ nhàng gật đầu với cô, ý bảo cô cứ thoải mái chọn món ăn.
Lạc Nhi khẽ vuốt đầu lông mày, ánh mắt này quá mức nóng bỏng, cô không thể tiếp nhận được. Cô nghiêng đầu sang một bên, sau đó cầm lấy thực đơn tiếp tục nhìn, không hề nhìn anh một lần nữa. Khi Nhậm Thiên Dã nhìn thấy Lạc Nhi quay đầu đi, trong nháy mắt đó, trong lòng vang lên tiếng vỡ vụn. Anh hi vọng được nhìn thấy nụ cười vui tươi động lòng người của cô, đó mới là Hiểu bảo bối của anh, mà cô gái trước mắt hiển nhiên không phải, ít nhất bây giờ cô không phải.
“Một phần bò bít tết, thêm một phần salad.” Lạc Nhi nói xong lập tức đưa thực đơn sang bên kia cho Nhậm Thiên Dã.
Nhậm Thiên Dã không nhìn thực đơn, nói: “Giống cô ấy.”
“Vâng, xin hai vị chờ một chút.”
Nhân viên phục vụ đi rồi, Nhậm Thiên Dã làm bộ như vô tình hỏi: “Hình như, em rất thích ăn thịt bò?”
“Ừ, thích.”
“Em rất giống cô ấy.” Nhậm Thiên Dã tự nhiên nói ra: “Cô ấy cũng rất thích ăn thịt bò, còn thích ăn – -.”
“Tôi không phải cô ấy.”
“Xin lỗi, anh lỡ lời.”
“Không sao.”
Bên ngoài phòng: “Anh ơi, anh không thể đi vào, không thể đi vào, đây là phòng bao tình nhân, hơn nữa bên trong đã có người.”
“Tôi đi cùng bọn họ.”
Nhân viên phục vụ nhất thời không kịp phản ứng, A Duy đã đẩy cửa bước vào: “Nhậm tổng, hẹn hò vui vẻ như thế tại sao lại không rủ tôi?”
“Lạc Nhi, sao tớ có thể không buồn chứ, sau khi cậu đi, trong trường sẽ không có người nghe tớ dài dòng, tớ sẽ cô đơn lắm.”
Khóe môi của Lạc Nhi run rẩy vài cái, được rồi, công dụng của mình chính là im lặng, bình tĩnh nghe cậu dong dài, ha ha, đáp án này thật sự là làm cho cô ngổn ngang trước gió.
“Nhưng mà Lạc Nhi cậu biết không, cậu chính là người bạn tốt nhất trong cuộc đời tớ, bởi vì cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều, cho nên cả đời tớ cũng sẽ không quên cậu.”
Lần này Lạc Nhi lại càng thêm kinh sợ, cô, cô, cô vẫn còn sống rất tốt, vẫn chưa có chết, tại sao đã bắt đầu có người thương tiếc cô rồi? Rất nhiều năm sau, Lạc Nhi trở lại làm Tần Hiểu Hiểu, đây chính là khoảng thời gian làm cho cô vô cùng hoài niệm. Đương nhiên Giản Viễn Viễn thật sự đã trở thành bạn tốt suốt đời của cô, cho dù cô là Lạc Nhi hay là Tần Hiểu Hiểu.
Ngồi vào trong xe, Lạc Nhi vẫy tay với Giản Viễn Viễn. Đôi mắt Giản Viễn Viễn phiếm hồng nhìn cô gái trong xe qua cửa kính trong suốt. Thật ra thì mình nên mừng thay cho cậu ấy không phải sao, bởi vì cậu ấy đã thực hiện được tâm nguyện của mình, đến nơi cậu ấy muốn đến. Nhưng tại sao nước mắt của mình vẫn không nghe lời mà chảy ra vậy chứ? Thật sự là quá xấu mà.
Trong xe, Lạc Nhi yên tĩnh ngồi bên cạnh Nhậm Thiên Dã, dây an toàn đã được Nhậm Thiên Dã thắt lúc vừa lên xe, giờ phút này cô chỉ yên lặng ngồi như vậy, cảm giác tồn tại rất thấp.
“Em rất buồn khi phải rời khỏi trường ư?”
“Không biết.”
“Hả, vậy là sao? Không lẽ em cảm thấy vui vẻ?”
“Cũng không.”
“Ừm, vậy bây giờ em muốn đi đâu, về nhà?”
“Tùy anh.”
“Được, anh biết rồi.”
Cơ hội hai người được ở riêng một chỗ tốt như vậy, tất nhiên là Nhậm Thiên Dã không thể bỏ lỡ. Tâm trạng của anh rất tốt, mở nhạc lên, một bài hát nhẹ nhàng vang lên. Tiếng nhạc du dương trầm bổng, làm cho người nghe cảm thấy vui vẻ. Anh lén nhìn Lạc Nhi mấy lần, thấy biểu cảm trên mặt cô vẫn không đổi, khóe môi đang cong lên liền hạ xuống, chẳng lẽ cô ấy không thích?
Anh vừa định tắt đi, Lạc Nhi lại nói: “Cứ để nghe.”
“Được, được!” Lần này, giọng nói của anh tăng lên một đề-xi-ben, thì ra cô ấy thích, thích là tốt rồi, chỉ là tiếp theo không biết cô còn thích hay không đây?
Xe hơi dừng ở trước cửa một nhà hàng Tây. Nhậm Thiên Dã cởi giây an toàn của Lạc Nhi ra trước, tiếp theo mới đẩy cửa ra, đi vòng qua bên kia mở cửa cho Lạc Nhi. Lạc Nhi lạnh nhạt nhìn thoáng qua bảng hiệu của nhà hàng, không nói lời nào, trực tiếp đi vào bên trong. Phục vụ thấy hai người một trước một sau đi vào, lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp chào đón: “Hoan nghênh quý khách! Xin hỏi hai vị đi cùng nhau đúng không ạ?”
Nhậm Thiên Dã đi sau lưng Lạc Nhi khẽ gật đầu, phục vụ lập tức hiểu ý, dẫn bọn họ đến phòng bao dành cho tình nhân: “Hai vị mời vào, đây là phòng bao tình nhân đặc biệt của nhà hàng chúng tôi, chúc hai vị dùng bữa ngon miệng!”
Sau khi phục vụ đi khỏi, hai người ngồi xuống đối diện nhau. Nhậm Thiên Dã kéo ghế cho Lạc Nhi, anh dịu dàng hỏi cô: “Cảm thấy ở đây như thế nào? Có thoải mái không?”
“Được, rất tốt.” Lạc Nhi nhìn quanh căn phòng, trên mặt không biểu hiện gì, giống như mọi thứ trong mắt cô đều rất tầm thường, không thú vị.
Thật ra căn phòng này được trang trí rất tỉ mỉ. Ghế ngồi tình nhân được thiết kế giống như một chiếc lồng chim, xung quanh được treo nhiều dây leo xanh biếc. Chiếc bàn được thiết kế theo hình dáng của cỏ bốn lá may mắn. Trên rèm cửa điểm xuyến những nụ hoa vàng, xanh, trắng đủ màu sắc. Trên mặt đất là những cây nấm có chiều cao khác nhau, hàng rào trang trí theo phong cách Châu Âu. Mặc dù căn phòng không lớn nhưng lại rất có cảm giác lạc vào xứ sở thần tiên của Alice, làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.
“Hai vị, xin mời chọn món ăn.”
“Nghe theo cô ấy.” Nhậm Thiên Dã đáp rất tự nhiên, dùng cánh tay ra dấu mời.
Lạc Nhi nghe được câu này thì ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, đối diện với ánh mắt cưng chiều của anh, khóe môi anh cong lên nhẹ nhàng gật đầu với cô, ý bảo cô cứ thoải mái chọn món ăn.
Lạc Nhi khẽ vuốt đầu lông mày, ánh mắt này quá mức nóng bỏng, cô không thể tiếp nhận được. Cô nghiêng đầu sang một bên, sau đó cầm lấy thực đơn tiếp tục nhìn, không hề nhìn anh một lần nữa. Khi Nhậm Thiên Dã nhìn thấy Lạc Nhi quay đầu đi, trong nháy mắt đó, trong lòng vang lên tiếng vỡ vụn. Anh hi vọng được nhìn thấy nụ cười vui tươi động lòng người của cô, đó mới là Hiểu bảo bối của anh, mà cô gái trước mắt hiển nhiên không phải, ít nhất bây giờ cô không phải.
“Một phần bò bít tết, thêm một phần salad.” Lạc Nhi nói xong lập tức đưa thực đơn sang bên kia cho Nhậm Thiên Dã.
Nhậm Thiên Dã không nhìn thực đơn, nói: “Giống cô ấy.”
“Vâng, xin hai vị chờ một chút.”
Nhân viên phục vụ đi rồi, Nhậm Thiên Dã làm bộ như vô tình hỏi: “Hình như, em rất thích ăn thịt bò?”
“Ừ, thích.”
“Em rất giống cô ấy.” Nhậm Thiên Dã tự nhiên nói ra: “Cô ấy cũng rất thích ăn thịt bò, còn thích ăn – -.”
“Tôi không phải cô ấy.”
“Xin lỗi, anh lỡ lời.”
“Không sao.”
Bên ngoài phòng: “Anh ơi, anh không thể đi vào, không thể đi vào, đây là phòng bao tình nhân, hơn nữa bên trong đã có người.”
“Tôi đi cùng bọn họ.”
Nhân viên phục vụ nhất thời không kịp phản ứng, A Duy đã đẩy cửa bước vào: “Nhậm tổng, hẹn hò vui vẻ như thế tại sao lại không rủ tôi?”