“Lạc, Lạc Nhi, em đã về rồi!” A Duy kinh ngạc vui mừng nói năng đứt quãng.
“Ừ.” Cô khẽ gật đầu, đi tới trước mặt hai người đàn ông.
“Lạc Nhi, em đi đâu vậy, tại sao anh gọi điện thoại cho em không được?” Nhậm Thiên Dã hỏi tiếp.
“Đúng vậy, Lạc Nhi, em làm hai người bọn anh rất lo lắng.” A Duy bổ sung nói, không chú ý ánh mắt kỳ quái của Nhậm Thiên Dã.
“Không phải bây giờ em đã trở lại rồi sao.” Lạc Nhi mỉm cười đi tới trước mặt A Duy: “Anh rất quan tâm em ư?”
“Tất nhiên.” Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên A Duy thấy Lạc Nhi cười với mình, trong nháy mắt, hắn bị hạnh phúc lấp đầy, tâm trí rơi vào trạng thái đình trệ.
“A Duy, tối nay em muốn ăn đồ ăn anh làm.” Lạc Nhi tiếp tục cười ngọt ngào, nũng nịu nói với A Duy.
“Được, được.” A Duy vừa vui mừng vừa kích động, hắn thậm chí đã quên bên cạnh còn có một con kỳ đà, xoay người muốn đi vào phòng bếp chuẩn bị.
“Anh là ai?”
‘Lạc Nhi’ chỉ vào Nhậm Thiên Dã hỏi, trong mắt đều là hời hợt.
Không đợi Nhậm Thiên Dã trả lời, cô tiếp tục nói: “A Duy, em ghét ánh mắt của người đàn ông này, anh mau đuổi anh ta ra ngoài giúp em đi.”
Nhậm Thiên Dã cau mày nhìn cô gái trước mặt, anh luôn cảm thấy ‘Lạc Nhi’ là lạ, nhưng không thể nói ra được lạ ở chỗ nào, anh muốn hỏi A Duy có nhìn ra không, nhưng lại thấy tên đó đang vô cùng si mê nhìn ‘Lạc Nhi’, đoán chắc bây giờ anh hỏi cũng không hỏi được cái gì.
“Nhậm tổng có nghe chưa, Lạc Nhi của tôi nói ghét anh, cho nên, làm phiền anh, mau đi khỏi đây!” Nói xong A Duy vẫn không quên khiêu khích nghênh nghênh đầu: “Cửa ở bên kia, không tiễn!’
Nhậm Thiên Dã nhìn Lạc Nhi coi anh như người xa lạ, rồi liếc nhìn A Duy đã rơi vào lưới tình, anh lạnh mặt bước đi, không phải anh không muốn hỏi Lạc Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cảm thấy lần này Lạc Nhi đã thay đổi, hơn nữa nhìn vào mắt cô anh không thấy sự giả vờ xa lạ với anh, cho nên, anh cần phải điều tra, rốt cuộc sau khi Lạc Nhi đi khỏi phòng ăn, đã gặp ai.
Sau khi Nhậm Thiên Dã đi, A Duy lập tức đi vào phòng bếp chiến đấu, hắn vừa rửa rau vừa hát, tâm trạng hết sức vui thích, không ngờ Lạc Nhi luôn lạnh nhạt sẽ cười với hắn, còn nũng nịu với hắn, đây có coi là dấu hiệu cô chịu tiếp nhận hắn hay không? Ừ, nhất định là vậy, hắn nghĩ thế, không chú ý nụ cười quỷ dị của cô gái đứng trước cửa phòng bếp.
Nhậm Thiên Dã lái xe thẳng đến nhà hàng kiểu Pháp, đoạn đường này là khu vực sầm uất, tin tưởng nhất định sẽ có camera ghi lại hành tung của Lạc Nhi, vốn dĩ anh muốn gọi điện bảo Kim Thuẫn phái người đi điều tra, nhưng liên quan đến chuyện của Lạc Nhi, anh muốn tự mình xác nhận.
Rất nhanh, một đoạn băng ghi hình sau khi Lạc Nhi đi khỏi phòng ăn được đưa tới, Lạc Nhi cúi đầu nhìn điện thoại di động, kết quả đâm vào một người đàn ông, điện thoại cũng rơi xuống đất, hình như Lạc Nhi rất đau, tua lại gần hơn, cô cau màu nói gì đó với người đàn ông kia, người đàn ông này ăn mặc rất cầu kỳ, chắc chắn không phải người bình thường, Lạc Nhi xoay người muốn đi, nhưng sau lưng cô lại xuất hiện hai người đàn ông, mà người đàn ông phía trước vẫn còn cúi đầu cản đường cô, nhìn đến đây Nhậm Thiên Dã càng nghi ngờ lớn hơn, cho dù vô ý đụng phải cũng không cần lễ phép như vậy, hiển nhiên, người này biết Lạc Nhi, thậm chí còn có thể là người quen cũ.
Kết luận xong, Nhậm Thiên Dã cảm thấy vô cùng nghi ngờ, kế tiếp không biết người đó nói cái gì, cuối cùng Lạc Nhi cũng lên xe, có thể lái chiếc xe thể thao phong cách như vậy, người đó thật sự không phải nhân vật bình thường.
“Mở âm thanh trong đoạn băng lớn lên, nghe thử bọn họ nói gì.”
“Đoạn đường này rất sầm uất, luôn có xe đi lại, tiếng ồn lớn, cho dù mở âm thanh lớn hơn có lẽ sẽ không nghe được gì.” Phục vụ kiên nhẫn giải thích, sau đó chỉnh âm thanh lớn lên, kết quả như cậu ta vừa nói, đúng là chỉ nghe được tiếng xe cộ, ngoài ra không nghe được gì.
Chiếc xe lái đi, Nhậm Thiên Dã cau mày nhìn hướng chiếc xe chạy đi, anh lại đi tới mấy nơi khác trên con đường đó để điều tra, cuối cùng cũng tìm được một chỗ thu được hướng chiếc xe lái đi là ngoại ô, trên con đường này có một tòa lâu đài thần bí trên đỉnh núi.
……..
“Lạc Nhi, mau tới ăn cơm, anh làm xong rồi.” A Duy nhiệt tình gọi cô, nhưng phát hiện trong phòng ngủ không có động tĩnh gì, cô ấy đang làm gì? Không nghe thấy tiếng mình gọi ư, A Duy nghi hoặc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của Lạc Nhi ra.
Có lẽ do buổi chiều quá mệt mỏi, nên bây giờ cô đang nằm ngủ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, vô cùng động lòng người, lông mi dài cong quyến rũ, cánh mũi thẳng xinh xắn, đôi môi hồng mềm mại.
A Duy nhìn cô gái trên giường, có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, không tự chủ được nuốt nước miếng mấy cái, cơ thể lại có phản ứng, cô gái mình yêu nhiều năm bây giờ đang nằm trước mặt mình, nói không nghĩ gì là nói dối, mặc dù biết cô đã từng làm vợ người khác, nhưng điều đó cũng không ngăn cản hắn tiếp tục yêu cô, huống chi bây giờ cô đã sớm quên Nhậm Thiên Dã, vậy hắn phải tranh thủ.
Hình như cô ngủ rất ngon, cô chép miệng mấy cái rồi lật người, A Duy như bị đầu độc đi về phía trước, hắn đi tới trước giường, nhìn cô chăm chú, đặt tay lên mặt cô, khi chạm vào da thịt non mềm của cô thì cơ thể hắn lập tức run rẩy, tim đập nhanh, kiềm chế sự kích động, hắn cúi người muốn hôn lên đôi môi mỏng kia, chỉ một chút thôi là được rồi, A Duy tự nói với bản thân, hô hấp nóng bỏng phà lên mặt Lạc Nhi, chỉ còn một cm nữa thôi là môi hắn sẽ chạm vào môi cô, nhưng lúc này Lạc Nhi mở mắt ra, mỉm cười nhìn A Duy.
A Duy động tình, trong mắt đầy tơ máu, Lạc Nhi không từ chối làm cho hắn có thêm động lực, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi khao khát đã lâu thì bỗng nhiên bị cô dùng ngón tay cản lại.
“Không muốn.” Lạc Nhi khôi phục bộ dáng trong trẻo lạnh lùng trước sau như một, cô đẩy A Duy ra, xoay người đi xuống giường.
“À, xin lỗi, là anh, là anh không tốt.” A Duy vội vàng giải thích, hắn rất sợ mối quan hệ vừa mới tiến triển lại rơi vào bế tắc lần nữa.
Lạc Nhi thản nhiên gật đầu coi như đáp lại, nói: “Đi ra ngoài thôi.”
“Được.” A Duy nhanh chóng chạy đi mở cửa giúp Lạc Nhi, bản thân thì đi theo sau cô.
Vừa đi ra khỏi cửa, A Duy lập tức bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, hắn tích cực mời Lạc Nhi ngồi xuống bàn, nói cho cô biết hắn đã làm rất nhiều món cô thích. Lạc Nhi vừa ngồi xuống ghế, A Duy đã không kịp chờ mà liên tiếp gắp đồ ăn cho cô, trên mặt từ đầu tới cuối đều là nụ cười cưng chìu.
“Lạc Nhi, mau nếm thử súp thịt bò em thích nhất.” Hắn múc một chén súp đặt trước mặt cô: “Uống chậm một chút, cẩn thận nóng.”
Hắn dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn cô: “Sao hả? Có ngon không em?”
Lạc Nhi lạnh nhạt nhìn A Duy, nhẹ gật đầu: “Anh cũng mau ăn đi.”
“Không cần đâu, anh nhìn em ăn là được rồi.”
Lạc Nhi không thèm để ý tới lời A Duy nói, cô cầm một chén nhỏ lên múc một vá súp để vào rồi đặt trước mặt A Duy: “Uống đi.”
“A, a, được, được, anh uống, anh uống.” A Duy kích động vô cùng, hắn không thể tin được rằng Lạc Nhi lại làm vậy, còn đặt trước (đặt trước mặt hắn?), thật sự làm hắn thụ sủng nhược kinh (nên giải thích).
A Duy uống sạch chén súp, thậm chí còn liếm chén, phải biết rằng đây chính là chén súp lần đầu tiên Lạc Nhi múc cho hắn, tất nhiên hắn sẽ quý trọng gấp đôi.
Lạc Nhi thu tất cả vào mắt, khóe môi nâng lên một nụ cười giễu cợt không dễ phát giác, nhạt tới nỗi không ai có thể nhìn ra, Lạc Nhi ngước mặt gắp một miếng thịt bò để vào chén A Duy: “Ăn nhiều một chút.”
“À, được!” A Duy hưng phấn đến mức cả người sôi trào, vui vẻ đến mức thiếu chút nhảy cỡn lên.
Cùng lúc đó ở tòa lâu đài trên đỉnh núi, Nhậm Thiên Dã đang ngồi trong xe nghiêm túc suy tính, nghe nói lâu đài này được một người buôn bán súng ống đạn dược mua, bây giờ nhìn từ bên ngoài thì thấy rất yên tĩnh, nhưng thực chất bên trong được thiết lập canh phòng nhiều tầng, rất khó đi vào, người này là một trong những người buôn bán súng ống đạn dược cao cấp nhất, làm việc tàn nhẫn, âm ngoan xảo trá, hơn nữa, trùng hợp là, ông ta cũng họ Tần!
“Ừ.” Cô khẽ gật đầu, đi tới trước mặt hai người đàn ông.
“Lạc Nhi, em đi đâu vậy, tại sao anh gọi điện thoại cho em không được?” Nhậm Thiên Dã hỏi tiếp.
“Đúng vậy, Lạc Nhi, em làm hai người bọn anh rất lo lắng.” A Duy bổ sung nói, không chú ý ánh mắt kỳ quái của Nhậm Thiên Dã.
“Không phải bây giờ em đã trở lại rồi sao.” Lạc Nhi mỉm cười đi tới trước mặt A Duy: “Anh rất quan tâm em ư?”
“Tất nhiên.” Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên A Duy thấy Lạc Nhi cười với mình, trong nháy mắt, hắn bị hạnh phúc lấp đầy, tâm trí rơi vào trạng thái đình trệ.
“A Duy, tối nay em muốn ăn đồ ăn anh làm.” Lạc Nhi tiếp tục cười ngọt ngào, nũng nịu nói với A Duy.
“Được, được.” A Duy vừa vui mừng vừa kích động, hắn thậm chí đã quên bên cạnh còn có một con kỳ đà, xoay người muốn đi vào phòng bếp chuẩn bị.
“Anh là ai?”
‘Lạc Nhi’ chỉ vào Nhậm Thiên Dã hỏi, trong mắt đều là hời hợt.
Không đợi Nhậm Thiên Dã trả lời, cô tiếp tục nói: “A Duy, em ghét ánh mắt của người đàn ông này, anh mau đuổi anh ta ra ngoài giúp em đi.”
Nhậm Thiên Dã cau mày nhìn cô gái trước mặt, anh luôn cảm thấy ‘Lạc Nhi’ là lạ, nhưng không thể nói ra được lạ ở chỗ nào, anh muốn hỏi A Duy có nhìn ra không, nhưng lại thấy tên đó đang vô cùng si mê nhìn ‘Lạc Nhi’, đoán chắc bây giờ anh hỏi cũng không hỏi được cái gì.
“Nhậm tổng có nghe chưa, Lạc Nhi của tôi nói ghét anh, cho nên, làm phiền anh, mau đi khỏi đây!” Nói xong A Duy vẫn không quên khiêu khích nghênh nghênh đầu: “Cửa ở bên kia, không tiễn!’
Nhậm Thiên Dã nhìn Lạc Nhi coi anh như người xa lạ, rồi liếc nhìn A Duy đã rơi vào lưới tình, anh lạnh mặt bước đi, không phải anh không muốn hỏi Lạc Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cảm thấy lần này Lạc Nhi đã thay đổi, hơn nữa nhìn vào mắt cô anh không thấy sự giả vờ xa lạ với anh, cho nên, anh cần phải điều tra, rốt cuộc sau khi Lạc Nhi đi khỏi phòng ăn, đã gặp ai.
Sau khi Nhậm Thiên Dã đi, A Duy lập tức đi vào phòng bếp chiến đấu, hắn vừa rửa rau vừa hát, tâm trạng hết sức vui thích, không ngờ Lạc Nhi luôn lạnh nhạt sẽ cười với hắn, còn nũng nịu với hắn, đây có coi là dấu hiệu cô chịu tiếp nhận hắn hay không? Ừ, nhất định là vậy, hắn nghĩ thế, không chú ý nụ cười quỷ dị của cô gái đứng trước cửa phòng bếp.
Nhậm Thiên Dã lái xe thẳng đến nhà hàng kiểu Pháp, đoạn đường này là khu vực sầm uất, tin tưởng nhất định sẽ có camera ghi lại hành tung của Lạc Nhi, vốn dĩ anh muốn gọi điện bảo Kim Thuẫn phái người đi điều tra, nhưng liên quan đến chuyện của Lạc Nhi, anh muốn tự mình xác nhận.
Rất nhanh, một đoạn băng ghi hình sau khi Lạc Nhi đi khỏi phòng ăn được đưa tới, Lạc Nhi cúi đầu nhìn điện thoại di động, kết quả đâm vào một người đàn ông, điện thoại cũng rơi xuống đất, hình như Lạc Nhi rất đau, tua lại gần hơn, cô cau màu nói gì đó với người đàn ông kia, người đàn ông này ăn mặc rất cầu kỳ, chắc chắn không phải người bình thường, Lạc Nhi xoay người muốn đi, nhưng sau lưng cô lại xuất hiện hai người đàn ông, mà người đàn ông phía trước vẫn còn cúi đầu cản đường cô, nhìn đến đây Nhậm Thiên Dã càng nghi ngờ lớn hơn, cho dù vô ý đụng phải cũng không cần lễ phép như vậy, hiển nhiên, người này biết Lạc Nhi, thậm chí còn có thể là người quen cũ.
Kết luận xong, Nhậm Thiên Dã cảm thấy vô cùng nghi ngờ, kế tiếp không biết người đó nói cái gì, cuối cùng Lạc Nhi cũng lên xe, có thể lái chiếc xe thể thao phong cách như vậy, người đó thật sự không phải nhân vật bình thường.
“Mở âm thanh trong đoạn băng lớn lên, nghe thử bọn họ nói gì.”
“Đoạn đường này rất sầm uất, luôn có xe đi lại, tiếng ồn lớn, cho dù mở âm thanh lớn hơn có lẽ sẽ không nghe được gì.” Phục vụ kiên nhẫn giải thích, sau đó chỉnh âm thanh lớn lên, kết quả như cậu ta vừa nói, đúng là chỉ nghe được tiếng xe cộ, ngoài ra không nghe được gì.
Chiếc xe lái đi, Nhậm Thiên Dã cau mày nhìn hướng chiếc xe chạy đi, anh lại đi tới mấy nơi khác trên con đường đó để điều tra, cuối cùng cũng tìm được một chỗ thu được hướng chiếc xe lái đi là ngoại ô, trên con đường này có một tòa lâu đài thần bí trên đỉnh núi.
……..
“Lạc Nhi, mau tới ăn cơm, anh làm xong rồi.” A Duy nhiệt tình gọi cô, nhưng phát hiện trong phòng ngủ không có động tĩnh gì, cô ấy đang làm gì? Không nghe thấy tiếng mình gọi ư, A Duy nghi hoặc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của Lạc Nhi ra.
Có lẽ do buổi chiều quá mệt mỏi, nên bây giờ cô đang nằm ngủ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, vô cùng động lòng người, lông mi dài cong quyến rũ, cánh mũi thẳng xinh xắn, đôi môi hồng mềm mại.
A Duy nhìn cô gái trên giường, có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, không tự chủ được nuốt nước miếng mấy cái, cơ thể lại có phản ứng, cô gái mình yêu nhiều năm bây giờ đang nằm trước mặt mình, nói không nghĩ gì là nói dối, mặc dù biết cô đã từng làm vợ người khác, nhưng điều đó cũng không ngăn cản hắn tiếp tục yêu cô, huống chi bây giờ cô đã sớm quên Nhậm Thiên Dã, vậy hắn phải tranh thủ.
Hình như cô ngủ rất ngon, cô chép miệng mấy cái rồi lật người, A Duy như bị đầu độc đi về phía trước, hắn đi tới trước giường, nhìn cô chăm chú, đặt tay lên mặt cô, khi chạm vào da thịt non mềm của cô thì cơ thể hắn lập tức run rẩy, tim đập nhanh, kiềm chế sự kích động, hắn cúi người muốn hôn lên đôi môi mỏng kia, chỉ một chút thôi là được rồi, A Duy tự nói với bản thân, hô hấp nóng bỏng phà lên mặt Lạc Nhi, chỉ còn một cm nữa thôi là môi hắn sẽ chạm vào môi cô, nhưng lúc này Lạc Nhi mở mắt ra, mỉm cười nhìn A Duy.
A Duy động tình, trong mắt đầy tơ máu, Lạc Nhi không từ chối làm cho hắn có thêm động lực, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi khao khát đã lâu thì bỗng nhiên bị cô dùng ngón tay cản lại.
“Không muốn.” Lạc Nhi khôi phục bộ dáng trong trẻo lạnh lùng trước sau như một, cô đẩy A Duy ra, xoay người đi xuống giường.
“À, xin lỗi, là anh, là anh không tốt.” A Duy vội vàng giải thích, hắn rất sợ mối quan hệ vừa mới tiến triển lại rơi vào bế tắc lần nữa.
Lạc Nhi thản nhiên gật đầu coi như đáp lại, nói: “Đi ra ngoài thôi.”
“Được.” A Duy nhanh chóng chạy đi mở cửa giúp Lạc Nhi, bản thân thì đi theo sau cô.
Vừa đi ra khỏi cửa, A Duy lập tức bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, hắn tích cực mời Lạc Nhi ngồi xuống bàn, nói cho cô biết hắn đã làm rất nhiều món cô thích. Lạc Nhi vừa ngồi xuống ghế, A Duy đã không kịp chờ mà liên tiếp gắp đồ ăn cho cô, trên mặt từ đầu tới cuối đều là nụ cười cưng chìu.
“Lạc Nhi, mau nếm thử súp thịt bò em thích nhất.” Hắn múc một chén súp đặt trước mặt cô: “Uống chậm một chút, cẩn thận nóng.”
Hắn dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn cô: “Sao hả? Có ngon không em?”
Lạc Nhi lạnh nhạt nhìn A Duy, nhẹ gật đầu: “Anh cũng mau ăn đi.”
“Không cần đâu, anh nhìn em ăn là được rồi.”
Lạc Nhi không thèm để ý tới lời A Duy nói, cô cầm một chén nhỏ lên múc một vá súp để vào rồi đặt trước mặt A Duy: “Uống đi.”
“A, a, được, được, anh uống, anh uống.” A Duy kích động vô cùng, hắn không thể tin được rằng Lạc Nhi lại làm vậy, còn đặt trước (đặt trước mặt hắn?), thật sự làm hắn thụ sủng nhược kinh (nên giải thích).
A Duy uống sạch chén súp, thậm chí còn liếm chén, phải biết rằng đây chính là chén súp lần đầu tiên Lạc Nhi múc cho hắn, tất nhiên hắn sẽ quý trọng gấp đôi.
Lạc Nhi thu tất cả vào mắt, khóe môi nâng lên một nụ cười giễu cợt không dễ phát giác, nhạt tới nỗi không ai có thể nhìn ra, Lạc Nhi ngước mặt gắp một miếng thịt bò để vào chén A Duy: “Ăn nhiều một chút.”
“À, được!” A Duy hưng phấn đến mức cả người sôi trào, vui vẻ đến mức thiếu chút nhảy cỡn lên.
Cùng lúc đó ở tòa lâu đài trên đỉnh núi, Nhậm Thiên Dã đang ngồi trong xe nghiêm túc suy tính, nghe nói lâu đài này được một người buôn bán súng ống đạn dược mua, bây giờ nhìn từ bên ngoài thì thấy rất yên tĩnh, nhưng thực chất bên trong được thiết lập canh phòng nhiều tầng, rất khó đi vào, người này là một trong những người buôn bán súng ống đạn dược cao cấp nhất, làm việc tàn nhẫn, âm ngoan xảo trá, hơn nữa, trùng hợp là, ông ta cũng họ Tần!