Dù sao thì cô cũng phải suy nghĩ cho con cái.
"Được rồi, cậu cút đi." Khuôn mặt Lâm Nguyệt Mai tràn đầy sự châm chọc: "Dựa vào cậu bây giờ á, đến xách dép cho Lý thiếu cũng không xứng, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà soi gương!"
"Con..."
Tiêu Tử Ninh mở miệng muốn giải thích, anh thân là thiếu soái Thần Châu, tiền tài với anh mà nói chẳng qua chỉ là phù du thôi, thế mà bây giờ lại bị người khác nghi ngờ sao?
"Tiêu Tử Ninh, tôi quá thất vọng về anh rồi, giữa hai chúng ta không thể nữa, anh đi đi, sau này đừng quấy rầy chúng tôi nữa.."
Giọng Bạch Tích Ngưng lạnh lùng nói.
Trong lòng Tiêu Tử Ninh đau xót!
Nhưng vào lúc này, một thanh niên mang theo mấy tên vệ sĩ nghênh ngang đi vào.
"Sao vậy? Nhìn thấy bản thiếu gia đến, còn không mau tranh thủ thời gian ra ngoài đón tiếp à?!"
"Lý thiếu!"
Nhìn thấy người tới, Lâm Nguyệt Mai lập tức lộ ra vẻ nịnh nọt: "Ngồi xuống đi—— "
Đây chính là thần tài của bà ấy á!
Sao có thể không khách mà đối đãi vậy?
Nhìn thấy vị Lý thiếu này tới, Bạch Sơn cũng nghênh đón.
Bạch Tích Ngưng đứng tại chỗ, có chút xấu hổ, cô không muốn gả cho cái tên Lý Hồng Ngạn này, nhưng, cô cũng bất đắc dĩ bị ép mà...
Hơn nữa, hiện giờ Tiêu Tử Ninh đã trở về rồi.
Lòng cô loạn như tơ vò. Tiêu Tử Ninh, vì sao, anh lại xuất hiện hết lần này đến lần khác vậy?
Trong đầu Tiêu Tử Ninh trống rỗng, cố gắng ép bản thân tỉnh táo lại.
"Em muốn kết hôn với anh ta sao??"
"Tôi..." Nội tâm Bạch Tích Ngưng điên cuồng giãy dụa, vô cùng đau khổ.
"Tích Ngưng, còn ngơ ra làm gì, còn không mau tới rót trà cho Lý thiếu, ở bên cạnh Lý thiếu một lát?" Lâm Nguyệt Mai hô to một tiếng.
"Em cũng không muốn, đúng không?" Tiêu Tử Ninh nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt thâm tình, giống như có thể nhìn thấu cô.
Bạch Tích Ngưng quay mặt qua chỗ khác.
"Vậy anh sẽ đuổi anh ta đi, những gì mọi người muốn, anh cũng có thể cho mọi người."
Bạch Tích Ngưng bất ngờ, nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tiêu Tử Ninh, trong nháy mắt cô lại có ý định tin tưởng anh!
Ánh mắt Tiêu Tử Ninh trầm xuống, nhanh chân bước đến chỗ Lý Hồng Ngạn nói: "Tích Ngưng sẽ không gả cho anh đâu, anh cút đi."
"Tên này là ai vậy?" Ánh mắt Lý Hồng Ngạn sắc lạnh..
Lâm Nguyệt Mai giận dữ.
Hung hăng tát một cái.
"Tiêu Tử Ninh, cậu nói cái gì? Cậu lập tức cút đi cho tôi."
Lý Hồng Ngạn sực tỉnh: "À, thì ra anh chính là Tiêu Tử Ninh phạm tội c**ng bức á! CMN, một tên phế vật, như thế mà dám nói chuyện với bản thiếu gia sao, có tin tôi gi ết chết anh không?"
"Bạch Tích Ngưng, tôi cho cô biết, bản thiếu để ý đến cô, là vinh hạnh của cô, thế mà cô dám câu kết với tên khốn này làm bậy à?"
"Tiện nhân!"
"Bây giờ là Bạch gia các người xin bản thiếu để ý đến cô, chứ không phải tôi cầu xin các người, hiểu chưa? Biết điều thì bảo hắn cút đi cho tôi."
"Nếu không bản thiếu sẽ cho người giết hắn."
"Còn nữa! Sau khi theo bản thiếu gia, tôi sẽ cho cô một trăm vạn, sau này không được liên lạc với hai đứa nghiệt chủng kia nữa."
"Nếu không..."
Cơ thể Bạch Tích Ngưng run rẩy, nước mắt ấm ức lăn trên má.
Nhưng cô cũng biết năng lực của Lý Hồng Ngạn, nếu ra tay thật với Tiêu Tử Ninh…
"Tiêu Tử Ninh, anh đi đi, tôi... Anh thật sự không đấu lại Lý thiếu đâu!"
"Hơn nữa, tôi gả cho anh ta, có thể đổi lấy một trăm vạn, tôi đã rất thỏa mãn rồi... Xin anh đừng đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa có được không, anh cút đi —— "
Trong lòng Tiêu Tử Ninh đau đớn, đi đến lau nước mắt cô.
"Người phụ nữ ngốc nghếch, người phụ nữ của Tiêu Tử Ninh anh, là người phụ nữ tôn quý nhất trên đời, có anh ở đây, không ai có thể làm khó em."
"Mặc kệ em, có chấp nhận anh hay không, nhưng ai cũng không thể làm khó dễ em."
"Sau này, anh chính là bầu trời của em!"
Bạch Tích Ngưng bất ngờ, rõ ràng cũng là đang cân nhắc vì anh.
Nói rõ bản thân trong lòng cô vẫn có vị trí nhất định!
Như thế, là đủ rồi!
Không có người nào có thể ép buộc cô làm chuyện mà cô không thích!
Huống chi, tên này... Lại dám làm nhục vợ con anh?
"Khốn nạn"
Lý Hồng Ngạn giận dữ, hai người này lại dám ở trước mặt anh ta anh anh em em sao?
Còn không coi anh ta ra gì?
Lý Hồng Ngạn cảm thấy trên đầu mình, đang đội một cái mũ xanh rờn!
"Đánh gãy hai chân chó của hắn cho tôi!" Anh ta vỗ bàn, lớn tiếng quát.
Mặt Bạch Tích Ngưng tái nhợt, cầu khẩn nói: "Lý thiếu, tôi thề, tôi không có bất kì quan hệ gì với anh ta, anh để anh ta đi đi... Tôi đồng ý gả cho anh."
Lý Hồng Ngạn nhe răng cười: "Được, nếu đã vậy, hôm nay bản thiếu gia xả lòng từ bi, chỉ đánh gãy một chân của hắn thôi."
"Còn nữa..."
"Đêm nay cô ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ, đợi ở quán rượu..."
Anh ta còn chưa nói hết câu, ầm! Cả người anh ta đã bị đạp bay ra ngoài, giống như một con chó phun từng ngụm máu trên mặt đất từng…
"Ai cho mày tự tin vậy, dám nhục mạ người phụ nữ của tao à?"
Tiêu Tử Ninh sát ý nghiêm nghị, nhanh chân đuổi theo, một chân giẫm trên ngực anh ta!
Lý Hồng Ngạn lại phun máu ra lần nữa!
Cả hiện trường im ắng...