"Anh, anh làm cha rồi sao?” Tiêu Tử Ninh ngạc nhiên. Sau đó vẻ mặt anh tràn đầy vui mừng.
"Đúng vậy.” Tiêu Y gật đầu: “Cả hai đứa đều rất thông minh lém lĩnh, lúc trước em và cha mẹ rất hay lén tới thăm bọn chúng.”
“Mấy đứa nó rất đáng yêu.”
“Nhưng mà..” Tiêu Y thở dài một hơi nói: “Năm đó chị Bạch Tích Ngưng mang thai ngoài ý muốn, Bạch gia muốn chị ấy yêu cầu Tiêu gia chúng ta bồi thường, chị ấy sống chết không nghe theo, cuối cùng mấy mẹ con chị ấy đều bị đuổi khỏi Bạch gia, cuộc sống hiện tại rất khổ sở...”
“Lúc trước, em và cha mẹ đều muốn đưa chị ấy quay về Tiêu gia nhưng bị chị ấy thẳng thừng từ chối, còn không cho phép nhà mình đến gần hai đứa nhỏ.”
“Chuyện năm đó đã khiến chị ấy tổn thương rất nhiều.”
Nghe nói như vậy, trong lòng Tiêu Tử Ninh cảm thấy có chút áy náy.
Dù chuyện lúc đó không phải anh do cố ý, tất cả là vì có người khác hãm hại, nhưng thật sự nó đã tạo thành tổn thương rất lớn với Bạch Tích Ngưng.
Lần này trở về! Anh sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để bù đắp cho bọn họ!
Anh không thể nào tưởng tưởng được, mấy năm này Bạch Tích Ngưng đã im lặng chịu đựng người khác chỉ trích và coi thường đến mức nào, cô còn phải mang thai chín tháng mười ngày, ngậm đảng nuốt cay khổ cực nuôi lớn hai đứa con...
Nghĩ đến đây, anh càng cảm thấy mình mắc nợ Bạch Tích Ngưng hơn.
“Chúng ta về nhà trước đi.” Tiêu Tử Ninh trầm mặc một lát rồi mới nói: “Phượng Hoàng, lái xe.”
Ba người lên xe, bắt đầu chạy về phía nhà cũ của Tiêu gia.Lúc này. Ở nhà cũ của Tiêu gia.
Một đám người vênh váo, tự đắc xông vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mập mạp.
“Lập tức thanh lý nơi này cho tôi, lấy tất cả những thứ đáng giá đi”
“Ném những thứ không cần ra ngoài.”
Người đàn ông trung niên mập mạp chắp hai tay sau lưng, chỉ đạo mấy người phía sau làm việc.
"Được"
Những người sau lưng hắn ta lập tức tản ra, bắt đầu lục lọi Tiêu gia.
“Các người đang làm gì vậy!”
Giọng nói tức giận truyền đến, một ông lão đi từ bên trong ra, nhìn thấy cảnh tưởng trước mặt, ông ấy lập tức trừng lớn mắt.
Ông ấy là quản gia của Tiêu gia.
Trần Phúc.
“Ông Phúc” Người đàn ông trung niên mập mạp cười
haha: “Tôi còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là mang những thứ đáng giá ở nơi này đi.”
“Dù sao thì nhà cũ của Tiêu gia này cũng sẽ sớm bị bán đấu giá. Thay vì tốt cho người ngoài, không bằng tốt cho đại công thần như tôi, người đã tận tụy, phấn đấu làm việc cho Tiêu gia mấy chục năm”
“Vương Trung! Tên súc sinh này, anh làm như vậy không phụ lòng ông chủ sao?”
Trần Phúc gầm lên.
“Trước đây ông chủ đối xử với anh như thế nào? Hài cốt của họ còn chưa lạnh anh đã...”
“Đừng nhắc tên kia với tôi nữa!”
Ánh mắt Vương Trung lạnh lùng, một tay đẩy Trân Phúc ngã xuống đất: “Tôi leo lên được vị trí hôm nay là dựa vào bản thân mình, không có bất cứ quan hệ nào với ông ta! Hiểu không?”
“Lục soát cho tôi!”
“Chăm chỉ lục soát!"
Trong ánh mắt Vương Trung tràn đầy tham lam, nói không chừng lần này may mẫn sẽ tìm được rất nhiều đồ cổ và tranh chữ có giá trị.
Những thứ này đều là tiền!
Về phần Tiêu Xuyên, người cũng đã chết rồi! Tôn trọng cái rắm!
Vương Trung nghênh ngang đi vào chỗ để linh cữu của Tiêu gia, nhìn thấy linh vị của vợ chồng Tiêu Xuyên, trong ánh mắt lộ ra vẻ mỉa mai.
"Tiêu Xuyên à Tiêu Xuyên, cuối cùng ông cũng có ngày hôm nay, phi, đáng đời lắm.”
Năm đó Tiêu Xuyên giúp đỡ một chút hẳn ta mới có cơ hội vươn lên, có được xuất thân mấy ngàn vạn như bây giờ.
Nhưng cũng chính về như vậy mà hẳn ta đặc biệt hận người này!
Mỗi lần người khác nhắc đến hắn ta, đều nói là vì Tiêu gia giàu nhất nhất thời cao hứng kéo hẳn ta một chút, mới có 'Vương Trung hắn ngày hôm nay!
Hản là người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể chịu đựng được những lời đàm tiếu của người khác?
Khi Tiêu Xuyên còn sống, hản ta chỉ có thể cúi đầu quỳ gối làm chó, hiện tại Tiêu Xuyên đã chết, hắn ta vẫn không thể bỏ đá xuống giếng sao?
Vương Trung gật đầu, âm trầm hét lớn: "Đập phá linh đường này, đập phá linh bài của bọn họI”
“Không được!” Trần Phúc từ ngoài cửa loạng choạng đi vào, đột nhiên quỳ xuống, túm lấy quần Vương Trung cầu xin...
"Vương Trung, xin anh, xin anh... Đừng đập..."