"Nhi thần không dám nói bậy, chỉ là hiện giờ xem ra rất có khả năng này, nếu không Quân Khanh vì sao đến nay vẫn không chết? Quân Vô Tà lại từ nơi nào học được phương pháp chế tạo ra Ngọc Lộ Hoàn? Thậm chí còn có Thái tử sau khi hắn cùng Quân Vô Tà tiếp xúc, thân thể cũng chuyển biến rất là tốt đẹp! Này hết thảy, không thể không làm nhi thần lo lắng a!" Mặc Huyền Phỉ dập đầu thật mạnh, khúm núm nặng nề đánh tiếng.
Hoàng đế không mở miệng, hắn chỉ là nhìn chằm chằm Mặc Huyền Phỉ.
"Hiện tại ngươi cùng Bạch Vân Tiên quan hệ như thế nào?" Hoàng đế bỗng nhiên nói.
Mặc Huyền Phỉ lập tức nói: "Nàng đã động tình, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay nhi thần, chỉ là lúc trước cách làm của Quân Vô Tà, làm nàng rất là bất mãn, trong khoản thời gian ngắn này sắc mặt cũng không có gì tốt với nhi thần."
Vốn đã là ra vẻ lãnh ngạo (lạnh lùng, ngạo mạn), hiện giờ càng thêm làm người khó có thể thân cận.
Hoàng đế mày đã nhăn lại.
Mặc Huyền Phỉ không ngừng cố gắng, "Phụ hoàng, Thái tử cùng Lân Vương phủ thường xuyên tiếp xúc, thông đồng một duộc, nếu như sự tình năm đó bị biết được......"
"Đủ rồi!" Hoàng đế nện thật mạnh tấu chương trong tay lên bàn, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm Mặc Huyền Phỉ, trong mắt tràn đầy chi sắc tàn nhẫn.
"Việc này, ta đều có chủ trương. Lâm đại nhân tham ô nhận hối lộ, chiếm nhà dân ngươi tra như thế nào rồi?" Hoàng đế vừa chuyển chủ đề.
Mặc Huyền Phỉ sửng sốt hơn nửa ngày, không biết hoàng đế vì sao lại nhắc tới Lâm đại nhân.
Lâm đại nhân vốn là quan thủ thành biên cương, nhân một lần trong chiến sự đã phát giác ra dị động ở địa phương, đúng lúc này đem tình báo truyền lại cho Quân Cố lúc đó đang là Thống soái, làm cho quân địch bị đại quân của Quân Cố đánh giết tơi bời, cũng bởi vậy, được đến hoàng đế đề bạt, từ một quan thủ thành biên thuỳ, được cân nhắc tới hoàng thành, đảm đương một cái chức quan không lớn không nhỏ.
Lâm đại nhân kia, nguyên danh là Lâm Nhạc Dương, làm người ngay thẳng chất phác, là cái người cố chấp, đã vào hoàng thành nhiều năm nhưng làm người làm việc đều rất khiêm tốn. Tuy là người năm đó đem tin tức truyền lại cho Quân Cố mới có thể lên chức, nhưng khi tới hoàng thành rồi, hắn lại chưa từng cùng Lân Vương phủ có bất luận tiếp xúc gì, mặc dù năm đó Quân Cố chết trận ở sa trường, hắn cũng chỉ là sai người đến bái bái ở Lân Vương phủ, chính mình lại chưa từng xuất hiện qua.
Chức quan của Lâm Nhạc Dương ở trong hoàng thành cũng không lớn, làm người cũng rất thanh liêm, chỉ là tính cách ngay thẳng đã đắc tội không ít quan lại hoàng thành.
"Nhi thần đã phái người đi tra, nhưng Lâm Nhạc Dương kia nhìn như chất phác, chính là làm việc thập phần cẩn thận, nhi thần cũng không có tìm được đủ chứng cứ." Mặc Huyền Phỉ lập tức nói.
"Phế vật." Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, híp mắt trầm tĩnh một lát nói: "Huyền Phi, ngươi vẫn là quá trẻ tuổi, ngươi cũng biết, trên đời này có những tội danh, cũng không cần cái chứng cứ gì."
Mặc Huyền Phỉ trong lòng chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thần sắc âm trầm của hoàng đế.
"Lâm Nhạc Dương kia là từ Quân gia mà nhận đến thánh ân, cũng từng đã cứu Quân Cố một mạng, nếu là cái dạng người ruồng bỏ hoàng ân, ở trong hoàng thành ức hiếp bá tánh, Lân Vương phủ sẽ để sự việc mặc kệ sao?" Hoàng đế khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh, ánh mắt độc ác giống như rắn độc ẩn dấu trong rừng rậm.
Mặc Huyền Phỉ sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc minh bạch ý tứ của hoàng đế, nét mặt hắn biểu lộ một mạt ý cười ác liệt, đối với hoàng đế nhất bái lại bái.
"Nhi thần thụ giáo, nhi thần liền đi tróc nã Lâm Nhạc Dương này!"
"Chậm đã!" Hoàng đế hơi giơ tay.
"Lâm Nhạc Dương võ công cao cường, thị vệ bình thường không phải là đối thủ của hắn, nếu như hắn chạy thoát trong quá trình vây bắt, ngươi cần phải cẩn thận, chớ có làm mình bị thương." Hoàng đế có điều mở miệng.
Trên mặt Mặc Huyền Phỉ ý cười càng thêm nồng hậu.
"Nhi thần đa tạ phụ hoàng đề điểm!"
Quân Vô Tà, ngươi lần này, chết chắc rồi!
__________
(*) 东山再起 – Đông Sơn tái khởi: Thành ngữ Trung Quốc. Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối.
Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ.
Người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ.
Về sau, Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ.
Do đó, thành ngữ "Đông Sơn tái khởi" hoặc "Đông Sơn phục khởi" được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.
Hoàng đế không mở miệng, hắn chỉ là nhìn chằm chằm Mặc Huyền Phỉ.
"Hiện tại ngươi cùng Bạch Vân Tiên quan hệ như thế nào?" Hoàng đế bỗng nhiên nói.
Mặc Huyền Phỉ lập tức nói: "Nàng đã động tình, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay nhi thần, chỉ là lúc trước cách làm của Quân Vô Tà, làm nàng rất là bất mãn, trong khoản thời gian ngắn này sắc mặt cũng không có gì tốt với nhi thần."
Vốn đã là ra vẻ lãnh ngạo (lạnh lùng, ngạo mạn), hiện giờ càng thêm làm người khó có thể thân cận.
Hoàng đế mày đã nhăn lại.
Mặc Huyền Phỉ không ngừng cố gắng, "Phụ hoàng, Thái tử cùng Lân Vương phủ thường xuyên tiếp xúc, thông đồng một duộc, nếu như sự tình năm đó bị biết được......"
"Đủ rồi!" Hoàng đế nện thật mạnh tấu chương trong tay lên bàn, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm Mặc Huyền Phỉ, trong mắt tràn đầy chi sắc tàn nhẫn.
"Việc này, ta đều có chủ trương. Lâm đại nhân tham ô nhận hối lộ, chiếm nhà dân ngươi tra như thế nào rồi?" Hoàng đế vừa chuyển chủ đề.
Mặc Huyền Phỉ sửng sốt hơn nửa ngày, không biết hoàng đế vì sao lại nhắc tới Lâm đại nhân.
Lâm đại nhân vốn là quan thủ thành biên cương, nhân một lần trong chiến sự đã phát giác ra dị động ở địa phương, đúng lúc này đem tình báo truyền lại cho Quân Cố lúc đó đang là Thống soái, làm cho quân địch bị đại quân của Quân Cố đánh giết tơi bời, cũng bởi vậy, được đến hoàng đế đề bạt, từ một quan thủ thành biên thuỳ, được cân nhắc tới hoàng thành, đảm đương một cái chức quan không lớn không nhỏ.
Lâm đại nhân kia, nguyên danh là Lâm Nhạc Dương, làm người ngay thẳng chất phác, là cái người cố chấp, đã vào hoàng thành nhiều năm nhưng làm người làm việc đều rất khiêm tốn. Tuy là người năm đó đem tin tức truyền lại cho Quân Cố mới có thể lên chức, nhưng khi tới hoàng thành rồi, hắn lại chưa từng cùng Lân Vương phủ có bất luận tiếp xúc gì, mặc dù năm đó Quân Cố chết trận ở sa trường, hắn cũng chỉ là sai người đến bái bái ở Lân Vương phủ, chính mình lại chưa từng xuất hiện qua.
Chức quan của Lâm Nhạc Dương ở trong hoàng thành cũng không lớn, làm người cũng rất thanh liêm, chỉ là tính cách ngay thẳng đã đắc tội không ít quan lại hoàng thành.
"Nhi thần đã phái người đi tra, nhưng Lâm Nhạc Dương kia nhìn như chất phác, chính là làm việc thập phần cẩn thận, nhi thần cũng không có tìm được đủ chứng cứ." Mặc Huyền Phỉ lập tức nói.
"Phế vật." Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, híp mắt trầm tĩnh một lát nói: "Huyền Phi, ngươi vẫn là quá trẻ tuổi, ngươi cũng biết, trên đời này có những tội danh, cũng không cần cái chứng cứ gì."
Mặc Huyền Phỉ trong lòng chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thần sắc âm trầm của hoàng đế.
"Lâm Nhạc Dương kia là từ Quân gia mà nhận đến thánh ân, cũng từng đã cứu Quân Cố một mạng, nếu là cái dạng người ruồng bỏ hoàng ân, ở trong hoàng thành ức hiếp bá tánh, Lân Vương phủ sẽ để sự việc mặc kệ sao?" Hoàng đế khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh, ánh mắt độc ác giống như rắn độc ẩn dấu trong rừng rậm.
Mặc Huyền Phỉ sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc minh bạch ý tứ của hoàng đế, nét mặt hắn biểu lộ một mạt ý cười ác liệt, đối với hoàng đế nhất bái lại bái.
"Nhi thần thụ giáo, nhi thần liền đi tróc nã Lâm Nhạc Dương này!"
"Chậm đã!" Hoàng đế hơi giơ tay.
"Lâm Nhạc Dương võ công cao cường, thị vệ bình thường không phải là đối thủ của hắn, nếu như hắn chạy thoát trong quá trình vây bắt, ngươi cần phải cẩn thận, chớ có làm mình bị thương." Hoàng đế có điều mở miệng.
Trên mặt Mặc Huyền Phỉ ý cười càng thêm nồng hậu.
"Nhi thần đa tạ phụ hoàng đề điểm!"
Quân Vô Tà, ngươi lần này, chết chắc rồi!
__________
(*) 东山再起 – Đông Sơn tái khởi: Thành ngữ Trung Quốc. Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối.
Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ.
Người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ.
Về sau, Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ.
Do đó, thành ngữ "Đông Sơn tái khởi" hoặc "Đông Sơn phục khởi" được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.