Đây là một một đêm làm mọi người trong hoàng thành vĩnh viễn không thể quên. Vô số quan văn võ tướng, bị Thụy Lân Quân từ trong dinh thự kéo ra, ngày xưa những người đó cao cao tại thượng cầm quyền, tối nay lại như làn cẩu chết, bị Thụy Lân Quân xâm nhập cưỡng chế mạnh mẽ kéo đi.
Quan lớn trong nhà có nuôi dưỡng thị vệ, có ý đồ ngăn cản hành động của Thụy Lân Quân, kết cục lại là bị lưỡi dao sắc bén của Thụy Lân Quân một đao đứt cổ.
Máu tươi cùng tử vong bao phủ toàn bộ hoàng thành. Toàn bộ các võ tướng có ý đồ kháng cự đều bị đánh gãy tay rồi bị kéo ra khỏi gia môn, máu tươi trên người bọn họ để lại trên mặt đất một đạo dấu vết thật dài.
Như thế nào bá đạo? Như thế nào cường thế?
Thụy Lân Quân vừa xuất hiện, hoàn toàn điên đảo mọi người.
Ngay cả đương kim thánh thượng, cũng không dám đối với nhiều quan lớn như vậy xuống tay tàn nhẫn như thế. Nhưng Thụy Lân Quân lại không một chút đem những viên quan lớn đó coi như con người. Đối với bọn họ mà nói, những người đó chỉ là nhiệm vụ Quân Vô Tà giao cho bọn họ.
Một khi tiếp lệnh, Thụy Lân Quân nhất định thề sống chết hoàn thành!
Hộ viện bình thường, căn bản vô pháp ngăn cản Thụy Lân Quân đi tới, giết chóc ở các nơi lan tràn trong hoàng thành.
Một cái lại một cái quan lớn bị cường thế Thụy Lân Quân trói gô túm lên tuấn mã!
Trong số bọn họ ai cũng đều không nghĩ đến, quyền cao chức trọng của mình, sẽ có một ngày như vậy.
Đoàn quân cuồng chiến tàn nhẫn đệ nhất Thích Quốc, đủ để cho người có ý chí kiên định nhất cũng khóc lóc thảm thiết.
Quân Vô Tà đứng ở trước đại môn hoàng cung, đón gió đêm, nhìn hoàng đế.
Thiết kỵ đạp bụi mà đến ở bên cạnh người nàng dừng lại, quan viên bị bó giống như lợn chết, bị người không khách sáo xem như gia súc ném xuống trên mặt đất bên cạnh Hắc thú.
Hoàng đế liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận người nọ, người nọ là phụ thân của mẹ đẻ Nhị hoàng tử. Sau khi Hoàng Hậu nhất tộc xuống dốc, người này liền nhận được hoàng ân, trở thành đệ nhất trung khuyển bên người hoàng đế. Ngày thường hay chèn ép Lân Vương phủ, có thể nói là cấu kết với Ngô Vương cùng nhau làm việc xấu.
Mặc Huyền Phỉ nhìn đến chính ngoại tổ của mình bị Thụy Lân Quân đối đãi như thế, lập tức liền đỏ mắt, "Quân Vô Tà! Ngươi mau thả ngoại tổ ta ra! Ngươi rốt cuộc muốn hồ nháo tới khi nào? Ngươi có biết hôm nay ngươi rốt cuộc làm cái gì hay không!"
Quân Vô Tà điên rồi! Nữ nhân này điên rồi! Thế nhưng đem quốc trượng chộp tới, như thế..., nàng rốt cuộc có lá gan lớn bao nhiêu!
Quân Vô Tà nhướng mày nhìn Nhị hoàng tử dậm chân, ánh mắt lơ đãng từ bên trong đám người đảo qua trên người Mặc Thiển Uyên.
Mặc Thiển Uyên trong lòng nóng lên, cả người máu nóng như muốn sôi trào, hắn không chớp mắt nhìn Quân Vô Tà, ánh mắt nóng cháy giống như một đoàn hỏa thiêu.
"Giết." Quân Vô Tà cũng không thèm nhìn tới quốc trượng.
"Không!!" Mặc Huyền Phỉ sợ hãi rống lên.
Long Kỳ giơ tay chém xuống, một phen lợi kiếm, đem quốc trượng đang nằm trên mặt đất kêu rên chém thành hai nửa!
Máu tươi nóng bỏng phun tung toé, nhiễm một thân Quân Vô Tà.
Cái này làm cho nàng-một người vô cùng chán ghét máu tươi, mang theo độ ấm nóng bỏng, nhuộm dần làn váy Quân Vô Tà, linh hồn giao với máu tươi, như là nhiễm phải ma chú, tẩm bổ nội tâm giết chóc của Quân Vô Tà.
"Ngươi điên rồi! Người tới! Bắt Quân Vô Tà bắt lại cho ta! Nàng cũng dám trước mặt mọi người mưu hại trọng thần trong triều!" Trơ mắt nhìn chính ngoại tổ mình bị người chém giết, chết không toàn thây, Mặc Huyền Phỉ cả người đều điên cuồng, hắn rút lợi kiếm bên hông ra, hướng Quân Vô Tà chỉ, không ngừng gào rống.
Nhưng đáp lại hắn, lại chỉ có tiếng gió gào thét.
Mọi người phía trên hoàng cung, cũng chưa để cổ họng phát ra một tiếng, bọn họ chỉ là dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Quân Vô Tà.
Ngay cả Ngự lâm quân cũng chỉ dám ở ngoài cửa cung nhìn hết thảy phát sinh trước mắt.
Quan lớn trong nhà có nuôi dưỡng thị vệ, có ý đồ ngăn cản hành động của Thụy Lân Quân, kết cục lại là bị lưỡi dao sắc bén của Thụy Lân Quân một đao đứt cổ.
Máu tươi cùng tử vong bao phủ toàn bộ hoàng thành. Toàn bộ các võ tướng có ý đồ kháng cự đều bị đánh gãy tay rồi bị kéo ra khỏi gia môn, máu tươi trên người bọn họ để lại trên mặt đất một đạo dấu vết thật dài.
Như thế nào bá đạo? Như thế nào cường thế?
Thụy Lân Quân vừa xuất hiện, hoàn toàn điên đảo mọi người.
Ngay cả đương kim thánh thượng, cũng không dám đối với nhiều quan lớn như vậy xuống tay tàn nhẫn như thế. Nhưng Thụy Lân Quân lại không một chút đem những viên quan lớn đó coi như con người. Đối với bọn họ mà nói, những người đó chỉ là nhiệm vụ Quân Vô Tà giao cho bọn họ.
Một khi tiếp lệnh, Thụy Lân Quân nhất định thề sống chết hoàn thành!
Hộ viện bình thường, căn bản vô pháp ngăn cản Thụy Lân Quân đi tới, giết chóc ở các nơi lan tràn trong hoàng thành.
Một cái lại một cái quan lớn bị cường thế Thụy Lân Quân trói gô túm lên tuấn mã!
Trong số bọn họ ai cũng đều không nghĩ đến, quyền cao chức trọng của mình, sẽ có một ngày như vậy.
Đoàn quân cuồng chiến tàn nhẫn đệ nhất Thích Quốc, đủ để cho người có ý chí kiên định nhất cũng khóc lóc thảm thiết.
Quân Vô Tà đứng ở trước đại môn hoàng cung, đón gió đêm, nhìn hoàng đế.
Thiết kỵ đạp bụi mà đến ở bên cạnh người nàng dừng lại, quan viên bị bó giống như lợn chết, bị người không khách sáo xem như gia súc ném xuống trên mặt đất bên cạnh Hắc thú.
Hoàng đế liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận người nọ, người nọ là phụ thân của mẹ đẻ Nhị hoàng tử. Sau khi Hoàng Hậu nhất tộc xuống dốc, người này liền nhận được hoàng ân, trở thành đệ nhất trung khuyển bên người hoàng đế. Ngày thường hay chèn ép Lân Vương phủ, có thể nói là cấu kết với Ngô Vương cùng nhau làm việc xấu.
Mặc Huyền Phỉ nhìn đến chính ngoại tổ của mình bị Thụy Lân Quân đối đãi như thế, lập tức liền đỏ mắt, "Quân Vô Tà! Ngươi mau thả ngoại tổ ta ra! Ngươi rốt cuộc muốn hồ nháo tới khi nào? Ngươi có biết hôm nay ngươi rốt cuộc làm cái gì hay không!"
Quân Vô Tà điên rồi! Nữ nhân này điên rồi! Thế nhưng đem quốc trượng chộp tới, như thế..., nàng rốt cuộc có lá gan lớn bao nhiêu!
Quân Vô Tà nhướng mày nhìn Nhị hoàng tử dậm chân, ánh mắt lơ đãng từ bên trong đám người đảo qua trên người Mặc Thiển Uyên.
Mặc Thiển Uyên trong lòng nóng lên, cả người máu nóng như muốn sôi trào, hắn không chớp mắt nhìn Quân Vô Tà, ánh mắt nóng cháy giống như một đoàn hỏa thiêu.
"Giết." Quân Vô Tà cũng không thèm nhìn tới quốc trượng.
"Không!!" Mặc Huyền Phỉ sợ hãi rống lên.
Long Kỳ giơ tay chém xuống, một phen lợi kiếm, đem quốc trượng đang nằm trên mặt đất kêu rên chém thành hai nửa!
Máu tươi nóng bỏng phun tung toé, nhiễm một thân Quân Vô Tà.
Cái này làm cho nàng-một người vô cùng chán ghét máu tươi, mang theo độ ấm nóng bỏng, nhuộm dần làn váy Quân Vô Tà, linh hồn giao với máu tươi, như là nhiễm phải ma chú, tẩm bổ nội tâm giết chóc của Quân Vô Tà.
"Ngươi điên rồi! Người tới! Bắt Quân Vô Tà bắt lại cho ta! Nàng cũng dám trước mặt mọi người mưu hại trọng thần trong triều!" Trơ mắt nhìn chính ngoại tổ mình bị người chém giết, chết không toàn thây, Mặc Huyền Phỉ cả người đều điên cuồng, hắn rút lợi kiếm bên hông ra, hướng Quân Vô Tà chỉ, không ngừng gào rống.
Nhưng đáp lại hắn, lại chỉ có tiếng gió gào thét.
Mọi người phía trên hoàng cung, cũng chưa để cổ họng phát ra một tiếng, bọn họ chỉ là dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Quân Vô Tà.
Ngay cả Ngự lâm quân cũng chỉ dám ở ngoài cửa cung nhìn hết thảy phát sinh trước mắt.