Sau khi Quân Tiển bọn họ ngã ngựa xuống, rất nhanh liền có một đám hắc y nhân vọt vào, người Quân Tiển mang đi, toàn bộ trúng chiêu cả người vô lực, căn bản vô pháp phản kháng. Những tên hắc y nhân đó giết chết toàn bộ bọn họ, chỉ để lại Quân Tiển. Quân Tiển cho rằng thân thể mình đã trải qua Quân Vô Tà điều trị, so với những binh lính kia tốt hơn rất nhiều, còn có chút năng lực phản kháng, nhưng hai đấm khó đệ tứ tay(*), hắn cuối cùng quả là không địch lại bọn chúng, bị đám kia hắc y nhân đả thương mang về hoàng thành.
(*)双拳难第四手: hai đấm khó đệ tứ tay/Song quyền nan địch tứ thủ: nghĩa là "hai đấm khó địch lại bốn tay", một người không đánh lại nhiều người. Chỉ yếu không địch lại mạnh, ít không đánh lại đông.
Những binh lính đó đều là thân thủ rất tốt trong Thụy Lân Quân, rất nhiều người là do Quân Tiển tự mình mang tới, thân như người nhà, nhìn chính binh lính của mình bị hắc y nhân tàn sát, lòng Quân Tiển đau như nhỏ máu.
Hắn bị đưa tới một gian địa lao, nếu không có Quân Vô Dược đúng lúc đuổi tới, chỉ sợ không còn có cơ hội nhìn thấy nhi tử cùng cháu gái của mình.
Quân Tiển bình đạm nói, nhưng hết thảy kia đều là máu chảy đầm đìa......
Làm người nghe lo lắng không thôi.
Mặc Thiển Uyên thân là người hoàng tộc cũng chỉ có thể cúi đầu, không dám hé răng, hắn bất quá rất rõ ràng, đó là việc người nào đó đã làm.
Sắc mặt Quân Khanh đã khó coi tới cực điểm rồi, giờ đây, hoàng đế vì muốn diệt trừ Quân gia, không tiếc lấy Lâm Nhạc Dương làm mồi nhử, chính là đoán chắc Quân gia bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn ân nhân không rõ ràng mà chết. Thảm kịch của Lâm gia, đều là bị bọn họ làm liên lụy.
"Là Quân gia liên luỵ đến bọn họ a." Quân Tiển nhắm hai mắt lại trong đau đớn. Cả đời ngựa chiến, hắn sớm đã xem thường sinh tử, lại không nghĩ rằng, một lòng nguyện trung thành vậy mà đế vương cư nhiên nhẫn tâm như vậy.
Đau lòng, lớn hơn đau thân.
"Thân thể của Gia gia, điều trị mấy ngày sẽ tốt." Quân Vô Tà sau khi lẳng lặng nghe Quân Tiển nói xong, đem đồ vật thu dọn.
Từ sau khi rời khỏi hoàng thành, nàng liền có vẻ bình tĩnh dị thường.
Loại bình tĩnh này, làm Mặc Thiển Uyên đã tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của nàng cảm thấy bất an dị thường.
"Hôm nay gia gia cùng tiểu thúc đều mệt mỏi, sớm chút nghỉ ngơi." Quân Vô Tà đứng dậy.
"Vô Tà, ngươi chờ một chút." Quân Tiển lại ngồi dậy, hắn nhìn về phía Mặc Thiển Uyên.
Mặc Thiển Uyên hiểu ý, người Quân gia sợ là có gì đó khó nói ra, nhưng khi hắn vừa muốn rời đi, Quân Vô Tà lại lên tiếng nói: "Ngươi lưu lại."
Mặc Thiển Uyên hơi sửng sốt, chỉ có thể thành thành thật thật ngồi trở lại ghế trên.
"Gia gia, ta biết ngươi muốn nói gì. Ta hôm nay không phải là lỗ mãng, mà là ta đã quyết định những kẻ có tâm muốn hại người Quân gia ta, không thể sống thêm trên đời này nữa. Ta biết ngươi nhất định sẽ khuyên ta, nhưng, thỉnh tha thứ cháu gái bất hiếu, chuyện này, cháu gái là tuyệt đối sẽ không thay đổi." Quân Vô Tà vén lên làn váy, quỳ gối cạnh mép giường Quân Tiển, ánh mắt kiên định không đổi.
Nàng biết Quân Tiển xuất thân hàn vi (nghèo và không có địa vị), được tiên đế coi trọng, mới có thể có cơ hội rong ruổi sa trường, lập hạ chiến công. Quân Tiển một lần nữa dung nhẫn đối với đương kim thánh thượng, chính là bởi vì muốn báo đáp ân tình của tiên đế.
Nhưng, Quân Tiển có thể nhẫn, nàng không thể!
Quân Tiển khiếp sợ nhìn Quân Vô Tà quỳ gối ở mép giường mình, bất chấp thân thể mỏi mệt, một tay đem Quân Vô Tà kéo lên.
"Ngươi làm gì vậy!"
"Gia gia, tâm ý ta đã quyết." Quân Vô Tà dù cho bị Quân Tiển kéo thân mình lên, tâm ý lại không có bất luận chuyển biến gì.
"Ngươi đứa nhỏ này...... Rốt cuộc là giống tính tình của ai đây." Quân Tiển bất đắc dĩ thở dài.
"Ta muốn khuyên ngươi, chính là lo lắng ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Sự tình nếu động đến hoàng quyền, sẽ mang đến cho chính mình họa sát thân. Nếu như tâm ý ngươi đã quyết, gia gia nếu như còn sống cũng sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi. Gia gia biết, ngươi tạo ra nhiều sát nghiệt như vậy, vì chính là muốn đảm bảo Quân gia ta không cần phải lo lắng. Ta đã già xương cốt cho dù không còn dùng được, cũng sẽ không để ngươi đứa nhỏ này gánh vác áp lực lớn như vậy!"
(*)双拳难第四手: hai đấm khó đệ tứ tay/Song quyền nan địch tứ thủ: nghĩa là "hai đấm khó địch lại bốn tay", một người không đánh lại nhiều người. Chỉ yếu không địch lại mạnh, ít không đánh lại đông.
Những binh lính đó đều là thân thủ rất tốt trong Thụy Lân Quân, rất nhiều người là do Quân Tiển tự mình mang tới, thân như người nhà, nhìn chính binh lính của mình bị hắc y nhân tàn sát, lòng Quân Tiển đau như nhỏ máu.
Hắn bị đưa tới một gian địa lao, nếu không có Quân Vô Dược đúng lúc đuổi tới, chỉ sợ không còn có cơ hội nhìn thấy nhi tử cùng cháu gái của mình.
Quân Tiển bình đạm nói, nhưng hết thảy kia đều là máu chảy đầm đìa......
Làm người nghe lo lắng không thôi.
Mặc Thiển Uyên thân là người hoàng tộc cũng chỉ có thể cúi đầu, không dám hé răng, hắn bất quá rất rõ ràng, đó là việc người nào đó đã làm.
Sắc mặt Quân Khanh đã khó coi tới cực điểm rồi, giờ đây, hoàng đế vì muốn diệt trừ Quân gia, không tiếc lấy Lâm Nhạc Dương làm mồi nhử, chính là đoán chắc Quân gia bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn ân nhân không rõ ràng mà chết. Thảm kịch của Lâm gia, đều là bị bọn họ làm liên lụy.
"Là Quân gia liên luỵ đến bọn họ a." Quân Tiển nhắm hai mắt lại trong đau đớn. Cả đời ngựa chiến, hắn sớm đã xem thường sinh tử, lại không nghĩ rằng, một lòng nguyện trung thành vậy mà đế vương cư nhiên nhẫn tâm như vậy.
Đau lòng, lớn hơn đau thân.
"Thân thể của Gia gia, điều trị mấy ngày sẽ tốt." Quân Vô Tà sau khi lẳng lặng nghe Quân Tiển nói xong, đem đồ vật thu dọn.
Từ sau khi rời khỏi hoàng thành, nàng liền có vẻ bình tĩnh dị thường.
Loại bình tĩnh này, làm Mặc Thiển Uyên đã tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của nàng cảm thấy bất an dị thường.
"Hôm nay gia gia cùng tiểu thúc đều mệt mỏi, sớm chút nghỉ ngơi." Quân Vô Tà đứng dậy.
"Vô Tà, ngươi chờ một chút." Quân Tiển lại ngồi dậy, hắn nhìn về phía Mặc Thiển Uyên.
Mặc Thiển Uyên hiểu ý, người Quân gia sợ là có gì đó khó nói ra, nhưng khi hắn vừa muốn rời đi, Quân Vô Tà lại lên tiếng nói: "Ngươi lưu lại."
Mặc Thiển Uyên hơi sửng sốt, chỉ có thể thành thành thật thật ngồi trở lại ghế trên.
"Gia gia, ta biết ngươi muốn nói gì. Ta hôm nay không phải là lỗ mãng, mà là ta đã quyết định những kẻ có tâm muốn hại người Quân gia ta, không thể sống thêm trên đời này nữa. Ta biết ngươi nhất định sẽ khuyên ta, nhưng, thỉnh tha thứ cháu gái bất hiếu, chuyện này, cháu gái là tuyệt đối sẽ không thay đổi." Quân Vô Tà vén lên làn váy, quỳ gối cạnh mép giường Quân Tiển, ánh mắt kiên định không đổi.
Nàng biết Quân Tiển xuất thân hàn vi (nghèo và không có địa vị), được tiên đế coi trọng, mới có thể có cơ hội rong ruổi sa trường, lập hạ chiến công. Quân Tiển một lần nữa dung nhẫn đối với đương kim thánh thượng, chính là bởi vì muốn báo đáp ân tình của tiên đế.
Nhưng, Quân Tiển có thể nhẫn, nàng không thể!
Quân Tiển khiếp sợ nhìn Quân Vô Tà quỳ gối ở mép giường mình, bất chấp thân thể mỏi mệt, một tay đem Quân Vô Tà kéo lên.
"Ngươi làm gì vậy!"
"Gia gia, tâm ý ta đã quyết." Quân Vô Tà dù cho bị Quân Tiển kéo thân mình lên, tâm ý lại không có bất luận chuyển biến gì.
"Ngươi đứa nhỏ này...... Rốt cuộc là giống tính tình của ai đây." Quân Tiển bất đắc dĩ thở dài.
"Ta muốn khuyên ngươi, chính là lo lắng ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Sự tình nếu động đến hoàng quyền, sẽ mang đến cho chính mình họa sát thân. Nếu như tâm ý ngươi đã quyết, gia gia nếu như còn sống cũng sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi. Gia gia biết, ngươi tạo ra nhiều sát nghiệt như vậy, vì chính là muốn đảm bảo Quân gia ta không cần phải lo lắng. Ta đã già xương cốt cho dù không còn dùng được, cũng sẽ không để ngươi đứa nhỏ này gánh vác áp lực lớn như vậy!"