"Quỳ xuống." Tiếng nói của Quân Vô Tà mang theo ý cười quanh quẩn bên trong đại điện.
Mặc Huyền Phỉ khó tin trừng mắt Quân Vô Tà, choáng váng không hiểu nàng đang nói cái gì.
Đừng nói là Mặc Huyền Phỉ, ngay cả Mặc Thiển Uyên là người cùng Quân Vô Tà bức vua thoái vị, cũng bị lời nói của Quân Vô Tà làm cho hồ đồ.
"Ngươi......" Mặc Huyền Phỉ còn muốn mở miệng, chính là Quân Vô Tà lại không tính nghe hắn nói lời vô nghĩa, chỉ thấy trên đầu ngón tay của nàng bay ra hai đạo ánh sáng màu đỏ, hướng tới hai đầu gối của Mặc Huyền Phỉ bay đi.
Còn chưa chờ mọi người phản ứng lại, Mặc Huyền Phỉ đã hét thảm lên một tiếng, hai chân giống như bị người đánh gãy, bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Quân Vô Tà, Bạch Vân Tiên đang nằm trong lồng ngực hắn cũng bị hắn lôi kéo ngã ngồi trên mặt đất.
Quân Vô Tà cao cao tại thượng, mắt lạnh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mặc Huyền Phỉ đang vặn vẹo.
"Muốn nói cái gì, quỳ nói."
Quân Vô Tà tươi cười càng thêm sáng lạn, một dòng máu tươi chảy ra từ đầu gối của Mặc Huyền Phỉ, nhiễm hồng đá cẩm thạch trơn bóng dưới đầu gối hắn.
Hoàng quyền cổ hủ, hoàng gia uy nghiêm, nếu thích bắt người quỳ như vậy, vậy tốt nhất là chính mình quỳ đi.
Không khí trong toàn bộ đại điện là một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người nghẹn họng trân trối nhìn Quân Vô Tà.
Bạch Vân Tiên chật vật đứng lên, máu chảy xuống từ đầu gối của Mặc Huyền Phỉ nhiễm hồng góc váy nàng, mái tóc buộc chặt dưới sự hốt hoảng của nàng cũng hơi hỗn loạn. Nàng lôi kéo tay Mặc Huyền Phỉ, ý đồ giúp hắn đứng lên, nhưng vừa hơi động, Mặc Huyền Phỉ liền phát ra tiếng kêu rên liên tiếp.
"Quân Vô Tà! Ngươi thật điên rồi!" Bạch Vân Tiên chưa bao giờ gặp qua người ra tay ngang ngược như vậy, cái gì cũng không thèm nói, trực tiếp khiến người quỳ xuống.
Quân Vô Tà hơi nhướng mày, đem lời nhục mạ của Bạch Vân Tiên coi như một loại khen ngợi.
Bạch Vân Tiên nôn nóng bắt mạch cho Mặc Huyền Phỉ, lại phát hiện linh lực trong cơ thể Mặc Huyền Phỉ bị tắc nghẽn, gân mạch dưới đầu gối cùng linh mạch đều bị phong kín hoàn toàn, căn bản không hề có cảm giác.
Quân Vô Tà rốt cuộc như thế nào mà làm được?
Hai đạo ánh sáng màu đỏ kia rốt cuộc là cái gì?
Mặc Huyền Phỉ kêu rên không ngừng, tim hoàng đế hoàn toàn bị bóp chặt, hắn tuy rằng nhìn thấy Mặc Thiển Uyên mang binh vào cung, lời nói tuy có mơ hồ ẩn chứa ý uy hiếp, nhưng ngoài mặt vẫn thập phần lễ độ.
Nhưng ai biết, Quân Vô Tà vừa ra tay, liền không nói lí như vậy.
Đường đường là Nhị hoàng tử, lại phải quỳ mà nói chuyện cùng nàng!
Hoàng đế nắm chặt tay nắm của vương vị, mới kiềm chế được sự phẫn nộ không thể phát tiết ra ngoài, hắn nghiến răng, cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt.
"Huyền Phỉ vô lễ, Vô Tà không cần phải trách móc cùng hắn." Hoàng đế cơ hồ như từ trong lồng ngực nhảy ra một câu trấn an như vậy.
Hiện tại ngàn vạn lần đều không nên chọc đến kẻ điên này!
Ý cười trên mặt Quân Vô Tà càng tăng lên.
"Ta phong bế khí huyết hai chân hắn, nếu như trong vòng một canh giờ(2h), không thể hóa giải huyệt đạo bị phong bế, cả đời này của hắn sẽ không thể đứng lên nổi."
Thế nhân cười nhạo tiểu thúc nàng tê liệt trên giường mười năm, hoàng gia nhìn giống như quan tâm, nhân sâm linh chi không ngừng đưa đến trong phủ, nhưng chưa từng ngăn cản người khác nhục mạ. Chân của tiểu thúc nàng, vì Thích Quốc mà bị phế mười năm, nếu như hoàng thất nhớ đến ân tình, cũng chỉ có thể dừng lại ở những hỗn trướng khua môi múa mép kia. Nhưng bọn họ lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn để những nghị luận khó nghe truyền lưu hậu thế, làm trong lòng tiểu thúc nàng ngày đêm đều bị dày vò.
Hôm nay nàng liền để Nhị hoàng tử mà hoàng đế coi trọng nhất, nếm thử tư vị này.
"Bất quá một chút thương thế nhỏ như vậy, đệ tử Khuynh Vân Tông, hẳn là có thể nhẹ nhàng xoá bỏ đi?" Quân Vô Tà cười tủm tỉm nhìn Bạch Vân Tiên.
Bọn họ càng để ý cái gì, nàng sẽ càng phải đem cái ấy bóp nát cho bọn hắn xem.
Mặc Huyền Phỉ khó tin trừng mắt Quân Vô Tà, choáng váng không hiểu nàng đang nói cái gì.
Đừng nói là Mặc Huyền Phỉ, ngay cả Mặc Thiển Uyên là người cùng Quân Vô Tà bức vua thoái vị, cũng bị lời nói của Quân Vô Tà làm cho hồ đồ.
"Ngươi......" Mặc Huyền Phỉ còn muốn mở miệng, chính là Quân Vô Tà lại không tính nghe hắn nói lời vô nghĩa, chỉ thấy trên đầu ngón tay của nàng bay ra hai đạo ánh sáng màu đỏ, hướng tới hai đầu gối của Mặc Huyền Phỉ bay đi.
Còn chưa chờ mọi người phản ứng lại, Mặc Huyền Phỉ đã hét thảm lên một tiếng, hai chân giống như bị người đánh gãy, bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Quân Vô Tà, Bạch Vân Tiên đang nằm trong lồng ngực hắn cũng bị hắn lôi kéo ngã ngồi trên mặt đất.
Quân Vô Tà cao cao tại thượng, mắt lạnh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mặc Huyền Phỉ đang vặn vẹo.
"Muốn nói cái gì, quỳ nói."
Quân Vô Tà tươi cười càng thêm sáng lạn, một dòng máu tươi chảy ra từ đầu gối của Mặc Huyền Phỉ, nhiễm hồng đá cẩm thạch trơn bóng dưới đầu gối hắn.
Hoàng quyền cổ hủ, hoàng gia uy nghiêm, nếu thích bắt người quỳ như vậy, vậy tốt nhất là chính mình quỳ đi.
Không khí trong toàn bộ đại điện là một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người nghẹn họng trân trối nhìn Quân Vô Tà.
Bạch Vân Tiên chật vật đứng lên, máu chảy xuống từ đầu gối của Mặc Huyền Phỉ nhiễm hồng góc váy nàng, mái tóc buộc chặt dưới sự hốt hoảng của nàng cũng hơi hỗn loạn. Nàng lôi kéo tay Mặc Huyền Phỉ, ý đồ giúp hắn đứng lên, nhưng vừa hơi động, Mặc Huyền Phỉ liền phát ra tiếng kêu rên liên tiếp.
"Quân Vô Tà! Ngươi thật điên rồi!" Bạch Vân Tiên chưa bao giờ gặp qua người ra tay ngang ngược như vậy, cái gì cũng không thèm nói, trực tiếp khiến người quỳ xuống.
Quân Vô Tà hơi nhướng mày, đem lời nhục mạ của Bạch Vân Tiên coi như một loại khen ngợi.
Bạch Vân Tiên nôn nóng bắt mạch cho Mặc Huyền Phỉ, lại phát hiện linh lực trong cơ thể Mặc Huyền Phỉ bị tắc nghẽn, gân mạch dưới đầu gối cùng linh mạch đều bị phong kín hoàn toàn, căn bản không hề có cảm giác.
Quân Vô Tà rốt cuộc như thế nào mà làm được?
Hai đạo ánh sáng màu đỏ kia rốt cuộc là cái gì?
Mặc Huyền Phỉ kêu rên không ngừng, tim hoàng đế hoàn toàn bị bóp chặt, hắn tuy rằng nhìn thấy Mặc Thiển Uyên mang binh vào cung, lời nói tuy có mơ hồ ẩn chứa ý uy hiếp, nhưng ngoài mặt vẫn thập phần lễ độ.
Nhưng ai biết, Quân Vô Tà vừa ra tay, liền không nói lí như vậy.
Đường đường là Nhị hoàng tử, lại phải quỳ mà nói chuyện cùng nàng!
Hoàng đế nắm chặt tay nắm của vương vị, mới kiềm chế được sự phẫn nộ không thể phát tiết ra ngoài, hắn nghiến răng, cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt.
"Huyền Phỉ vô lễ, Vô Tà không cần phải trách móc cùng hắn." Hoàng đế cơ hồ như từ trong lồng ngực nhảy ra một câu trấn an như vậy.
Hiện tại ngàn vạn lần đều không nên chọc đến kẻ điên này!
Ý cười trên mặt Quân Vô Tà càng tăng lên.
"Ta phong bế khí huyết hai chân hắn, nếu như trong vòng một canh giờ(2h), không thể hóa giải huyệt đạo bị phong bế, cả đời này của hắn sẽ không thể đứng lên nổi."
Thế nhân cười nhạo tiểu thúc nàng tê liệt trên giường mười năm, hoàng gia nhìn giống như quan tâm, nhân sâm linh chi không ngừng đưa đến trong phủ, nhưng chưa từng ngăn cản người khác nhục mạ. Chân của tiểu thúc nàng, vì Thích Quốc mà bị phế mười năm, nếu như hoàng thất nhớ đến ân tình, cũng chỉ có thể dừng lại ở những hỗn trướng khua môi múa mép kia. Nhưng bọn họ lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn để những nghị luận khó nghe truyền lưu hậu thế, làm trong lòng tiểu thúc nàng ngày đêm đều bị dày vò.
Hôm nay nàng liền để Nhị hoàng tử mà hoàng đế coi trọng nhất, nếm thử tư vị này.
"Bất quá một chút thương thế nhỏ như vậy, đệ tử Khuynh Vân Tông, hẳn là có thể nhẹ nhàng xoá bỏ đi?" Quân Vô Tà cười tủm tỉm nhìn Bạch Vân Tiên.
Bọn họ càng để ý cái gì, nàng sẽ càng phải đem cái ấy bóp nát cho bọn hắn xem.