Hoàng đế nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn xem hết thảy trước mắt.
Hắn vốn tưởng rằng, có Khuynh Vân Tông chống lưng, Quân Vô Tà ngàn vạn lần cũng không dám động đến một đầu ngón tay của Bạch Vân Tiên, nhưng hiện giờ xem ra, chỉ là người si nói mộng.
Quân Vô Tà không dám động đến Bạch Vân Tiên?
Thật là buồn cười!
Nàng dám xuống tay với Bạch Vân Tiên, chắc chắn sẽ xuống tay với Mặc Huyền Phỉ càng nghiêm trọng hơn!
Mặc Thiển Uyên mắt nhìn thấy mà choáng váng, hắn đã chuẩn bị một bụng để bức hoàng đế thoái vị, đều vô ích dưới thủ đoạn đơn giản và thô bạo của Quân Vô Tà.
"Vô Tà, ngươi đây là muốn làm gì?" Mặc Thiển Uyên nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi.
Quân Vô Tà liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: "Nhìn không ra?"
".........." Hắn thật đúng là nhìn không ra!
Quân Vô Tà lúc trước luôn chú ý tới hình tượng của Quân gia, bất luận là tru sát đại thần, hay là khống chế hoàng thành, đều đã có kế hoạch hoàn hảo, làm người tìm không ra nửa điểm thất bại.
Nhưng hôm nay, nàng lại ra tay không hề cố kỵ, thật sự là một chút lý do đều không có.
"Ngươi làm thịt cá, ta làm dao thớt*. Hà tất phải vô nghĩa." Quân Vô Tà nhướng mày, toàn bộ đại điện chỉ có hoàng đế ba người bọn họ, ngoài điện đã bị Thụy Lân Quân khống chế, không có người nhìn thấy hành động của nàng, nàng cần gì phải giữ mặt mũi cho người ta xem?
*Nguyên văn: 人为鱼肉,我为刀俎: Nhân vi ngư nhục, ngã vì dao trở; nghĩa: Ngươi làm thịt cá, ta làm dao thớt.
"..........." Mặc Thiển Uyên thiếu chút nữa đã quỳ xuống dưới chân Quân Vô Tà, đại tiểu thư ngấm ngầm giở trò mưu ma quỷ kế một phen, không nghĩ tới lại chơi rất đơn giản thô bạo, hơn nữa là cực kỳ phát rồ.
Thật đúng là, cần có dạng gì, thì có dạng ấy, một chút hàm hồ cũng không có.
Quân Vô Tà hiện giờ đang tra tấn Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên, không phải là đang trả thù tất cả những gì bọn họ đã từng làm hay sao?
Một canh giờ trôi qua rất nhanh, Bạch Vân Tiên cả người đổ mồ hôi, nhưng như cũ không tài nào cởi bỏ khí huyết đã bị phong bế của Mặc Huyền Phỉ, Mặc Huyền Phỉ ngay cả sức lực để kêu rên đều không có, chỉ có thể quỳ trên mặt đất, run bần bật.
"Vì sao...... Vì sao không thể giải được......" Bạch Vân Tiên đỏ mắt, nàng đã đem sở học suốt đời vận dụng vào đó, nhưng đều bất lực, ngay cả đan dược trên người nàng mang đến từ Khuynh Vân Tông, cũng đã đưa cho Mặc Huyền Phỉ ăn vào không ít, kết quả vẫn là thất bại......
"Ngươi đang gạt ta đúng không? Hắn căn bản là đã......" Bạch Vân Tiên run rẩy nhìn Quân Vô Tà, nàng cũng không dám dùng miệng lưỡi cao ngạo nói chuyện cùng Quân Vô Tà nữa.
Quân Vô Tà hơi nhướng mày, nhìn ánh mắt tan rã của Bạch Vân Tiên, tiến lên một bước đi đến bên người nàng ta cùng Mặc Huyền Phỉ.
Bạch Vân Tiên sợ hãi rụt thân mình về phía sau.
Quân Vô Tà nhìn thấy thì chẳng buồn liếc nàng ta một cái, đôi tay dán ở hai sườn gối của Mặc Huyền Phỉ, từ giữa rút ra hai cây ngân châm nhiễm máu.
Ngân châm phong huyệt, không lấy ngân châm ra, thì dù Bạch Vân Tiên cho Mặc Huyền Phỉ ăn vào bao nhiêu linh đan diệu dược cũng là uổng công.
"Khám lại." Âm thanh lạnh lùng Quân Vô Tà vang lên.
Tay Bạch Vân Tiên run rẩy hướng về phía Mặc Huyền Phỉ bắt mạch, đôi mắt lập tức trừng lớn, đáy mắt tràn ngập không thể tin.
Khí huyết nguyên bản bị tắc nghẽn đã được giải khai, nhưng rất hỗn loạn, chính là nói cho Bạch Vân Tiên biết, hai chân của Mặc Huyền Phỉ đã bị phế!
Một canh giờ!
Thật sự chỉ có một canh giờ!
Phong huyệt trước sau bất quá chỉ một canh giờ, Mặc Huyền Phỉ đời này đã thành phế nhân!
Bạch Vân Tiên tự xưng là y thuật trác tuyệt, cũng là đệ tử Vân Tông có thiên phú cực cao, nếu không cũng sẽ không được tông chủ nhìn trúng, chính là hiện giờ, nàng ngay cả bản lĩnh giải trừ ngân châm phong huyệt đều không có, một thân y thuật của nàng, trong miệng Quân Vô Tà thật đúng là "trò của tiểu hài tử".
Sự kiêu ngạo cùng sự tự tôn, đều ở một khắc này hoàn toàn bị sụp đổ, Bạch Vân Tiên khóc không ra nước mắt nhìn Quân Vô Tà, phảng phất nhìn thấy vinh quang cùng tự tin trong dĩ vãng đều đã bị cặp mắt kia của Quân Vô Tà bóp đến dập nát.
Hắn vốn tưởng rằng, có Khuynh Vân Tông chống lưng, Quân Vô Tà ngàn vạn lần cũng không dám động đến một đầu ngón tay của Bạch Vân Tiên, nhưng hiện giờ xem ra, chỉ là người si nói mộng.
Quân Vô Tà không dám động đến Bạch Vân Tiên?
Thật là buồn cười!
Nàng dám xuống tay với Bạch Vân Tiên, chắc chắn sẽ xuống tay với Mặc Huyền Phỉ càng nghiêm trọng hơn!
Mặc Thiển Uyên mắt nhìn thấy mà choáng váng, hắn đã chuẩn bị một bụng để bức hoàng đế thoái vị, đều vô ích dưới thủ đoạn đơn giản và thô bạo của Quân Vô Tà.
"Vô Tà, ngươi đây là muốn làm gì?" Mặc Thiển Uyên nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi.
Quân Vô Tà liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: "Nhìn không ra?"
".........." Hắn thật đúng là nhìn không ra!
Quân Vô Tà lúc trước luôn chú ý tới hình tượng của Quân gia, bất luận là tru sát đại thần, hay là khống chế hoàng thành, đều đã có kế hoạch hoàn hảo, làm người tìm không ra nửa điểm thất bại.
Nhưng hôm nay, nàng lại ra tay không hề cố kỵ, thật sự là một chút lý do đều không có.
"Ngươi làm thịt cá, ta làm dao thớt*. Hà tất phải vô nghĩa." Quân Vô Tà nhướng mày, toàn bộ đại điện chỉ có hoàng đế ba người bọn họ, ngoài điện đã bị Thụy Lân Quân khống chế, không có người nhìn thấy hành động của nàng, nàng cần gì phải giữ mặt mũi cho người ta xem?
*Nguyên văn: 人为鱼肉,我为刀俎: Nhân vi ngư nhục, ngã vì dao trở; nghĩa: Ngươi làm thịt cá, ta làm dao thớt.
"..........." Mặc Thiển Uyên thiếu chút nữa đã quỳ xuống dưới chân Quân Vô Tà, đại tiểu thư ngấm ngầm giở trò mưu ma quỷ kế một phen, không nghĩ tới lại chơi rất đơn giản thô bạo, hơn nữa là cực kỳ phát rồ.
Thật đúng là, cần có dạng gì, thì có dạng ấy, một chút hàm hồ cũng không có.
Quân Vô Tà hiện giờ đang tra tấn Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên, không phải là đang trả thù tất cả những gì bọn họ đã từng làm hay sao?
Một canh giờ trôi qua rất nhanh, Bạch Vân Tiên cả người đổ mồ hôi, nhưng như cũ không tài nào cởi bỏ khí huyết đã bị phong bế của Mặc Huyền Phỉ, Mặc Huyền Phỉ ngay cả sức lực để kêu rên đều không có, chỉ có thể quỳ trên mặt đất, run bần bật.
"Vì sao...... Vì sao không thể giải được......" Bạch Vân Tiên đỏ mắt, nàng đã đem sở học suốt đời vận dụng vào đó, nhưng đều bất lực, ngay cả đan dược trên người nàng mang đến từ Khuynh Vân Tông, cũng đã đưa cho Mặc Huyền Phỉ ăn vào không ít, kết quả vẫn là thất bại......
"Ngươi đang gạt ta đúng không? Hắn căn bản là đã......" Bạch Vân Tiên run rẩy nhìn Quân Vô Tà, nàng cũng không dám dùng miệng lưỡi cao ngạo nói chuyện cùng Quân Vô Tà nữa.
Quân Vô Tà hơi nhướng mày, nhìn ánh mắt tan rã của Bạch Vân Tiên, tiến lên một bước đi đến bên người nàng ta cùng Mặc Huyền Phỉ.
Bạch Vân Tiên sợ hãi rụt thân mình về phía sau.
Quân Vô Tà nhìn thấy thì chẳng buồn liếc nàng ta một cái, đôi tay dán ở hai sườn gối của Mặc Huyền Phỉ, từ giữa rút ra hai cây ngân châm nhiễm máu.
Ngân châm phong huyệt, không lấy ngân châm ra, thì dù Bạch Vân Tiên cho Mặc Huyền Phỉ ăn vào bao nhiêu linh đan diệu dược cũng là uổng công.
"Khám lại." Âm thanh lạnh lùng Quân Vô Tà vang lên.
Tay Bạch Vân Tiên run rẩy hướng về phía Mặc Huyền Phỉ bắt mạch, đôi mắt lập tức trừng lớn, đáy mắt tràn ngập không thể tin.
Khí huyết nguyên bản bị tắc nghẽn đã được giải khai, nhưng rất hỗn loạn, chính là nói cho Bạch Vân Tiên biết, hai chân của Mặc Huyền Phỉ đã bị phế!
Một canh giờ!
Thật sự chỉ có một canh giờ!
Phong huyệt trước sau bất quá chỉ một canh giờ, Mặc Huyền Phỉ đời này đã thành phế nhân!
Bạch Vân Tiên tự xưng là y thuật trác tuyệt, cũng là đệ tử Vân Tông có thiên phú cực cao, nếu không cũng sẽ không được tông chủ nhìn trúng, chính là hiện giờ, nàng ngay cả bản lĩnh giải trừ ngân châm phong huyệt đều không có, một thân y thuật của nàng, trong miệng Quân Vô Tà thật đúng là "trò của tiểu hài tử".
Sự kiêu ngạo cùng sự tự tôn, đều ở một khắc này hoàn toàn bị sụp đổ, Bạch Vân Tiên khóc không ra nước mắt nhìn Quân Vô Tà, phảng phất nhìn thấy vinh quang cùng tự tin trong dĩ vãng đều đã bị cặp mắt kia của Quân Vô Tà bóp đến dập nát.