Thái tử Mặc Thiển Uyên mang theo Thụy Lân Quân thâm nhập hoàng cung, sau nửa ngày, truyền ra tin tức hoàng đế bỏ mình, cả đất nước bi ai, tiên hoàng lưu lại thánh chỉ, để Thái tử Mặc Thiển Uyên kế vị.
Bảy ngày sau cử hành nghi thức đăng cơ.
Thích Quốc trong lặng yên không một tiếng động, thay đổi hoàng quyền*.
*Nguyên văn: 变了天; (变天: thay đổi thời tiết; biến thiên; thay đổi bầu trời; Nghĩa: mình hiểu theo nghĩa đen ý nói thay đổi hoàng quyền.)
Bởi vì lúc trước Quân Vô Tà ở trước cửa hoàng cung tàn sát một đám trung khuyển của hoàng đế, vì thế nên khi Mặc Thiển Uyên tuyên bố đăng cơ, không có một đại thần nào dám nghi ngờ gì.
Ai mà không biết, quan hệ giữa Mặc Thiển Uyên cùng Quân Vô Tà không giống như tầm thường. Mặc Thiển Uyên đăng cơ xưng đế, không chừng ngày sau vị trí hoàng hậu chính là Quân Vô Tà. Hiện tại Thụy Lân Quân còn thủ ở bên trong hoàng thành, bọn họ lại không phải là không muốn sống nữa.
Việc đăng cơ trở nên thuận lợi dị thường, Mặc Thiển Uyên đem hoàng cung từ đầu đến đuôi rửa sạch một loạt, loại bỏ một đám cung nhân thái giám bên người hoàng đế cùng Nhị hoàng tử, toàn bộ hoàng cung đã nằm trong khống chế của hắn.
Từ tính mạng bị đe dọa, đến ngày đăng cơ làm hoàng đế, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủn, Mặc Thiển Uyên cảm thấy hết thảy giống như cảnh thoáng qua trong mơ.
Nếu không có Quân Vô Tà, chỉ sợ hắn sớm đã chết ở Lâm Uyên Điện.
"Bệ hạ, đồ vật ngài sai người đưa tới Lân Vương phủ, đều đã đưa đi." Mặc Thiển Uyên còn có hai ngày nữa mới chính thức đăng cơ, nhưng thái giám bên người hắn, lại rất có ánh mắt, hiện giờ đã mở miệng một cái đều kêu bệ hạ.
Mặc Thiển Uyên không có ý kiến, ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hắn cũng không quá vui sướng.
"Nga? Có từng nhìn thấy Quân tiểu thư?" Từ sau ngày gặp nhau trên đại điện ngày ấy, Mặc Thiển Uyên không hề gặp qua Quân Vô Tà, ba người hiện giờ bị treo mệnh nhốt tại địa lao hoàng cung, còn chờ Quân Vô Tà xử trí.
"Chưa từng."
Mặc Thiển Uyên hơi gật đầu, lúc trước hắn phái người đem toàn bộ Ngọc Dịch Quỳnh Tương đều đưa đến Lân Vương phủ, hắn nhìn ra được, Quân Vô Tà không có gì hứng thú với bất cứ thứ gì, nhưng thật ra lại có điểm để ý đến mấy bình rượu này.
Bận rộn với việc đăng cơ, Mặc Thiển Uyên cũng không có thời gian rảnh rỗi, dù sao Quân Vô Tà làm bất cứ cái gì, đều không cần hắn nhọc lòng, tâm tư của nha đầu kia so với hắn còn cao thâm hơn nhiều.
---------
Trong Lân Vương phủ, Quân Tiển cùng Quân Khanh ngồi song song trước mặt Quân Vô Tà, nghiêm túc dị thường.
Quân Vô Tà đã nhiều ngày không thể ra khỏi cửa, không vì cái gì khác, chính là bị hai vị này "thẩm vấn" trong phủ.
Từ việc bức vua thoái vị đến thay đổi hoàng quyền, Quân gia phụ tử đem mọi thứ Quân Vô Tà đã an bài đều đào sâu ra tới (tìm hiểu chi tiết), cũng biết thủ đoạn của Quân Vô Tà ở trong hoàng cung là đơn giản mà thô bạo "bức vua thoái vị", một đường nghe xuống, khiến cho hai vị này toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Đều nói người Quân gia can đảm nhưng rất cẩn trọng, dụng binh như thần, nhưng đến khi tranh đấu thật sự tới trong triều đình, thì lại không am hiểu lắm. Không ngờ tới động thái của Quân Vô Tà mấy tháng qua, liền đem khốn cảnh mà Quân gia chịu đựng mười mấy năm qua hoàn toàn giải trừ. Hết thảy phát sinh quá nhanh, quá đột nhiên, Quân gia phụ tử cũng chưa kịp phản ứng lại, hết thảy bụi đã được giải quyết*......
*Nguyên văn: 尘埃落定: trần ai lạc định; Nghĩa: bụi đã được giải quyết.
"Ngươi thật sự đem tiên đế bọn họ nhốt tại địa lao?" Quân Tiển càng nghe tim đập càng nhanh, Quân gia bọn họ ba đời đều trung thành với triều đình, cũng không biết như thế bài tạo ra một vị Quân Vô Tà ra tay quyết đoán, một tiểu yêu vật coi quân thần như là phế vật.
"Ân." Quân Vô Tà không chút dấu diếm gật gật đầu.
Quân Tiển cùng Quân Khanh nhìn nhau, trong ánh mắt đều tràn đầy phức tạp.
"Kế hoạch của ngươi cùng Thái tử rất hoàn mỹ, nhưng lời của Bạch Vân Tiên lúc trước có nói qua, ngươi chuẩn bị giải quyết như thế nào?" Kết cục của mọi sự đã định, Quân Tiển cho dù muốn nói gì cũng vô nghĩa, hắn hiện tại lo lắng, chuyện Bạch Vân Tiên ám chỉ người của Khuynh Vân Tông muốn tới hoàng thành Thích Quốc.
Khuynh Vân Tông, không phải dễ đối phó như tiên đế như vậy!
Bảy ngày sau cử hành nghi thức đăng cơ.
Thích Quốc trong lặng yên không một tiếng động, thay đổi hoàng quyền*.
*Nguyên văn: 变了天; (变天: thay đổi thời tiết; biến thiên; thay đổi bầu trời; Nghĩa: mình hiểu theo nghĩa đen ý nói thay đổi hoàng quyền.)
Bởi vì lúc trước Quân Vô Tà ở trước cửa hoàng cung tàn sát một đám trung khuyển của hoàng đế, vì thế nên khi Mặc Thiển Uyên tuyên bố đăng cơ, không có một đại thần nào dám nghi ngờ gì.
Ai mà không biết, quan hệ giữa Mặc Thiển Uyên cùng Quân Vô Tà không giống như tầm thường. Mặc Thiển Uyên đăng cơ xưng đế, không chừng ngày sau vị trí hoàng hậu chính là Quân Vô Tà. Hiện tại Thụy Lân Quân còn thủ ở bên trong hoàng thành, bọn họ lại không phải là không muốn sống nữa.
Việc đăng cơ trở nên thuận lợi dị thường, Mặc Thiển Uyên đem hoàng cung từ đầu đến đuôi rửa sạch một loạt, loại bỏ một đám cung nhân thái giám bên người hoàng đế cùng Nhị hoàng tử, toàn bộ hoàng cung đã nằm trong khống chế của hắn.
Từ tính mạng bị đe dọa, đến ngày đăng cơ làm hoàng đế, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủn, Mặc Thiển Uyên cảm thấy hết thảy giống như cảnh thoáng qua trong mơ.
Nếu không có Quân Vô Tà, chỉ sợ hắn sớm đã chết ở Lâm Uyên Điện.
"Bệ hạ, đồ vật ngài sai người đưa tới Lân Vương phủ, đều đã đưa đi." Mặc Thiển Uyên còn có hai ngày nữa mới chính thức đăng cơ, nhưng thái giám bên người hắn, lại rất có ánh mắt, hiện giờ đã mở miệng một cái đều kêu bệ hạ.
Mặc Thiển Uyên không có ý kiến, ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hắn cũng không quá vui sướng.
"Nga? Có từng nhìn thấy Quân tiểu thư?" Từ sau ngày gặp nhau trên đại điện ngày ấy, Mặc Thiển Uyên không hề gặp qua Quân Vô Tà, ba người hiện giờ bị treo mệnh nhốt tại địa lao hoàng cung, còn chờ Quân Vô Tà xử trí.
"Chưa từng."
Mặc Thiển Uyên hơi gật đầu, lúc trước hắn phái người đem toàn bộ Ngọc Dịch Quỳnh Tương đều đưa đến Lân Vương phủ, hắn nhìn ra được, Quân Vô Tà không có gì hứng thú với bất cứ thứ gì, nhưng thật ra lại có điểm để ý đến mấy bình rượu này.
Bận rộn với việc đăng cơ, Mặc Thiển Uyên cũng không có thời gian rảnh rỗi, dù sao Quân Vô Tà làm bất cứ cái gì, đều không cần hắn nhọc lòng, tâm tư của nha đầu kia so với hắn còn cao thâm hơn nhiều.
---------
Trong Lân Vương phủ, Quân Tiển cùng Quân Khanh ngồi song song trước mặt Quân Vô Tà, nghiêm túc dị thường.
Quân Vô Tà đã nhiều ngày không thể ra khỏi cửa, không vì cái gì khác, chính là bị hai vị này "thẩm vấn" trong phủ.
Từ việc bức vua thoái vị đến thay đổi hoàng quyền, Quân gia phụ tử đem mọi thứ Quân Vô Tà đã an bài đều đào sâu ra tới (tìm hiểu chi tiết), cũng biết thủ đoạn của Quân Vô Tà ở trong hoàng cung là đơn giản mà thô bạo "bức vua thoái vị", một đường nghe xuống, khiến cho hai vị này toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Đều nói người Quân gia can đảm nhưng rất cẩn trọng, dụng binh như thần, nhưng đến khi tranh đấu thật sự tới trong triều đình, thì lại không am hiểu lắm. Không ngờ tới động thái của Quân Vô Tà mấy tháng qua, liền đem khốn cảnh mà Quân gia chịu đựng mười mấy năm qua hoàn toàn giải trừ. Hết thảy phát sinh quá nhanh, quá đột nhiên, Quân gia phụ tử cũng chưa kịp phản ứng lại, hết thảy bụi đã được giải quyết*......
*Nguyên văn: 尘埃落定: trần ai lạc định; Nghĩa: bụi đã được giải quyết.
"Ngươi thật sự đem tiên đế bọn họ nhốt tại địa lao?" Quân Tiển càng nghe tim đập càng nhanh, Quân gia bọn họ ba đời đều trung thành với triều đình, cũng không biết như thế bài tạo ra một vị Quân Vô Tà ra tay quyết đoán, một tiểu yêu vật coi quân thần như là phế vật.
"Ân." Quân Vô Tà không chút dấu diếm gật gật đầu.
Quân Tiển cùng Quân Khanh nhìn nhau, trong ánh mắt đều tràn đầy phức tạp.
"Kế hoạch của ngươi cùng Thái tử rất hoàn mỹ, nhưng lời của Bạch Vân Tiên lúc trước có nói qua, ngươi chuẩn bị giải quyết như thế nào?" Kết cục của mọi sự đã định, Quân Tiển cho dù muốn nói gì cũng vô nghĩa, hắn hiện tại lo lắng, chuyện Bạch Vân Tiên ám chỉ người của Khuynh Vân Tông muốn tới hoàng thành Thích Quốc.
Khuynh Vân Tông, không phải dễ đối phó như tiên đế như vậy!