Quân Vô Tà kiếp trước kiếp này, tính tình đều rất lạnh lùng, trái tim cũng không có cảm giác, người có thể làm nàng nhớ trong lòng, bẻ đầu ngón tay mà đếm, số lượng cũng không vượt quá một bàn tay.
Những người đó, không phải đồng bạn của nàng cùng sinh cùng tử, thì chính là huyết mạch tương thông thiệt tình đối đãi với nàng giống như thân nhân.
Nhưng Quân Vô Dược, nàng lại không biết định nghĩa như thế bào về thân phận của hắn.
Hắn cũng không tính là đồng bạn của nàng, cũng không phải có quan hệ huyết thống với nàng.
Nhưng hắn lại thường xuyên sẽ ở bên nàng khi nàng cần ra tay, sau đó lại biến mất vô tung vô ảnh, phảng phất tìm không thấy, lại phảng phất đều ở nơi đây.
Chán ghét sao?
Hình như cũng không có loại cảm xúc này.
"Không chán ghét, thì đó là thích?" Quân Vô Dược đáy mắt hiện lên một mạt ý cười ác liệt, nắm tay nhỏ của Quân Vô Tà nâng lên, ý cười dạt dào ở rơi xuống đầu ngón tay nàng hôn ấn một cái.
"Ta rất vui, nguyên lai con quỷ nhỏ thích ta a?"
"Cũng không phải." Thích là cái gì, nàng không rõ, nhưng nàng biết, Quân Vô Dược cho nàng cảm giác không giống như đồng bạn hay thân nhân.
Nàng biết nếu thích, thì cũng chỉ có hai loại này, nếu không giống nhau, vậy không phải là thích.
"Nga? Vậy quả nhiên vẫn là chán ghét sao?" Giọng điệu bất ngờ biến đổi, ưu thương làm người rơi lệ.
Quân Vô Tà hết chỗ nói rồi, nàng vừa rồi không phải nói không chán ghét hắn sao?
"Không có." Nàng cảm thấy đầu càng đau.
"Không chán ghét, chính là thích?"
"......" Nàng cảm thấy vốn từ của nàng đã nghèo, dứt khoát không để ý tới những câu hỏi liên tiếp của hắn.
Âm thầm nhìn biểu tình của tiểu gia hỏa hơi buồn bực, ý cười nơi đáy mắt Quân Vô Dược càng đậm hơn.
Không hiểu cũng không sao, hắn có thể chậm rãi dạy nàng.
"Ngươi im lặng, đó chính là ứng thuận đúng không?." Quân Vô Dược ý xấu dụ dỗ, ôm thân mình nho nhỏ của Quân Vô Tà nở nụ cười.
Quân Vô Tà không còn lời nào để nói, khoảnh khắc lúc nàng đang tự hỏi làm sao để ném Quân Vô Dược ra, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn bỗng nhiên cảm giác được một mạt cảm xúc ướt nóng.
Quân Vô Dược hôn trên má nàng một cái, trong ánh mắt kinh ngạc của Quân Vô Tà, tươi cười của hắn nở rộ, hai mắt nửa híp có ý cười giống như nhưỡng rượu làm say lòng người, "Thật tốt, ta cũng thích ngươi."
Bùm.
Trái tim Quân Vô Tà đập lỡ một nhịp.
Nàng trợn to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cảm thấy khuôn mặt đẹp này làm người có chút loá mắt.
Nàng nên lấy ngân châm chọc thủng động mạch hắn, để hắn lăn xa một chút.
Nhưng hắn có ân cùng nàng, tựa hồ nàng không thể lấy oán trả ơn.
Vì rối rắm, Quân Vô Tà cắn cắn phiến môi, quay mặt đi.
Không chút khách khí khi nhìn thấy sự ngây thơ của thiếu nữ trước mặt, bản tính nam tử đại phát, thủ đoạn dụ dỗ của Quân Vô Dược một chút cũng không nương tay, hắn giơ tay nắm lấy cằm của Quân Vô Tà, đem nàng khuôn mặt nhỏ vặn lại hướng mình, nhìn đuôi lông mày nàng hơi ẩn ẩn cong lên, ý cười nơi đáy mắt hắn càng đậm hơn.
"Tốt, hôm nay ta nên nhận hết phần thưởng."
"Cái gì?" Quân Vô Tà hơi hơi sửng sốt, còn chưa chờ nàng phản ứng lại, Quân Vô Dược đã cúi thân mình xuống, một tay đặt ở bên hông nàng, một tay thủ sẵn sau gáy nàng, mang theo ý cười trên môi, bá đạo lấp kín cái miệng nhỏ của nàng.
"Ngô!"
Quân Vô Tà mở to hai mắt mà nhìn, cơ hồ là theo bản năng, từ bên hông nàng lấy ra mấy cây ngân châm, không cần suy nghĩ đâm vào thái dương Quân Vô Dược.
Máu tươi nhè nhẹ theo ngân châm nhỏ giọt ở trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, chảy xuống ở trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng, mùi máu tươi gay mũi cùng với huyết sắc chi hoa yêu dị kia, chui vào trong khoang miệng làm đầu lưỡi Quân Vô Tà càng thêm điên cuồng, gần như với hủy diệt, đoạt lấy mỗi một phân ngọt lành thuộc về nàng.
Những người đó, không phải đồng bạn của nàng cùng sinh cùng tử, thì chính là huyết mạch tương thông thiệt tình đối đãi với nàng giống như thân nhân.
Nhưng Quân Vô Dược, nàng lại không biết định nghĩa như thế bào về thân phận của hắn.
Hắn cũng không tính là đồng bạn của nàng, cũng không phải có quan hệ huyết thống với nàng.
Nhưng hắn lại thường xuyên sẽ ở bên nàng khi nàng cần ra tay, sau đó lại biến mất vô tung vô ảnh, phảng phất tìm không thấy, lại phảng phất đều ở nơi đây.
Chán ghét sao?
Hình như cũng không có loại cảm xúc này.
"Không chán ghét, thì đó là thích?" Quân Vô Dược đáy mắt hiện lên một mạt ý cười ác liệt, nắm tay nhỏ của Quân Vô Tà nâng lên, ý cười dạt dào ở rơi xuống đầu ngón tay nàng hôn ấn một cái.
"Ta rất vui, nguyên lai con quỷ nhỏ thích ta a?"
"Cũng không phải." Thích là cái gì, nàng không rõ, nhưng nàng biết, Quân Vô Dược cho nàng cảm giác không giống như đồng bạn hay thân nhân.
Nàng biết nếu thích, thì cũng chỉ có hai loại này, nếu không giống nhau, vậy không phải là thích.
"Nga? Vậy quả nhiên vẫn là chán ghét sao?" Giọng điệu bất ngờ biến đổi, ưu thương làm người rơi lệ.
Quân Vô Tà hết chỗ nói rồi, nàng vừa rồi không phải nói không chán ghét hắn sao?
"Không có." Nàng cảm thấy đầu càng đau.
"Không chán ghét, chính là thích?"
"......" Nàng cảm thấy vốn từ của nàng đã nghèo, dứt khoát không để ý tới những câu hỏi liên tiếp của hắn.
Âm thầm nhìn biểu tình của tiểu gia hỏa hơi buồn bực, ý cười nơi đáy mắt Quân Vô Dược càng đậm hơn.
Không hiểu cũng không sao, hắn có thể chậm rãi dạy nàng.
"Ngươi im lặng, đó chính là ứng thuận đúng không?." Quân Vô Dược ý xấu dụ dỗ, ôm thân mình nho nhỏ của Quân Vô Tà nở nụ cười.
Quân Vô Tà không còn lời nào để nói, khoảnh khắc lúc nàng đang tự hỏi làm sao để ném Quân Vô Dược ra, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn bỗng nhiên cảm giác được một mạt cảm xúc ướt nóng.
Quân Vô Dược hôn trên má nàng một cái, trong ánh mắt kinh ngạc của Quân Vô Tà, tươi cười của hắn nở rộ, hai mắt nửa híp có ý cười giống như nhưỡng rượu làm say lòng người, "Thật tốt, ta cũng thích ngươi."
Bùm.
Trái tim Quân Vô Tà đập lỡ một nhịp.
Nàng trợn to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cảm thấy khuôn mặt đẹp này làm người có chút loá mắt.
Nàng nên lấy ngân châm chọc thủng động mạch hắn, để hắn lăn xa một chút.
Nhưng hắn có ân cùng nàng, tựa hồ nàng không thể lấy oán trả ơn.
Vì rối rắm, Quân Vô Tà cắn cắn phiến môi, quay mặt đi.
Không chút khách khí khi nhìn thấy sự ngây thơ của thiếu nữ trước mặt, bản tính nam tử đại phát, thủ đoạn dụ dỗ của Quân Vô Dược một chút cũng không nương tay, hắn giơ tay nắm lấy cằm của Quân Vô Tà, đem nàng khuôn mặt nhỏ vặn lại hướng mình, nhìn đuôi lông mày nàng hơi ẩn ẩn cong lên, ý cười nơi đáy mắt hắn càng đậm hơn.
"Tốt, hôm nay ta nên nhận hết phần thưởng."
"Cái gì?" Quân Vô Tà hơi hơi sửng sốt, còn chưa chờ nàng phản ứng lại, Quân Vô Dược đã cúi thân mình xuống, một tay đặt ở bên hông nàng, một tay thủ sẵn sau gáy nàng, mang theo ý cười trên môi, bá đạo lấp kín cái miệng nhỏ của nàng.
"Ngô!"
Quân Vô Tà mở to hai mắt mà nhìn, cơ hồ là theo bản năng, từ bên hông nàng lấy ra mấy cây ngân châm, không cần suy nghĩ đâm vào thái dương Quân Vô Dược.
Máu tươi nhè nhẹ theo ngân châm nhỏ giọt ở trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, chảy xuống ở trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng, mùi máu tươi gay mũi cùng với huyết sắc chi hoa yêu dị kia, chui vào trong khoang miệng làm đầu lưỡi Quân Vô Tà càng thêm điên cuồng, gần như với hủy diệt, đoạt lấy mỗi một phân ngọt lành thuộc về nàng.