Mặc Huyền Phỉ muốn trốn về phía sau, nhưng ngồi ở trên xe lăn nên hắn không thể lùi.
"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?" Mặc Huyền Phỉ sợ, thật sự sợ, nỗi thống khổ khi Giới Linh bị hủy chẳng những tra tấn thân thể hắn, còn phá hủy linh hồn của hắn, cỗ đau đớn kia tuy rằng đã qua đi, nhưng vừa nhìn thấy Quân Vô Tà, cỗ đau đớn kia lại tựa hồ quay lại lan tràn đến toàn thân.
Quân Vô Tà liếc mắt quét qua hắn một cái, cũng không nói gì với hắn, mà chỉ xoay người nhìn về phía sau địa lao.
Ở nơi đó, một bạch y nữ tử đang cuộn tròn hai chân, cố gắng co rụt mình trong một góc của địa lao,
dưới thân nàng tràn đầy rơm rạ khô khốc, theo nàng run bần bật truyền đến một chuỗi ồn ào.
Với khuôn mặt tiều tụy, đầu bù tóc rối so với Mặc Huyền Phỉ, đãi ngộ của Bạch Vân Tiên có thể nói là tốt hơn nhiều.
Tuy rằng bị nhốt bên trong địa lao này, không được tự do. Nhưng Thụy Lân Quân đều đưa cho nàng toàn là thức ăn mới mẻ, rửa mặt dùng nước ấm và quần áo sạch sẽ cũng chưa bao giờ thiếu, lúc này mới khiến cho đệ tử Khuynh Vân Tông này, nhìn không giống như tội phạm.
Điểm đãi ngộ khác biệt này, làm Bạch Vân Tiên trong nhiều ngày qua đã ẩn ẩn bốc cháy lên một tia hy vọng, Quân Vô Tà có lẽ sẽ không giết nàng.
Nhưng dù vậy, nàng cũng lại không dám đối nghịch cùng Quân Vô Tà.
"Kéo ra đây." Quân Vô Tà nói với Thụy Lân Quân ở một bên.
Thụy Lân Quân lập tức mở cửa nhà giam ra, đem Bạch Vân Tiên kéo ra tới, Bạch Vân Tiên rụt cổ, run run rẩy rẩy nhìn Quân Vô Tà.
Nàng không biết Quân Vô Tà rốt cuộc muốn đối xử với nàng như thế nào, nàng chỉ cầu nguyện, Quân Vô Tà đừng giết nàng.
"Đem hắn ra đây." Quân Vô Tà chỉ vào Mặc Huyền Phỉ nói.
Chỉ chốc lát sau, Mặc Huyền Phỉ đã bị người kéo xe lăn mang ra ngoài, tiên đế chịu đả kích lớn ngồi ở bên trong phòng giam, kinh hồn nhìn Quân Vô Tà bên ngoài.
"Y thuật của ngươi ở trong Khuynh Vân Tông như thế nào?" Quân Vô Tà đột nhiên đối diện với Bạch Vân Tiên sắc mặt trắng bệch nói.
Bạch Vân Tiên cả người run lên, nhìn Quân Vô Tà không dám hé răng, sự tự tin về y thuật của nàng sớm đã bị Quân Vô Tà tàn phá một chút dư thừa cũng không còn.
Quân Vô Tà không thấy nàng trả lời, cũng không nóng nảy, nàng nói với Thụy Lân Quân: "Bẻ miệng của Nhị hoàng tử ra."
Trong lòng Mặc Huyền Phỉ cả kinh, muốn giãy giụa, đáng tiếc hai chân đã bị phế, hai tay còn bị còng ở trên xe lăn, căn bản không thể động đậy, binh lính Thụy Lân Quân mạnh mẽ bẻ miệng hắn ra, hắn chỉ có thể từ cổ họng, phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Quân Vô Tà giơ tay đem một viên đan dược đen nhánh ném vào trong họng Mặc Huyền Phỉ, buộc hắn nuốt vào.
"Nhìn." Quân Vô Tà nhìn Bạch Vân Tiên nói.
Bạch Vân Tiên âm thầm nuốt nuốt nước miếng.
Nhưng mà giây tiếp theo, Mặc Huyền Phỉ bị trói ở trên xe lăn bắt đầu điên cuồng kêu rên, trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Huyền Phỉ bắt đầu xuất hiện một dải màu xanh lá cây, những ấn ký màu xanh lá đó nhanh chóng bắt đầu sưng to, làn da trướng ra như là bị nước đun sôi, màu thịt non đỏ tươi từ miệng vết thương hiển lộ, ẩn ẩn biến thành màu đen, vệt màu xanh lá cây kia không ngừng lan ra từ trên mặt Mặc Huyền Phỉ tràn đến cổ, sau đó là toàn thân. Nhị hoàng tử nguyên bản sống trong nhung lụa, trong nháy mắt liền biến thành một quái vật cả người tràn đầy thịt thối. Hắn không ngừng kêu la thảm thiết, thịt thối trên người rớt xuống tí tách trên mặt đất, phát ra từng đợt tanh tưởi.
Bạch Vân Tiên nhìn hết thảy một màn trước mắt bị dọa choáng váng, nếu không phải có Thụy Lân Quân đỡ nàng, chỉ sợ chân nàng sớm đã mềm nhũn và ngã ngồi ở trên mặt đất.
Nam nhân ngày xưa tuấn dật tiêu sái, thế nhưng ở ngay trước mắt nàng biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Hiện tại thoạt nhìn Mặc Huyền Phỉ, giống như một khối thi thể đang không ngừng thối rữa!
"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?" Mặc Huyền Phỉ sợ, thật sự sợ, nỗi thống khổ khi Giới Linh bị hủy chẳng những tra tấn thân thể hắn, còn phá hủy linh hồn của hắn, cỗ đau đớn kia tuy rằng đã qua đi, nhưng vừa nhìn thấy Quân Vô Tà, cỗ đau đớn kia lại tựa hồ quay lại lan tràn đến toàn thân.
Quân Vô Tà liếc mắt quét qua hắn một cái, cũng không nói gì với hắn, mà chỉ xoay người nhìn về phía sau địa lao.
Ở nơi đó, một bạch y nữ tử đang cuộn tròn hai chân, cố gắng co rụt mình trong một góc của địa lao,
dưới thân nàng tràn đầy rơm rạ khô khốc, theo nàng run bần bật truyền đến một chuỗi ồn ào.
Với khuôn mặt tiều tụy, đầu bù tóc rối so với Mặc Huyền Phỉ, đãi ngộ của Bạch Vân Tiên có thể nói là tốt hơn nhiều.
Tuy rằng bị nhốt bên trong địa lao này, không được tự do. Nhưng Thụy Lân Quân đều đưa cho nàng toàn là thức ăn mới mẻ, rửa mặt dùng nước ấm và quần áo sạch sẽ cũng chưa bao giờ thiếu, lúc này mới khiến cho đệ tử Khuynh Vân Tông này, nhìn không giống như tội phạm.
Điểm đãi ngộ khác biệt này, làm Bạch Vân Tiên trong nhiều ngày qua đã ẩn ẩn bốc cháy lên một tia hy vọng, Quân Vô Tà có lẽ sẽ không giết nàng.
Nhưng dù vậy, nàng cũng lại không dám đối nghịch cùng Quân Vô Tà.
"Kéo ra đây." Quân Vô Tà nói với Thụy Lân Quân ở một bên.
Thụy Lân Quân lập tức mở cửa nhà giam ra, đem Bạch Vân Tiên kéo ra tới, Bạch Vân Tiên rụt cổ, run run rẩy rẩy nhìn Quân Vô Tà.
Nàng không biết Quân Vô Tà rốt cuộc muốn đối xử với nàng như thế nào, nàng chỉ cầu nguyện, Quân Vô Tà đừng giết nàng.
"Đem hắn ra đây." Quân Vô Tà chỉ vào Mặc Huyền Phỉ nói.
Chỉ chốc lát sau, Mặc Huyền Phỉ đã bị người kéo xe lăn mang ra ngoài, tiên đế chịu đả kích lớn ngồi ở bên trong phòng giam, kinh hồn nhìn Quân Vô Tà bên ngoài.
"Y thuật của ngươi ở trong Khuynh Vân Tông như thế nào?" Quân Vô Tà đột nhiên đối diện với Bạch Vân Tiên sắc mặt trắng bệch nói.
Bạch Vân Tiên cả người run lên, nhìn Quân Vô Tà không dám hé răng, sự tự tin về y thuật của nàng sớm đã bị Quân Vô Tà tàn phá một chút dư thừa cũng không còn.
Quân Vô Tà không thấy nàng trả lời, cũng không nóng nảy, nàng nói với Thụy Lân Quân: "Bẻ miệng của Nhị hoàng tử ra."
Trong lòng Mặc Huyền Phỉ cả kinh, muốn giãy giụa, đáng tiếc hai chân đã bị phế, hai tay còn bị còng ở trên xe lăn, căn bản không thể động đậy, binh lính Thụy Lân Quân mạnh mẽ bẻ miệng hắn ra, hắn chỉ có thể từ cổ họng, phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Quân Vô Tà giơ tay đem một viên đan dược đen nhánh ném vào trong họng Mặc Huyền Phỉ, buộc hắn nuốt vào.
"Nhìn." Quân Vô Tà nhìn Bạch Vân Tiên nói.
Bạch Vân Tiên âm thầm nuốt nuốt nước miếng.
Nhưng mà giây tiếp theo, Mặc Huyền Phỉ bị trói ở trên xe lăn bắt đầu điên cuồng kêu rên, trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Huyền Phỉ bắt đầu xuất hiện một dải màu xanh lá cây, những ấn ký màu xanh lá đó nhanh chóng bắt đầu sưng to, làn da trướng ra như là bị nước đun sôi, màu thịt non đỏ tươi từ miệng vết thương hiển lộ, ẩn ẩn biến thành màu đen, vệt màu xanh lá cây kia không ngừng lan ra từ trên mặt Mặc Huyền Phỉ tràn đến cổ, sau đó là toàn thân. Nhị hoàng tử nguyên bản sống trong nhung lụa, trong nháy mắt liền biến thành một quái vật cả người tràn đầy thịt thối. Hắn không ngừng kêu la thảm thiết, thịt thối trên người rớt xuống tí tách trên mặt đất, phát ra từng đợt tanh tưởi.
Bạch Vân Tiên nhìn hết thảy một màn trước mắt bị dọa choáng váng, nếu không phải có Thụy Lân Quân đỡ nàng, chỉ sợ chân nàng sớm đã mềm nhũn và ngã ngồi ở trên mặt đất.
Nam nhân ngày xưa tuấn dật tiêu sái, thế nhưng ở ngay trước mắt nàng biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Hiện tại thoạt nhìn Mặc Huyền Phỉ, giống như một khối thi thể đang không ngừng thối rữa!