Tiên đế bị nhốt cùng với Mặc Huyền Phỉ trầm mặc nhìn Bạch Vân Tiên đối diện, trong ánh mắt hỗn độn lộ ra một mạt ngoan độc. Nếu Bạch Vân Tiên không tự chủ trương đem Mẫn Điệp phóng ra đi tìm người Khuynh Vân Tông, hiện tại bọn họ đã được cứu viện. Nếu không có Bạch Vân Tiên dùng thủ đoạn âm độc như vậy đối phó với toàn bộ bá tánh trong hoàng thành, Quân Vô Tà cùng Mặc Thiển Uyên cũng không có cớ mang binh thâm nhập vào hoàng cung như vậy.
Hắn cũng sẽ không bị bức thoái vị, Mặc Huyền Phỉ cũng sẽ không biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ như hiện giờ.
Đều là nữ nhân này!
Ngu xuẩn vô tri, làm hại bọn họ thua hết cả bàn cờ.
Bạch Vân Tiên đang chấn kinh quá độ nên không chú ý tới ánh mắt ác độc của tiên đế, nàng chỉ đang cầu nguyện chính mình sẽ không trở thành bộ dáng giống như Mặc Huyền Phỉ kia.
Giờ này khắc này, cái gì mà ân ái tình triền (tình yêu, tận tụy), ở trong mắt nàng đều không quan trọng bằng tính mạng của chính mình.
Tiên đế mắt lạnh nhìn Bạch Vân Tiên, sự tình đã phát triển tới loại tình trạng này rồi, hắn đã không còn bất kỳ hy vọng nào nữa, bất quá Quân Vô Tà muốn thông qua Bạch Vân Tiên lừa gạt người Khuynh Vân Tông, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.
Có một số việc, là hắn cùng tông chủ Khuynh Vân Tông lén lút ước định, mấy thứ này ngay cả chính Bạch Vân Tiên cũng không hiểu được, Khuynh Vân Tông phái người tới, cũng không phải đơn giản chỉ là để giải vây cho Bạch Vân Tiên......
Hắn muốn nhìn xem, nhìn Quân Vô Tà, nhìn Mặc Thiển Uyên, nhìn Bạch Vân Tiên chết không được tử tế!
Tiên đế nghĩ đến đây, tâm tư ác độc làm hắn phát ra tiếng cười trầm thấp, tiếng cười kìm nén và vặn vẹo, Bạch Vân Tiên sợ hãi nhìn về phía tiên đế, chỉ thấy tiên đế đang dùng một loại ánh mắt cừu hận chằm chằm nhìn nàng, thật sự nóng lòng muốn xé xác nàng giống như xé xác kẻ thù của hắn.
Bạch Vân Tiên rụt rụt bả vai, nàng không có một tia áy náy, cũng không cảm thấy hết thảy này là do bản thân mình ngu xuẩn tạo thành, nàng hoàn toàn chính là một người bị hại, nếu không có kẻ điên Quân Vô Tà ở Thích Quốc, nàng sao có thể bị tra tấn như vậy? Còn không phải do tiên đế và Mặc Huyền Phỉ vô năng nên mới liên lụy tới mình hay sao? Nàng bo bo giữ mình, thì có cái gì là sai!
***
Năm ngày sau, một đội xe ngựa hoa lệ từ ngoài hoàng thành Thích Quốc chậm rãi đi tới, ngoài xe ngựa treo cờ xí phía trên vẽ biểu tượng hình đám mây, binh lính ngoài cửa thành nhìn thấy cờ xí kia lập tức cho qua, không dám có nửa điểm ngăn trở.
Biểu tượng hình đám mây, là huy hiệu của Khuynh Vân Tông, đội ngũ mang biểu tượng hình đám mây này, không kẻ nào có gan đối địch.
Ở giữa đoàn xe, trong xe ngựa hoa lệ nhất, một nữ tử mặc váy sam màu lam nhạt có dung nhan tuyệt thế. Nàng ngồi ở bên trong xe ngựa, hai tròng mắt sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ xe, duỗi đầu nhìn về phía bá tánh xung quanh bên đường phố trong hoàng thành Thích Quốc, khóe môi hồng nhuận hơi hơi gợi lên một mạt ý cười, nhẹ nhàng mà thanh nhã.
"Bên này là hoàng thành Thích Quốc?" Nữ tử áo lam thu hồi tầm mắt, cười nói.
"Đúng vậy, đại tiểu thư." Cùng ngồi ở trong xe ngựa chính là một lão giả tóc trắng xoá, lão giả kia tuy tuổi đã cao, nhưng cặp mắt rất sắc bén và khôn khéo tiết lộ tinh lực của hắn cũng không thua kém gì người trẻ tuổi.
"Không ngờ nha đầu Vân Tiên kia lại bị nhốt tại nơi nhỏ như thế này, thật là......" Nữ tử khẽ thở dài một hơi, ôn nhu trên mặt mang theo một tia bất đắc dĩ, chỉ là trong đôi mắt buông xuống lại để lộ ra một cổ khinh miệt.
"Đó là những gì mà Mẫn Điệp của tiểu thư Vân Tiên truyền tin." Lão giả cung kính nói.
"Ta thấy bên trong bên ngoài hoàng thành này thủ vệ cũng không nhiều, không phải Vân Tiên nói rằng thành này đã bị đội ngũ gọi là Thụy Lân Quân vây quanh hay sao?" Nữ tử chống cằm không cho là đúng. Xe ngựa Khuynh Vân Tông một đường tiến vào, cũng không nhìn thấy bất luận có điều gì không ổn, binh lính bên trong bên ngoài thành căn bản cũng không nhiều, điều này cùng với tin tức mà Mẫn Điệp truyền đến hoàn toàn không khớp.
Hắn cũng sẽ không bị bức thoái vị, Mặc Huyền Phỉ cũng sẽ không biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ như hiện giờ.
Đều là nữ nhân này!
Ngu xuẩn vô tri, làm hại bọn họ thua hết cả bàn cờ.
Bạch Vân Tiên đang chấn kinh quá độ nên không chú ý tới ánh mắt ác độc của tiên đế, nàng chỉ đang cầu nguyện chính mình sẽ không trở thành bộ dáng giống như Mặc Huyền Phỉ kia.
Giờ này khắc này, cái gì mà ân ái tình triền (tình yêu, tận tụy), ở trong mắt nàng đều không quan trọng bằng tính mạng của chính mình.
Tiên đế mắt lạnh nhìn Bạch Vân Tiên, sự tình đã phát triển tới loại tình trạng này rồi, hắn đã không còn bất kỳ hy vọng nào nữa, bất quá Quân Vô Tà muốn thông qua Bạch Vân Tiên lừa gạt người Khuynh Vân Tông, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.
Có một số việc, là hắn cùng tông chủ Khuynh Vân Tông lén lút ước định, mấy thứ này ngay cả chính Bạch Vân Tiên cũng không hiểu được, Khuynh Vân Tông phái người tới, cũng không phải đơn giản chỉ là để giải vây cho Bạch Vân Tiên......
Hắn muốn nhìn xem, nhìn Quân Vô Tà, nhìn Mặc Thiển Uyên, nhìn Bạch Vân Tiên chết không được tử tế!
Tiên đế nghĩ đến đây, tâm tư ác độc làm hắn phát ra tiếng cười trầm thấp, tiếng cười kìm nén và vặn vẹo, Bạch Vân Tiên sợ hãi nhìn về phía tiên đế, chỉ thấy tiên đế đang dùng một loại ánh mắt cừu hận chằm chằm nhìn nàng, thật sự nóng lòng muốn xé xác nàng giống như xé xác kẻ thù của hắn.
Bạch Vân Tiên rụt rụt bả vai, nàng không có một tia áy náy, cũng không cảm thấy hết thảy này là do bản thân mình ngu xuẩn tạo thành, nàng hoàn toàn chính là một người bị hại, nếu không có kẻ điên Quân Vô Tà ở Thích Quốc, nàng sao có thể bị tra tấn như vậy? Còn không phải do tiên đế và Mặc Huyền Phỉ vô năng nên mới liên lụy tới mình hay sao? Nàng bo bo giữ mình, thì có cái gì là sai!
***
Năm ngày sau, một đội xe ngựa hoa lệ từ ngoài hoàng thành Thích Quốc chậm rãi đi tới, ngoài xe ngựa treo cờ xí phía trên vẽ biểu tượng hình đám mây, binh lính ngoài cửa thành nhìn thấy cờ xí kia lập tức cho qua, không dám có nửa điểm ngăn trở.
Biểu tượng hình đám mây, là huy hiệu của Khuynh Vân Tông, đội ngũ mang biểu tượng hình đám mây này, không kẻ nào có gan đối địch.
Ở giữa đoàn xe, trong xe ngựa hoa lệ nhất, một nữ tử mặc váy sam màu lam nhạt có dung nhan tuyệt thế. Nàng ngồi ở bên trong xe ngựa, hai tròng mắt sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ xe, duỗi đầu nhìn về phía bá tánh xung quanh bên đường phố trong hoàng thành Thích Quốc, khóe môi hồng nhuận hơi hơi gợi lên một mạt ý cười, nhẹ nhàng mà thanh nhã.
"Bên này là hoàng thành Thích Quốc?" Nữ tử áo lam thu hồi tầm mắt, cười nói.
"Đúng vậy, đại tiểu thư." Cùng ngồi ở trong xe ngựa chính là một lão giả tóc trắng xoá, lão giả kia tuy tuổi đã cao, nhưng cặp mắt rất sắc bén và khôn khéo tiết lộ tinh lực của hắn cũng không thua kém gì người trẻ tuổi.
"Không ngờ nha đầu Vân Tiên kia lại bị nhốt tại nơi nhỏ như thế này, thật là......" Nữ tử khẽ thở dài một hơi, ôn nhu trên mặt mang theo một tia bất đắc dĩ, chỉ là trong đôi mắt buông xuống lại để lộ ra một cổ khinh miệt.
"Đó là những gì mà Mẫn Điệp của tiểu thư Vân Tiên truyền tin." Lão giả cung kính nói.
"Ta thấy bên trong bên ngoài hoàng thành này thủ vệ cũng không nhiều, không phải Vân Tiên nói rằng thành này đã bị đội ngũ gọi là Thụy Lân Quân vây quanh hay sao?" Nữ tử chống cằm không cho là đúng. Xe ngựa Khuynh Vân Tông một đường tiến vào, cũng không nhìn thấy bất luận có điều gì không ổn, binh lính bên trong bên ngoài thành căn bản cũng không nhiều, điều này cùng với tin tức mà Mẫn Điệp truyền đến hoàn toàn không khớp.