Bạch Vân Tiên bùm một tiếng ngồi trên mặt đất, cả người run rẩy không thể khống chế.
"Ta minh bạch, từ nay về sau ta đều sẽ nghe ngươi! Chỉ cần ngươi để ta sống."
Quân Vô Tà thu hồi tầm mắt, giọng lạnh lùng nói: "Lăn."
Bạch Vân Tiên một khắc cũng không dám dừng lại, từ tẩm điện chạy ra ngoài, vừa vặn đâm vào người Mặc Thiển Uyên đúng lúc quay về. Mặc Thiển Uyên vừa thấy sắc mặt Bạch Vân Tiên, liền biết vị đại tiểu thư lại đe dọa người.
Đi đến trong tẩm điện, Mặc Thiển Uyên nhìn thấy cung nhân đang đem Mặc Huyền Phỉ đi về phía địa lao, trong phòng đã điểm huân hương, nhằm thoát khỏi mùi hôi thối kia.
Quân Vô Tà đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn hắn.
Mặc Thiển Uyên thanh thanh giọng nói, "Những lời Tần Ngữ Yên nói vừa rồi, ngươi đều nghe được?"
Quân Vô Tà gật đầu.
"Vậy ngươi cảm thấy việc này phải làm sao bây giờ?" Mặc Thiển Uyên không có lá gan nói Quân Vô Tà đào mồ lão cha mình lên.
"Theo ý bọn họ nói mà làm." Quân Vô Tà không hề nghĩ ngợi, bất quá là hai khối ngọc, hiện tại còn chưa phải là thời điểm đối đầu cùng Khuynh Vân Tông.
"A?" Mặc Thiển Uyên mở to hai mắt nhìn, khó tin nhìn Quân Vô Tà.
"Ngươi...... Ngươi đồng ý giao ra Hồn Ngọc sao?"
"Vì cái gì mà không thể?" Quân Vô Tà nghiêng đầu nhìn Mặc Thiển Uyên, nàng chưa bao giờ nghe qua về cái gì mà Hồn Ngọc từ trong miệng của Quân Tiển và Quân Khanh. Nếu như đó là một đồ vật quan trọng bọn họ sẽ nói với nàng, vì chưa từng nói, nghĩ đến cũng bất quá là một ít vật phẩm trang sức tầm thường.
Vì vật phẩm trang sức mà trở mặt cùng Khuynh Vân Tông, nàng mới không ngu xuẩn như vậy.
Mặc Thiển Uyên nhìn Quân Vô Tà từ trên xuống dưới, một bộ dáng người sống gặp quỷ, "Ta phát hiện ta thật là càng ngày càng không hiểu về ngươi, ta cho rằng ngươi rất lợi hại luôn bênh vực cho người nhà mình, không nghĩ tới...... Ngươi cư nhiên nguyện ý đào mồ Quân Đại tướng quân, bất quá, cho dù Đại tướng quân ở dưới suối vàng biết được, cũng không hy vọng ngươi đối đầu cùng Khuynh Vân Tông......"
Mặc Thiển Uyên nói còn chưa nói xong, Quân Vô Tà đã liếc mắt một cái trừng mắt nhìn lại.
"Ngươi nói cái gì?"
"Ách...... Ta...... Ta chưa nói cái gì a." Mặc Thiển Uyên vội vàng thu miệng.
"Ngươi nói đào mồ ai?" Quân Vô Tà nheo đôi mắt nguy hiểm lại.
Mặc Thiển Uyên nuốt nuốt nước miếng nói: "Quân Cố, Quân Đại tướng quân a. Hồn Ngọc trong tay Quân gia, không phải là thời điểm lúc Quân Đại tướng quân xuống mồ, cùng nhau hạ táng hay sao?"
Sắc mặt Quân Vô Tà hơi đổi.
"Ngươi không biết?" Mặc Thiển Uyên phát hiện dị thường.
"Không biết." Quân Vô Tà cau mày, thời điểm khi Quân Cố chết, Quân Vô Tà còn rất nhỏ. Đối với phụ thân mình, nàng không có nhiều ký ức, càng không thể nhớ rõ có vật gì đó bồi táng cùng Quân Cố.
Mặc Thiển Uyên hiểu rõ, khó trách Quân Vô Tà lại đáp ứng dứt khoát như thế.
"Vậy ngươi còn tính sẽ đưa ra sao?" Mặc Thiển Uyên hỏi.
Quân Vô Tà cau mày, nàng chưa bao giờ gặp qua Quân Cố, tình cảm đối với Quân gia cũng chỉ là đối với hai người Quân Tiển và Quân Khanh. Loại chuyện đào mồ, nàng cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng, đây dù sao cũng là nhi tử của Quân Tiển và là ca ca của Quân Khanh, chuyện này không phải nàng có thể tự tiện làm chủ.
Trong lòng Quân Vô Tà, không muốn tổn thương nhất, đó là Quân gia phụ tử.
"Ngày mai sẽ hồi đáp ngươi." Quân Vô Tà nghĩ nghĩ, lúc này nàng tốt nhất cần phải cùng gia gia và tiểu thúc thương lượng một chút, ít nhất, trước tiên muốn xác nhận, Hồn Ngọc có phải thật sự bị mang đi chôn cùng hay không.
"Được, ta sẽ giúp ngươi để ý người Khuynh Vân Tông, ngươi hãy yên tâm." Mặc Thiển Uyên cười mở miệng, hắn đã tính toán, nếu như ngày mai Quân Vô Tà không thể đem Hồn Ngọc giao ra, hắn sẽ đem nửa viên Hồn Ngọc trong hoàng thất kia đến trong tay Tần Ngữ Yên, trước tiên trấn an nàng ta, để Quân Vô Tà có thể tranh thủ thời gian.
Quân Vô Tà gật đầu, không có ý định lưu lại hoàng cung, nàng cần lập tức trở lại Lân Vương phủ, cùng Quân Tiển thương lượng việc này.
"Ta minh bạch, từ nay về sau ta đều sẽ nghe ngươi! Chỉ cần ngươi để ta sống."
Quân Vô Tà thu hồi tầm mắt, giọng lạnh lùng nói: "Lăn."
Bạch Vân Tiên một khắc cũng không dám dừng lại, từ tẩm điện chạy ra ngoài, vừa vặn đâm vào người Mặc Thiển Uyên đúng lúc quay về. Mặc Thiển Uyên vừa thấy sắc mặt Bạch Vân Tiên, liền biết vị đại tiểu thư lại đe dọa người.
Đi đến trong tẩm điện, Mặc Thiển Uyên nhìn thấy cung nhân đang đem Mặc Huyền Phỉ đi về phía địa lao, trong phòng đã điểm huân hương, nhằm thoát khỏi mùi hôi thối kia.
Quân Vô Tà đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn hắn.
Mặc Thiển Uyên thanh thanh giọng nói, "Những lời Tần Ngữ Yên nói vừa rồi, ngươi đều nghe được?"
Quân Vô Tà gật đầu.
"Vậy ngươi cảm thấy việc này phải làm sao bây giờ?" Mặc Thiển Uyên không có lá gan nói Quân Vô Tà đào mồ lão cha mình lên.
"Theo ý bọn họ nói mà làm." Quân Vô Tà không hề nghĩ ngợi, bất quá là hai khối ngọc, hiện tại còn chưa phải là thời điểm đối đầu cùng Khuynh Vân Tông.
"A?" Mặc Thiển Uyên mở to hai mắt nhìn, khó tin nhìn Quân Vô Tà.
"Ngươi...... Ngươi đồng ý giao ra Hồn Ngọc sao?"
"Vì cái gì mà không thể?" Quân Vô Tà nghiêng đầu nhìn Mặc Thiển Uyên, nàng chưa bao giờ nghe qua về cái gì mà Hồn Ngọc từ trong miệng của Quân Tiển và Quân Khanh. Nếu như đó là một đồ vật quan trọng bọn họ sẽ nói với nàng, vì chưa từng nói, nghĩ đến cũng bất quá là một ít vật phẩm trang sức tầm thường.
Vì vật phẩm trang sức mà trở mặt cùng Khuynh Vân Tông, nàng mới không ngu xuẩn như vậy.
Mặc Thiển Uyên nhìn Quân Vô Tà từ trên xuống dưới, một bộ dáng người sống gặp quỷ, "Ta phát hiện ta thật là càng ngày càng không hiểu về ngươi, ta cho rằng ngươi rất lợi hại luôn bênh vực cho người nhà mình, không nghĩ tới...... Ngươi cư nhiên nguyện ý đào mồ Quân Đại tướng quân, bất quá, cho dù Đại tướng quân ở dưới suối vàng biết được, cũng không hy vọng ngươi đối đầu cùng Khuynh Vân Tông......"
Mặc Thiển Uyên nói còn chưa nói xong, Quân Vô Tà đã liếc mắt một cái trừng mắt nhìn lại.
"Ngươi nói cái gì?"
"Ách...... Ta...... Ta chưa nói cái gì a." Mặc Thiển Uyên vội vàng thu miệng.
"Ngươi nói đào mồ ai?" Quân Vô Tà nheo đôi mắt nguy hiểm lại.
Mặc Thiển Uyên nuốt nuốt nước miếng nói: "Quân Cố, Quân Đại tướng quân a. Hồn Ngọc trong tay Quân gia, không phải là thời điểm lúc Quân Đại tướng quân xuống mồ, cùng nhau hạ táng hay sao?"
Sắc mặt Quân Vô Tà hơi đổi.
"Ngươi không biết?" Mặc Thiển Uyên phát hiện dị thường.
"Không biết." Quân Vô Tà cau mày, thời điểm khi Quân Cố chết, Quân Vô Tà còn rất nhỏ. Đối với phụ thân mình, nàng không có nhiều ký ức, càng không thể nhớ rõ có vật gì đó bồi táng cùng Quân Cố.
Mặc Thiển Uyên hiểu rõ, khó trách Quân Vô Tà lại đáp ứng dứt khoát như thế.
"Vậy ngươi còn tính sẽ đưa ra sao?" Mặc Thiển Uyên hỏi.
Quân Vô Tà cau mày, nàng chưa bao giờ gặp qua Quân Cố, tình cảm đối với Quân gia cũng chỉ là đối với hai người Quân Tiển và Quân Khanh. Loại chuyện đào mồ, nàng cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng, đây dù sao cũng là nhi tử của Quân Tiển và là ca ca của Quân Khanh, chuyện này không phải nàng có thể tự tiện làm chủ.
Trong lòng Quân Vô Tà, không muốn tổn thương nhất, đó là Quân gia phụ tử.
"Ngày mai sẽ hồi đáp ngươi." Quân Vô Tà nghĩ nghĩ, lúc này nàng tốt nhất cần phải cùng gia gia và tiểu thúc thương lượng một chút, ít nhất, trước tiên muốn xác nhận, Hồn Ngọc có phải thật sự bị mang đi chôn cùng hay không.
"Được, ta sẽ giúp ngươi để ý người Khuynh Vân Tông, ngươi hãy yên tâm." Mặc Thiển Uyên cười mở miệng, hắn đã tính toán, nếu như ngày mai Quân Vô Tà không thể đem Hồn Ngọc giao ra, hắn sẽ đem nửa viên Hồn Ngọc trong hoàng thất kia đến trong tay Tần Ngữ Yên, trước tiên trấn an nàng ta, để Quân Vô Tà có thể tranh thủ thời gian.
Quân Vô Tà gật đầu, không có ý định lưu lại hoàng cung, nàng cần lập tức trở lại Lân Vương phủ, cùng Quân Tiển thương lượng việc này.