*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như Quân Khanh đã hóa thành một đống xương trắng, có lẽ nàng sẽ không có cảm giác gì, nhưng nhìn dung nhan có chút tương tự như mình, Quân Vô Tà rất khó đem đối phương thành một điều gì đó trong quá khứ mà bỏ qua.
"Để ta xem kỹ hơn." Quân Vô Tà nhìn mặt Quân Cố, đè nén những cảm xúc phức tạp quét tới trong lòng. Thời đại này cũng không có kỹ năng gì có thể chống phân huỷ, Quân Khanh đã chết mười năm, lại chôn ở dưới đất, theo thường lệ mà nói sớm nên hóa thành xương trắng, nhưng tình huống hiện tại của hắn, chỉ giống như là vừa mới chết đi.
Mười năm, thân thể không thối rữa, tay chân không cứng, điều này thật sự làm người rất khó lý giải.
Thân thể Quân Cố cũng không có dị thường gì, như vậy......
Ánh mắt Quân Vô Tà trôi theo tiềm thức nhìn về phía miếng ngọc trong miệng của Quân Cố, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc hẳn chính là do Hồn Ngọc.
Có thể khiến Khuynh Vân Tông lao sư động chúng, tự mình tới lấy, tuyệt đối không phải là một vật bình thường.
Chẳng lẽ nói, nguyên nhân khiến xác Quân Cố đã chết không bị thối rữa, chính là do Hồn Ngọc?
Tay Quân Vô Tà chậm rãi sờ về hướng Hồn Ngọc.
Toàn thân thống khổ nói không nên lời, đang không ngừng phát triển mạnh mẽ hơn!
"Vô Tà!" Trong giây lát Quân Khanh ở một bên nhìn thấy trên mặt Quân Vô Tà xuất hiện thần sắc thống khổ, cả người nàng phảng phất như bị hút hết sức lực, lui về phía sau.
Quân Khanh lập tức duỗi tay ôm Quân Vô Tà vào trong ngực.
Bộ dáng của Quân Vô Tà, khiến Quân Tiển cùng Quân Khanh kinh hãi.
"Vô Tà ngươi làm sao vậy?" Trái tim Quân Tiển đều bị nắm lên, một người mới vừa rồi còn êm đẹp, như thế nào đột nhiên biến thành dáng vẻ này? Quân Tiển thình lình nghĩ tới hành động vừa rồi của Vô Tà, hắn nhìn về phía quan tài, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào phía trên Hồn Ngọc trong miệng Quân Cố.
Vô Tà chính là sau khi sờ đến Hồn Ngọc mới xuất hiện loại tình huống này, chẳng lẽ là Hồn Ngọc thật sự có năng lực đặc thù gì đó?
Nếu như Quân Khanh đã hóa thành một đống xương trắng, có lẽ nàng sẽ không có cảm giác gì, nhưng nhìn dung nhan có chút tương tự như mình, Quân Vô Tà rất khó đem đối phương thành một điều gì đó trong quá khứ mà bỏ qua.
"Để ta xem kỹ hơn." Quân Vô Tà nhìn mặt Quân Cố, đè nén những cảm xúc phức tạp quét tới trong lòng. Thời đại này cũng không có kỹ năng gì có thể chống phân huỷ, Quân Khanh đã chết mười năm, lại chôn ở dưới đất, theo thường lệ mà nói sớm nên hóa thành xương trắng, nhưng tình huống hiện tại của hắn, chỉ giống như là vừa mới chết đi.
Mười năm, thân thể không thối rữa, tay chân không cứng, điều này thật sự làm người rất khó lý giải.
Thân thể Quân Cố cũng không có dị thường gì, như vậy......
Ánh mắt Quân Vô Tà trôi theo tiềm thức nhìn về phía miếng ngọc trong miệng của Quân Cố, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc hẳn chính là do Hồn Ngọc.
Có thể khiến Khuynh Vân Tông lao sư động chúng, tự mình tới lấy, tuyệt đối không phải là một vật bình thường.
Chẳng lẽ nói, nguyên nhân khiến xác Quân Cố đã chết không bị thối rữa, chính là do Hồn Ngọc?
Tay Quân Vô Tà chậm rãi sờ về hướng Hồn Ngọc.
Toàn thân thống khổ nói không nên lời, đang không ngừng phát triển mạnh mẽ hơn!
"Vô Tà!" Trong giây lát Quân Khanh ở một bên nhìn thấy trên mặt Quân Vô Tà xuất hiện thần sắc thống khổ, cả người nàng phảng phất như bị hút hết sức lực, lui về phía sau.
Quân Khanh lập tức duỗi tay ôm Quân Vô Tà vào trong ngực.
Bộ dáng của Quân Vô Tà, khiến Quân Tiển cùng Quân Khanh kinh hãi.
"Vô Tà ngươi làm sao vậy?" Trái tim Quân Tiển đều bị nắm lên, một người mới vừa rồi còn êm đẹp, như thế nào đột nhiên biến thành dáng vẻ này? Quân Tiển thình lình nghĩ tới hành động vừa rồi của Vô Tà, hắn nhìn về phía quan tài, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào phía trên Hồn Ngọc trong miệng Quân Cố.
Vô Tà chính là sau khi sờ đến Hồn Ngọc mới xuất hiện loại tình huống này, chẳng lẽ là Hồn Ngọc thật sự có năng lực đặc thù gì đó?