Edit & Dịch: Emily Ton.
Quân Vô Tà ngẩng đầu, nhìn Đằng Xà khí phách vô biên, trong ánh mắt đen nhánh, lại là một mảnh bình tĩnh.
Quân Vô Tà ngồi xếp bằng trong bóng tối, cũng không tính sẽ chiến đấu cùng Đằng Xà.
Khí thế của Đằng Xà tăng vọt, nhưng thấy nhân loại nhỏ bé kia cư nhiên ngồi xuống ngay dưới mí mắt mình, không hề bị uy hiếp của mình mà run rẩy sợ hãi.
"Ngươi! Không sợ ta xé xác ngươi sao!" Đằng Xà quát.
Quân Vô Tà hơi giương mắt, ánh hoàn toàn bình tĩnh.
"Ngươi ở trong thân thể ta, xé xác ta như thế nào?"
Đằng Xà hơi sửng sốt, tiểu nha đầu này, không khỏi có chút bình tĩnh quá mức đi?
Cho dù nó không biết chính mình đã bị đưa tới nơi nào, nhưng trong nháy mắt bị phóng xuất ra vừa rồi, nó lại cảm giác rất rõ ràng rằng hơi thở nơi này cũng giống như lúc trước, nơi này rõ ràng chính là dưới Tam Giới!
Trong Tam Giới phía dưới, đừng nói đến cấp bậc của nó, ngay cả Giới Linh cấp 7 trở lên đều không có, linh hồn của nhân loại này nhìn thấy nó, không phải là nên bị dọa mà mất đi sự tỉnh táo hay sao?
Hơn nữa, nàng làm sao mà biết, hiện tại bọn họ đang ở bên trong thân thể của nàng?
"Ngươi làm sao biết được?" Đằng Xà hơi sững sờ trước phản ứng của Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà vừa mới nhắm mắt lại, nghe thấy Đằng Xà mở miệng, có chút không kiên nhẫn mở mắt ra nói: "Ngươi không phải là dị hồn thứ nhất tiến vào nơi này, cho nên không cần phải ầm ĩ."
Nếu là người khác, lần đầu tiên hấp thu cơ thể linh hồn, có lẽ sẽ có chút kinh hoảng thất thố, nhưng loại chuyện này đối Quân Vô Tà mà nói, cũng không xa lạ gì.
Năm đó thời điểm tiểu hắc miêu bị dung nhập, cũng giống như tình huống hiện giờ. Thế giới dường như đen nhánh này, trên thực tế chính là một không gian trong linh hồn nàng. Bộ dáng hiện giờ của nàng bất quá là linh hồn biến thành, Đằng Xà kia cũng giống như thế. Lần đầu tiên tiến vào nơi đây, thời điểm nhìn thấy tiểu hắc miêu, Quân Vô Tà đã trải qua sự hoảng loạn và bất lực, hiện giờ nàng sẽ không lặp lại tình huống như vậy nữa!
Ở nơi tăm tối trong linh hồn của nàng, những dị hồn căn bản không có khả năng nào có thể thương tổn nàng. Hiện tại nàng cần phải làm, chính là tĩnh tâm, lợi dụng không gian linh hồn này, phân hoá và hấp thu linh hồn Đằng Xà từng chút một.
Tầm quan trọng của kinh nghiệm!
Quân Vô Tà thắng tuyệt đối!
Đằng Xà trợn mắt há hốc mồm nhìn Quân Vô Tà ngồi dưới đất an tâm tu luyện, nó có thể cảm nhận được hồn mình đang bị tiêu hoá từng chút một trong không gian linh hồn này.
Lần này, Đằng Xà đã bình tĩnh lại!
Nó đường đường là Đằng Xà, thế nhưng bị một tiểu nha đầu nhân loại cấp "Nuốt" như vậy!
"Chờ một chút! Ngươi không thể!" Đằng Xà giật mình cầu xin, nó không muốn bị người cắn nuốt!
Nếu không phải vì nam nhân đáng sợ kia, nó sao có thể lưu lạc đến nông nỗi này!
Quân Vô Tà hoàn toàn không để ý đến kêu gào của Đằng Xà, nàng chỉ kiên nhẫn từng chút một cắn nuốt linh hồn Đằng Xà.
Từ khi Đằng Xà bắt đầu tiến vào không gian linh hồn của nàng, nó cũng đã đánh mất khả năng trốn chạy. Tiến vào nơi này, chỉ khi linh hồn Quân Vô Tà tan rã, Đằng Xà mới có thể đào tẩu, hoặc là phải chịu số phận bị cắn nuốt.
Không biết qua bao lâu, Quân Vô Tà mở mắt ra từ trong tu luyện, ánh vào mi mắt không phải là nơi tăm tối vô tận kia, mà là căn phòng quen thuộc.
Một giọng nói mang theo âm vị hài hước đột nhiên vang lên từ trên đỉnh đầu nàng, "Ta biết, ngươi nhất định không có vấn đề gì." Khi giọng nói đó rơi xuống, Quân Vô Dược xoay thân mình Quân Vô đang Tà trong lòng ngực, đối diện với chính mình.
Trên khuôn mặt nhỏ của Quân Vô Tà được che kín bằng những giọt mồ hôi, cặp mắt to đen trắng rõ ràng hơi mở to, phảng phất còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Nháy mắt nhìn đến Quân Vô Dược, nàng hơi sửng sốt, theo bản năng cúi đầu, lòng bàn tay mình không biết từ khi nào đã bốc cháy lên một tia sáng màu cam của lửa linh hồn (Linh Viêm: 灵炎).
Quân Vô Tà ngẩng đầu, nhìn Đằng Xà khí phách vô biên, trong ánh mắt đen nhánh, lại là một mảnh bình tĩnh.
Quân Vô Tà ngồi xếp bằng trong bóng tối, cũng không tính sẽ chiến đấu cùng Đằng Xà.
Khí thế của Đằng Xà tăng vọt, nhưng thấy nhân loại nhỏ bé kia cư nhiên ngồi xuống ngay dưới mí mắt mình, không hề bị uy hiếp của mình mà run rẩy sợ hãi.
"Ngươi! Không sợ ta xé xác ngươi sao!" Đằng Xà quát.
Quân Vô Tà hơi giương mắt, ánh hoàn toàn bình tĩnh.
"Ngươi ở trong thân thể ta, xé xác ta như thế nào?"
Đằng Xà hơi sửng sốt, tiểu nha đầu này, không khỏi có chút bình tĩnh quá mức đi?
Cho dù nó không biết chính mình đã bị đưa tới nơi nào, nhưng trong nháy mắt bị phóng xuất ra vừa rồi, nó lại cảm giác rất rõ ràng rằng hơi thở nơi này cũng giống như lúc trước, nơi này rõ ràng chính là dưới Tam Giới!
Trong Tam Giới phía dưới, đừng nói đến cấp bậc của nó, ngay cả Giới Linh cấp 7 trở lên đều không có, linh hồn của nhân loại này nhìn thấy nó, không phải là nên bị dọa mà mất đi sự tỉnh táo hay sao?
Hơn nữa, nàng làm sao mà biết, hiện tại bọn họ đang ở bên trong thân thể của nàng?
"Ngươi làm sao biết được?" Đằng Xà hơi sững sờ trước phản ứng của Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà vừa mới nhắm mắt lại, nghe thấy Đằng Xà mở miệng, có chút không kiên nhẫn mở mắt ra nói: "Ngươi không phải là dị hồn thứ nhất tiến vào nơi này, cho nên không cần phải ầm ĩ."
Nếu là người khác, lần đầu tiên hấp thu cơ thể linh hồn, có lẽ sẽ có chút kinh hoảng thất thố, nhưng loại chuyện này đối Quân Vô Tà mà nói, cũng không xa lạ gì.
Năm đó thời điểm tiểu hắc miêu bị dung nhập, cũng giống như tình huống hiện giờ. Thế giới dường như đen nhánh này, trên thực tế chính là một không gian trong linh hồn nàng. Bộ dáng hiện giờ của nàng bất quá là linh hồn biến thành, Đằng Xà kia cũng giống như thế. Lần đầu tiên tiến vào nơi đây, thời điểm nhìn thấy tiểu hắc miêu, Quân Vô Tà đã trải qua sự hoảng loạn và bất lực, hiện giờ nàng sẽ không lặp lại tình huống như vậy nữa!
Ở nơi tăm tối trong linh hồn của nàng, những dị hồn căn bản không có khả năng nào có thể thương tổn nàng. Hiện tại nàng cần phải làm, chính là tĩnh tâm, lợi dụng không gian linh hồn này, phân hoá và hấp thu linh hồn Đằng Xà từng chút một.
Tầm quan trọng của kinh nghiệm!
Quân Vô Tà thắng tuyệt đối!
Đằng Xà trợn mắt há hốc mồm nhìn Quân Vô Tà ngồi dưới đất an tâm tu luyện, nó có thể cảm nhận được hồn mình đang bị tiêu hoá từng chút một trong không gian linh hồn này.
Lần này, Đằng Xà đã bình tĩnh lại!
Nó đường đường là Đằng Xà, thế nhưng bị một tiểu nha đầu nhân loại cấp "Nuốt" như vậy!
"Chờ một chút! Ngươi không thể!" Đằng Xà giật mình cầu xin, nó không muốn bị người cắn nuốt!
Nếu không phải vì nam nhân đáng sợ kia, nó sao có thể lưu lạc đến nông nỗi này!
Quân Vô Tà hoàn toàn không để ý đến kêu gào của Đằng Xà, nàng chỉ kiên nhẫn từng chút một cắn nuốt linh hồn Đằng Xà.
Từ khi Đằng Xà bắt đầu tiến vào không gian linh hồn của nàng, nó cũng đã đánh mất khả năng trốn chạy. Tiến vào nơi này, chỉ khi linh hồn Quân Vô Tà tan rã, Đằng Xà mới có thể đào tẩu, hoặc là phải chịu số phận bị cắn nuốt.
Không biết qua bao lâu, Quân Vô Tà mở mắt ra từ trong tu luyện, ánh vào mi mắt không phải là nơi tăm tối vô tận kia, mà là căn phòng quen thuộc.
Một giọng nói mang theo âm vị hài hước đột nhiên vang lên từ trên đỉnh đầu nàng, "Ta biết, ngươi nhất định không có vấn đề gì." Khi giọng nói đó rơi xuống, Quân Vô Dược xoay thân mình Quân Vô đang Tà trong lòng ngực, đối diện với chính mình.
Trên khuôn mặt nhỏ của Quân Vô Tà được che kín bằng những giọt mồ hôi, cặp mắt to đen trắng rõ ràng hơi mở to, phảng phất còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Nháy mắt nhìn đến Quân Vô Dược, nàng hơi sửng sốt, theo bản năng cúi đầu, lòng bàn tay mình không biết từ khi nào đã bốc cháy lên một tia sáng màu cam của lửa linh hồn (Linh Viêm: 灵炎).