Một Túy Liên có thể khiến cho cường giả lam linh sợ hãi, hơn nữa Quân Vô Tà lại đưa ra lựa chọn thứ hai cho Ôn Hân Hàm, tự nhiên sẽ tiễn đi những cường giả vốn không thích Khuynh Vân Tông.
Vũ lực và mưu lược, Quân Vô Tà đều kéo xuống.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Áp lực của Ôn Hân Hàm đã bị mất đi, Thụy Lân Quân vốn hành động không tiện lập tức sinh long hoạt hổ, bao vây quanh bọn người Khuynh Vân Tông, bức bọn họ không thể thoát khỏi móng vuốt của Hắc thú và nắm đấm của Túy Liên.
Dưới Tử Linh lại có nắm đấm vô địch, Túy Liên bắt đầu phát tiết và mặc sức tàn sát.
Nửa canh giờ (1h) ngắn ngủn, bốn gã đệ tử Khuynh Vân Tông, cùng với năm tên cường giả được mời tới trợ giúp, đều đã chết trong tay Túy Liên và Hắc thú.
Máu tươi chói mắt nhiễm hồng dưới chân Túy Liên, cũng nhiễm hồng một thân bạch y của hắn, nhưng trên gương mặt tuấn mỹ phi phàm lại không hề có chút khó chịu nào, ngược lại tràn đầy háo hức sau một màn giết chóc máu chảy đầm đìa!
"Sảng khoái!" Túy Liên sung sướng gầm nhẹ một tiếng, máu nhiễm đầy đôi tay nâng tới trước ngực, chồng chéo song song ẩn trong tay áo, dưới chân vừa nhẹ nhàng giẫm, thân ảnh phiêu dật vẽ ra một độ cong mỹ lệ, hạ xuống trước mắt Quân Vô Tà.
"Chủ nhân, giết xong rồi." Túy Liên cười híp đôi mắt đẹp.
Quân Vô Tà khẽ gật đầu, nguy cơ ở Lân Vương phủ đã được giải trừ, nhưng sự tình lại còn lâu mới kết thúc. Quân Vô Tà lập tức sai người nâng binh lính bị thương hồi phủ điều dưỡng, chỉ cần còn có một hơi thở, nàng đều có thể nắm chắc cứu người trở về.
Thương thế của Quân Tiển và Quân Khanh cũng không nghiêm trọng, ngược lại Long Kỳ có ba xương sườn bị gãy, nhưng vẫn cắn răng không rên một tiếng.
Sau khi phát xuống đan dược ổn định thương thế, Quân Vô Tà không quay vào Lân Vương phủ, mà là đứng ở trước đại môn, nhìn thi thể mọi người Khuynh Vân Tông, ánh mắt âm lãnh.
"Tiểu Tà Nhi, đang suy nghĩ gì vậy?" Quân Vô Dược vẫn luôn không xuất hiện, lặng yên đi đến bên người Quân Vô Tà.
"Là ngươi khiến Túy Liên ra đây?" Quân Vô Tà hỏi.
Quân Vô Dược hơi mỉm cười, quét mắt nhìn những thủ hạ "thịt vụn" chết không toàn thây dưới tay Túy Liên, khóe môi giơ lên, "Không phải ngươi vẫn luôn rất muốn biết thực lực Túy Liên rốt cuộc như thế nào sao?" Cho nên, hắn cho Túy Liên cơ hội như vậy.
Bất quá, thủ đoạn giết người của Túy Liên, thật ra rất hợp với tâm ý hắn.
"Ta muốn đi hoàng cung." Quân Vô Tà nói.
Ý cười trên mặt Quân Vô Dược hơi đọng lại.
"Người Khuynh Vân Tông sẽ không dừng lại, chưa tìm được Hồn Ngọc, bọn họ sẽ không bỏ cuộc, ta nghĩ những người khác, lúc này đã qua tìm Mặc Thiển Uyên." Quân Vô Tà nheo nheo mắt. Từ trong miệng Long Kỳ, nàng biết được Khuynh Vân Tông đã ra tay một ngày trước, xem ra Mặc Thiển Uyên cũng đang ở trong tay Khuynh Vân Tông một ngày.
Không biết, ngày đó tiểu hoàng đế đã thật sự cảm nhận được thủ đoạn của Khuynh Vân Tông hay không.
"Ngươi muốn đi cứu hắn?" Quân Vô Dược hơi nhướng mày.
"Đúng."
Độ cong trên khóe miệng Quân Vô Dược dần dần biến mất.
"Ta sẽ đi cùng ngươi." Mỹ nhân cứu chó, hắn không cảm thấy vui.
Quân Vô Tà khẽ gật đầu, ngay sau đó lệnh cho Hắc thú và Túy Liên, để bọn họ đi hoàng cung trước, mà chính nàng thì sau khi nói xong lời nói, liền bị Quân Vô Dược ôm ở trong lòng ngực, mang theo nàng bay về phía hoàng cung.
Bên ngoài Lân Vương phủ, Hắc thú buồn bực nhìn toàn thân Túy Liên tất cả đều là máu tươi, khóe miệng hơi run rẩy.
Túy Liên hơi nhướng mày, trực tiếp nhảy lên phía sau lưng Hắc thú, nhéo da lông sau cổ Hắc thú một phen, cười lạnh nói: "Con mèo ngu ngốc! Còn không mau mang ta đi?"
"......" Trái tim Hắc thú cơ hồ sụp đổ.
Chủ nhân của nó đừng nên lại ném nó cho yêu tinh hoa biến thái này được không!
Vũ lực và mưu lược, Quân Vô Tà đều kéo xuống.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Áp lực của Ôn Hân Hàm đã bị mất đi, Thụy Lân Quân vốn hành động không tiện lập tức sinh long hoạt hổ, bao vây quanh bọn người Khuynh Vân Tông, bức bọn họ không thể thoát khỏi móng vuốt của Hắc thú và nắm đấm của Túy Liên.
Dưới Tử Linh lại có nắm đấm vô địch, Túy Liên bắt đầu phát tiết và mặc sức tàn sát.
Nửa canh giờ (1h) ngắn ngủn, bốn gã đệ tử Khuynh Vân Tông, cùng với năm tên cường giả được mời tới trợ giúp, đều đã chết trong tay Túy Liên và Hắc thú.
Máu tươi chói mắt nhiễm hồng dưới chân Túy Liên, cũng nhiễm hồng một thân bạch y của hắn, nhưng trên gương mặt tuấn mỹ phi phàm lại không hề có chút khó chịu nào, ngược lại tràn đầy háo hức sau một màn giết chóc máu chảy đầm đìa!
"Sảng khoái!" Túy Liên sung sướng gầm nhẹ một tiếng, máu nhiễm đầy đôi tay nâng tới trước ngực, chồng chéo song song ẩn trong tay áo, dưới chân vừa nhẹ nhàng giẫm, thân ảnh phiêu dật vẽ ra một độ cong mỹ lệ, hạ xuống trước mắt Quân Vô Tà.
"Chủ nhân, giết xong rồi." Túy Liên cười híp đôi mắt đẹp.
Quân Vô Tà khẽ gật đầu, nguy cơ ở Lân Vương phủ đã được giải trừ, nhưng sự tình lại còn lâu mới kết thúc. Quân Vô Tà lập tức sai người nâng binh lính bị thương hồi phủ điều dưỡng, chỉ cần còn có một hơi thở, nàng đều có thể nắm chắc cứu người trở về.
Thương thế của Quân Tiển và Quân Khanh cũng không nghiêm trọng, ngược lại Long Kỳ có ba xương sườn bị gãy, nhưng vẫn cắn răng không rên một tiếng.
Sau khi phát xuống đan dược ổn định thương thế, Quân Vô Tà không quay vào Lân Vương phủ, mà là đứng ở trước đại môn, nhìn thi thể mọi người Khuynh Vân Tông, ánh mắt âm lãnh.
"Tiểu Tà Nhi, đang suy nghĩ gì vậy?" Quân Vô Dược vẫn luôn không xuất hiện, lặng yên đi đến bên người Quân Vô Tà.
"Là ngươi khiến Túy Liên ra đây?" Quân Vô Tà hỏi.
Quân Vô Dược hơi mỉm cười, quét mắt nhìn những thủ hạ "thịt vụn" chết không toàn thây dưới tay Túy Liên, khóe môi giơ lên, "Không phải ngươi vẫn luôn rất muốn biết thực lực Túy Liên rốt cuộc như thế nào sao?" Cho nên, hắn cho Túy Liên cơ hội như vậy.
Bất quá, thủ đoạn giết người của Túy Liên, thật ra rất hợp với tâm ý hắn.
"Ta muốn đi hoàng cung." Quân Vô Tà nói.
Ý cười trên mặt Quân Vô Dược hơi đọng lại.
"Người Khuynh Vân Tông sẽ không dừng lại, chưa tìm được Hồn Ngọc, bọn họ sẽ không bỏ cuộc, ta nghĩ những người khác, lúc này đã qua tìm Mặc Thiển Uyên." Quân Vô Tà nheo nheo mắt. Từ trong miệng Long Kỳ, nàng biết được Khuynh Vân Tông đã ra tay một ngày trước, xem ra Mặc Thiển Uyên cũng đang ở trong tay Khuynh Vân Tông một ngày.
Không biết, ngày đó tiểu hoàng đế đã thật sự cảm nhận được thủ đoạn của Khuynh Vân Tông hay không.
"Ngươi muốn đi cứu hắn?" Quân Vô Dược hơi nhướng mày.
"Đúng."
Độ cong trên khóe miệng Quân Vô Dược dần dần biến mất.
"Ta sẽ đi cùng ngươi." Mỹ nhân cứu chó, hắn không cảm thấy vui.
Quân Vô Tà khẽ gật đầu, ngay sau đó lệnh cho Hắc thú và Túy Liên, để bọn họ đi hoàng cung trước, mà chính nàng thì sau khi nói xong lời nói, liền bị Quân Vô Dược ôm ở trong lòng ngực, mang theo nàng bay về phía hoàng cung.
Bên ngoài Lân Vương phủ, Hắc thú buồn bực nhìn toàn thân Túy Liên tất cả đều là máu tươi, khóe miệng hơi run rẩy.
Túy Liên hơi nhướng mày, trực tiếp nhảy lên phía sau lưng Hắc thú, nhéo da lông sau cổ Hắc thú một phen, cười lạnh nói: "Con mèo ngu ngốc! Còn không mau mang ta đi?"
"......" Trái tim Hắc thú cơ hồ sụp đổ.
Chủ nhân của nó đừng nên lại ném nó cho yêu tinh hoa biến thái này được không!