Bên trong hoàng cung tràn ngập một mùi máu tươi gay mũi. Trong đại điện, Tần Ngữ Yên ngay ngắn ngồi trên ngai vàng tượng trưng cho ngôi vị đế vương. Trên mặt xinh đẹp duyên dáng, mang theo một nụ cười nhẹ nhàng bình thường, nhưng nụ cười không đến được nơi đáy mắt.
Dưới ngai vàng trong đại điện, Khương Thần Thanh cầm đầu nhóm đệ tử Khuynh Vân Tông ngồi vây quanh ở một bên. Khóe miệng bọn họ mỉm cười, ánh mắt thống nhất nhìn về phía người đang phủ phục ở giữa đại điện.
.....Editor: Emily Ton.....
Người nọ một thân hoa phục đã rách nát, tóc tai hỗn độn, trên người đầy miệng vết thương lớn lớn bé bé nhiều không đếm xuể. Máu tươi diễn lệ theo miệng vết thương dữ tợn chảy xuống trên đá cẩm thạch lạnh băng, thân mình vốn đĩnh bạt hiện giờ lại cuộn tròn bên nhau, run rẩy trong đau đớn.
Cung nhân đứng ở góc đại điện sợ hãi nhìn một màn trước mắt, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ gặp một thảm hoạ như vậy.
"Bệ hạ vẫn không muốn tiết lộ nơi cất giữ Hồn Ngọc sao? Tại sao phải lựa chọn chịu đựng đau khổ như vậy? Khuynh Vân Tông và Thích Quốc vốn là bạn hữu tới lui, ngươi hà tất phải khiến sự tình trở nên phiền lòng bực này?" Tần Ngữ Yên hoành tráng ngồi trên ngôi vàng thở dài một tiếng, dường như có chút bất đắc dĩ, nhìn thân ảnh đang nằm liệt trên mặt đất giống như nhìn chó chết.
Mặc Thiển Uyên, tân đế vừa mới đăng cơ của Thích Quốc, hắn vốn nên được vạn người kính ngưỡng, hiện giờ tại bên trong đại điện này, đang chịu đựng sự tra tấn.
Lúc này hắn không còn một chút sức lực để giãy giụa, chỉ là hấp hối nằm ở bên trong đại điện lạnh băng. Trên gương mặt tuấn mỹ, đã có hai vết rách dữ tợn, một vết từ phía lông mày bên trái giao nhau với một vết từ phía lông mày bên phải cùng nhau trượt xuống cho đến dưới hàm. Miệng vết thương vẫn còn đang mới và không ngừng chảy máu, nhưng Mặc Thiển Uyên đã phớt lờ đau đớn kia, bởi vì trong cơ thể hắn, hiện giờ giống như đang bị người dùng đao kiếm khuấy lên, thống khổ tột cùng khiến người sắp ngất.
Tuy nhiên, Mặc Thiển Uyên biết, hắn sẽ không ngất.
Hắn không còn nhớ được mình rốt cuộc đã chịu đựng loại thống khổ này trong bao lâu, hắn chỉ duy nhất nhớ rõ là sáng sớm hôm qua, người Khuynh Vân Tông đã xâm nhập hoàng cung, bức lui văn võ cả triều, đóng cửa chính của đại điện. Sau đó kéo vị vua một nước là hắn xuống từ trên ngai vàng, ép đổ xuống cổ họng hắn độc dược không tên.
Thống khổ đã bắt đầu từ đó......
Gân tay gân chân đều bị đánh gãy, xương sống cũng bị chém đứt. Toàn thân không biết đã bị chém bao nhiêu đao, rõ ràng đau đớn ngay cả một khắc đều không thể kiên trì. Nhưng người Khuynh Vân Tông lại cho hắn ăn một loại để giữ hắn thanh tỉnh. Thậm chí đau muốn nổi điên, hắn cũng vĩnh viễn không cách nào ngất đi, chỉ có thể bị dày vò đau nhức tê tâm liệt phế bên trong.
Mặc Thiển Uyên muốn cười, cười sự ngây thơ của mình, cười sự ngu xuẩn của mình. Tất cả những gì hắn gặp hôm nay, còn không phải là do lòng dạ đàn bà của hắn?
Nếu như nghe lời Quân Vô Tà nói, tiên hạ thủ vi cường, hắn sao có thể sẽ rơi vào tay Khuynh Vân Tông?
Tuy nhiên, hắn thật sự không nghĩ tới, đại tông môn đệ nhất thiên hạ, có thể sẽ xuống tay ngoan độc như thế, thậm chí ngay cả chết, cũng không thể chết một cách thống khoái.
Hắn cho rằng, Quân Vô Tà ra tay ngoan độc, nhưng nếu so sánh với người Khuynh Vân Tông, quả thực là đáng gặp sư phụ.
Ít nhất, Quân Vô Tà sẽ không hạ sát thủ (giết) những người vô tội.
Đây là đánh cuộc mà Quân Vô Tà muốn nói cùng hắn hay sao?
Đánh cuộc xem Khuynh Vân Tông có giữ danh tiếng của một đệ nhất tông môn hay không, đánh cuộc xem Tần Ngữ Yên có dễ nói chuyện giống như trong tưởng tượng của hắn hay không?
Mặc Thiển Uyên nuốt máu tươi vào trong cổ họng, khó khăn khẽ động khóe miệng, một tia tra tấn thống khổ thăng hoa khỏi đáy mắt hắn, tan thành mây khói.
"Vẫn không chịu nói sao?" Tần Ngữ Yên dùng một tay chống cằm, thiếu kiên nhẫn nhìn Mặc Thiển Uyên không hề rên lên một tiếng. Nàng ta thật sự không nghĩ tới, đế quân của một tiểu quốc lại có can đảm lừa gạt nàng ta.
Dưới ngai vàng trong đại điện, Khương Thần Thanh cầm đầu nhóm đệ tử Khuynh Vân Tông ngồi vây quanh ở một bên. Khóe miệng bọn họ mỉm cười, ánh mắt thống nhất nhìn về phía người đang phủ phục ở giữa đại điện.
.....Editor: Emily Ton.....
Người nọ một thân hoa phục đã rách nát, tóc tai hỗn độn, trên người đầy miệng vết thương lớn lớn bé bé nhiều không đếm xuể. Máu tươi diễn lệ theo miệng vết thương dữ tợn chảy xuống trên đá cẩm thạch lạnh băng, thân mình vốn đĩnh bạt hiện giờ lại cuộn tròn bên nhau, run rẩy trong đau đớn.
Cung nhân đứng ở góc đại điện sợ hãi nhìn một màn trước mắt, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ gặp một thảm hoạ như vậy.
"Bệ hạ vẫn không muốn tiết lộ nơi cất giữ Hồn Ngọc sao? Tại sao phải lựa chọn chịu đựng đau khổ như vậy? Khuynh Vân Tông và Thích Quốc vốn là bạn hữu tới lui, ngươi hà tất phải khiến sự tình trở nên phiền lòng bực này?" Tần Ngữ Yên hoành tráng ngồi trên ngôi vàng thở dài một tiếng, dường như có chút bất đắc dĩ, nhìn thân ảnh đang nằm liệt trên mặt đất giống như nhìn chó chết.
Mặc Thiển Uyên, tân đế vừa mới đăng cơ của Thích Quốc, hắn vốn nên được vạn người kính ngưỡng, hiện giờ tại bên trong đại điện này, đang chịu đựng sự tra tấn.
Lúc này hắn không còn một chút sức lực để giãy giụa, chỉ là hấp hối nằm ở bên trong đại điện lạnh băng. Trên gương mặt tuấn mỹ, đã có hai vết rách dữ tợn, một vết từ phía lông mày bên trái giao nhau với một vết từ phía lông mày bên phải cùng nhau trượt xuống cho đến dưới hàm. Miệng vết thương vẫn còn đang mới và không ngừng chảy máu, nhưng Mặc Thiển Uyên đã phớt lờ đau đớn kia, bởi vì trong cơ thể hắn, hiện giờ giống như đang bị người dùng đao kiếm khuấy lên, thống khổ tột cùng khiến người sắp ngất.
Tuy nhiên, Mặc Thiển Uyên biết, hắn sẽ không ngất.
Hắn không còn nhớ được mình rốt cuộc đã chịu đựng loại thống khổ này trong bao lâu, hắn chỉ duy nhất nhớ rõ là sáng sớm hôm qua, người Khuynh Vân Tông đã xâm nhập hoàng cung, bức lui văn võ cả triều, đóng cửa chính của đại điện. Sau đó kéo vị vua một nước là hắn xuống từ trên ngai vàng, ép đổ xuống cổ họng hắn độc dược không tên.
Thống khổ đã bắt đầu từ đó......
Gân tay gân chân đều bị đánh gãy, xương sống cũng bị chém đứt. Toàn thân không biết đã bị chém bao nhiêu đao, rõ ràng đau đớn ngay cả một khắc đều không thể kiên trì. Nhưng người Khuynh Vân Tông lại cho hắn ăn một loại để giữ hắn thanh tỉnh. Thậm chí đau muốn nổi điên, hắn cũng vĩnh viễn không cách nào ngất đi, chỉ có thể bị dày vò đau nhức tê tâm liệt phế bên trong.
Mặc Thiển Uyên muốn cười, cười sự ngây thơ của mình, cười sự ngu xuẩn của mình. Tất cả những gì hắn gặp hôm nay, còn không phải là do lòng dạ đàn bà của hắn?
Nếu như nghe lời Quân Vô Tà nói, tiên hạ thủ vi cường, hắn sao có thể sẽ rơi vào tay Khuynh Vân Tông?
Tuy nhiên, hắn thật sự không nghĩ tới, đại tông môn đệ nhất thiên hạ, có thể sẽ xuống tay ngoan độc như thế, thậm chí ngay cả chết, cũng không thể chết một cách thống khoái.
Hắn cho rằng, Quân Vô Tà ra tay ngoan độc, nhưng nếu so sánh với người Khuynh Vân Tông, quả thực là đáng gặp sư phụ.
Ít nhất, Quân Vô Tà sẽ không hạ sát thủ (giết) những người vô tội.
Đây là đánh cuộc mà Quân Vô Tà muốn nói cùng hắn hay sao?
Đánh cuộc xem Khuynh Vân Tông có giữ danh tiếng của một đệ nhất tông môn hay không, đánh cuộc xem Tần Ngữ Yên có dễ nói chuyện giống như trong tưởng tượng của hắn hay không?
Mặc Thiển Uyên nuốt máu tươi vào trong cổ họng, khó khăn khẽ động khóe miệng, một tia tra tấn thống khổ thăng hoa khỏi đáy mắt hắn, tan thành mây khói.
"Vẫn không chịu nói sao?" Tần Ngữ Yên dùng một tay chống cằm, thiếu kiên nhẫn nhìn Mặc Thiển Uyên không hề rên lên một tiếng. Nàng ta thật sự không nghĩ tới, đế quân của một tiểu quốc lại có can đảm lừa gạt nàng ta.