Trong nháy mắt, bốn vị cường giả run rẩy ngã xuống dưới sự tấn công mạnh mẽ của Mặc Xà.
Tần Ngữ Yên đứng ở trước ngai vàng trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy này, không thể tin được, tên nam tử tuấn mỹ kia, cư nhiên có bản lĩnh nghịch thiên như vậy!
Hắn chỉ giật giật ngón tay, mấy con rắn nhỏ đã giải quyết xong bốn gã cường giả, huống chi bên trong còn có một vị đã đột phá lam linh!
Hắn rốt cuộc có địa vị gì!
Sự ngưỡng mộ trong lòng vào giờ phút này hóa thành sợ hãi, Tần Ngữ Yên rốt cuộc không thể nào che dấu được nụ cười ngụy trang trên mặt.
Quân Vô Dược ôm Quân Vô Tà chậm rãi rơi xuống đất, hoàn toàn không có hứng thú quan tâm đến mấy người kia. Hắn chỉ cười tủm tỉm nhìn Quân Vô Tà từ trên xuống dưới. Sau khi xác định trên người nàng không nhiễm một giọt máu, lúc này mới vừa lòng thu hồi tầm mắt.
.....Edit & Dịch: Emily Ton....
Trong đại sảnh, Túy Liên phảng phất hoàn toàn đắm chìm bên trong giết chóc, trong ánh mắt đẹp của hắn tràn ngập điên cuồng gần như sôi trào, hai đấm như tia chớp bay ra, mỗi một lần đều khiến người đau đớn muốn chết.
Linh khí hộ thể thì như thế nào?
Cường giả thanh linh là gì?
Ở trên nắm tay Túy Liên, tất cả mọi chống cự đều trở thành một trò vui đùa.
Một quyền đánh nổ tung đầu của một đệ tử Khuynh Vân Tông. Bạch y trên người Túy Liên hoàn toàn đã bị máu tươi nhiễm hồng, toàn thân tản ra sát khí dày đặc khiến người sợ hãi. Khương Thần Thanh nguyên bản kêu gào muốn làm thịt Túy Liên đã bị Túy Liên đánh gãy đôi tay và xương sống ở lưng, chật vật bất kham ngã trên mặt đất, nhìn đại sát thần như từ trên trời giáng xuống!
Khương Thần Thanh rốt cuộc minh bạch, vì sao Quân Vô Tà thân là một thành viên của Quân gia lại xuất hiện ở chỗ này.
Dựa vào thân thủ của Túy Liên, chỉ sợ những người lúc trước tới Lân Vương phủ, đã sớm toàn quân bị diệt!
Khương Thần Thanh trăm triệu không nghĩ tới, nửa đời hắn oai phong một cõi, thế nhưng sẽ lên đường và ngã xuống ở một tiểu quốc như Thích Quốc, được thành lập chưa đầy một trăm năm.
Ai có thể nghĩ đến, Thích Quốc lại xuất hiện một vị thiếu niên đáng sợ như vậy!
Thực lực bực này, chớ nói cường giả lam linh, ngay cả tử linh huyền thoại chưa từng xuất thế đều khó khăn lắm mới có thể chiến đấu ngang bằng mà thôi.
Tất cả kiêu ngạo và kiêu căng, vào lúc này đều biến mất vô tung vô ảnh. Khương Thần Thanh chỉ có thể phí công nằm trên mặt đất, nhìn Túy Liên điên cuồng tàn sát những người khác trong điện.
Hắc thú đem Mặc Thiển Uyên nửa chết nửa sống từ trong hỗn loạn chạy đến. Mặc Thiển Uyên vốn đã là dầu hết đèn tắt, dưới sự vội vàng chạy đi của Hắc thú, lục phủ ngũ tạng cơ hồ giống như muốn tuôn ra từ trong miệng, hắn dùng hết toàn lực, cắn chặt hàm răng.
Đã chống chọi được đến hiện tại, hắn tuyệt đối không thể từ bỏ.
"Tình huống của hắn, thật sự không tốt." Hắc thú dừng bước chân lại ở trước Quân Vô Tà, vẫy vẫy đuôi to lông xù.
Cho dù nó không phải là bác sĩ, nhưng đã theo Quân Vô Tà lâu như vậy, dưới mưa dầm thấm đất, nó cũng nhìn ra được, Mặc Thiển Uyên không sống được bao lâu. Hắn có thể kéo dài tới hiện tại, là bởi vì người Khuynh Vân Tông còn muốn móc tin tức về Hồn Ngọc từ trong miệng hắn. Tuy nhiên, các khí quan trong thân thể hắn đều đã suy kiệt, gân mạch toàn thân đều bị cắt đứt, cách cái chết không xa.
Quân Vô Tà nheo nheo mắt, nàng đã quen nhìn thấy máu, nhưng sau khi nhìn đến sự thê thảm của Mặc Thiển Uyên, cũng không nhịn được nhíu nhíu mày.
Nhóm người này, xuống tay cũng không phải là tàn nhẫn bình thường.
Thân thể Mặc Thiển Uyên cơ hồ giống như cái vỏ trống rỗng, hoàn toàn dựa vào một ít dược để giữ mạng, cuối cùng vẫn cố gắng giữ một hơi thở. Đôi môi hắn ép chặt lại với nhau, nhưng máu tươi chói mắt, vẫn tiếp tục chảy ra thành dòng dưới môi hắn.
Quân Vô Tà hít sâu một hơi, nhìn về phía Túy Liên đang chìm trong giết chóc, nói: "Mau chóng kết thúc."
Nàng có thể chờ, nhưng thương thế của Mặc Thiển Uyên, sợ là chờ không được.
Tần Ngữ Yên đứng ở trước ngai vàng trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy này, không thể tin được, tên nam tử tuấn mỹ kia, cư nhiên có bản lĩnh nghịch thiên như vậy!
Hắn chỉ giật giật ngón tay, mấy con rắn nhỏ đã giải quyết xong bốn gã cường giả, huống chi bên trong còn có một vị đã đột phá lam linh!
Hắn rốt cuộc có địa vị gì!
Sự ngưỡng mộ trong lòng vào giờ phút này hóa thành sợ hãi, Tần Ngữ Yên rốt cuộc không thể nào che dấu được nụ cười ngụy trang trên mặt.
Quân Vô Dược ôm Quân Vô Tà chậm rãi rơi xuống đất, hoàn toàn không có hứng thú quan tâm đến mấy người kia. Hắn chỉ cười tủm tỉm nhìn Quân Vô Tà từ trên xuống dưới. Sau khi xác định trên người nàng không nhiễm một giọt máu, lúc này mới vừa lòng thu hồi tầm mắt.
.....Edit & Dịch: Emily Ton....
Trong đại sảnh, Túy Liên phảng phất hoàn toàn đắm chìm bên trong giết chóc, trong ánh mắt đẹp của hắn tràn ngập điên cuồng gần như sôi trào, hai đấm như tia chớp bay ra, mỗi một lần đều khiến người đau đớn muốn chết.
Linh khí hộ thể thì như thế nào?
Cường giả thanh linh là gì?
Ở trên nắm tay Túy Liên, tất cả mọi chống cự đều trở thành một trò vui đùa.
Một quyền đánh nổ tung đầu của một đệ tử Khuynh Vân Tông. Bạch y trên người Túy Liên hoàn toàn đã bị máu tươi nhiễm hồng, toàn thân tản ra sát khí dày đặc khiến người sợ hãi. Khương Thần Thanh nguyên bản kêu gào muốn làm thịt Túy Liên đã bị Túy Liên đánh gãy đôi tay và xương sống ở lưng, chật vật bất kham ngã trên mặt đất, nhìn đại sát thần như từ trên trời giáng xuống!
Khương Thần Thanh rốt cuộc minh bạch, vì sao Quân Vô Tà thân là một thành viên của Quân gia lại xuất hiện ở chỗ này.
Dựa vào thân thủ của Túy Liên, chỉ sợ những người lúc trước tới Lân Vương phủ, đã sớm toàn quân bị diệt!
Khương Thần Thanh trăm triệu không nghĩ tới, nửa đời hắn oai phong một cõi, thế nhưng sẽ lên đường và ngã xuống ở một tiểu quốc như Thích Quốc, được thành lập chưa đầy một trăm năm.
Ai có thể nghĩ đến, Thích Quốc lại xuất hiện một vị thiếu niên đáng sợ như vậy!
Thực lực bực này, chớ nói cường giả lam linh, ngay cả tử linh huyền thoại chưa từng xuất thế đều khó khăn lắm mới có thể chiến đấu ngang bằng mà thôi.
Tất cả kiêu ngạo và kiêu căng, vào lúc này đều biến mất vô tung vô ảnh. Khương Thần Thanh chỉ có thể phí công nằm trên mặt đất, nhìn Túy Liên điên cuồng tàn sát những người khác trong điện.
Hắc thú đem Mặc Thiển Uyên nửa chết nửa sống từ trong hỗn loạn chạy đến. Mặc Thiển Uyên vốn đã là dầu hết đèn tắt, dưới sự vội vàng chạy đi của Hắc thú, lục phủ ngũ tạng cơ hồ giống như muốn tuôn ra từ trong miệng, hắn dùng hết toàn lực, cắn chặt hàm răng.
Đã chống chọi được đến hiện tại, hắn tuyệt đối không thể từ bỏ.
"Tình huống của hắn, thật sự không tốt." Hắc thú dừng bước chân lại ở trước Quân Vô Tà, vẫy vẫy đuôi to lông xù.
Cho dù nó không phải là bác sĩ, nhưng đã theo Quân Vô Tà lâu như vậy, dưới mưa dầm thấm đất, nó cũng nhìn ra được, Mặc Thiển Uyên không sống được bao lâu. Hắn có thể kéo dài tới hiện tại, là bởi vì người Khuynh Vân Tông còn muốn móc tin tức về Hồn Ngọc từ trong miệng hắn. Tuy nhiên, các khí quan trong thân thể hắn đều đã suy kiệt, gân mạch toàn thân đều bị cắt đứt, cách cái chết không xa.
Quân Vô Tà nheo nheo mắt, nàng đã quen nhìn thấy máu, nhưng sau khi nhìn đến sự thê thảm của Mặc Thiển Uyên, cũng không nhịn được nhíu nhíu mày.
Nhóm người này, xuống tay cũng không phải là tàn nhẫn bình thường.
Thân thể Mặc Thiển Uyên cơ hồ giống như cái vỏ trống rỗng, hoàn toàn dựa vào một ít dược để giữ mạng, cuối cùng vẫn cố gắng giữ một hơi thở. Đôi môi hắn ép chặt lại với nhau, nhưng máu tươi chói mắt, vẫn tiếp tục chảy ra thành dòng dưới môi hắn.
Quân Vô Tà hít sâu một hơi, nhìn về phía Túy Liên đang chìm trong giết chóc, nói: "Mau chóng kết thúc."
Nàng có thể chờ, nhưng thương thế của Mặc Thiển Uyên, sợ là chờ không được.