Quân Vô Tà không để ý đến khóc lóc cầu xin của Tần Ngữ Yên. Từ trong những bình đan dược, nàng chọn ra mấy bình, còn lại đều ném hết xuống đất.
Toàn bộ linh đan khiến người tìm kế đoạt phá đến nỗi da đầu long tróc, hiện giờ bị ném xuống đất giống như rác rưởi. Miệng bình bị mở ra khiến đan dược lăn ra giữa sàn và tản ra mùi hương.
Ánh mắt Tần Ngữ Yên hơi kinh hãi, nàng ta vì sao không thể nhìn ra, những thứ Quân Vô Tà ném xuống đất chính là cái gì?
Tất cả những gì Quân Vô Tà đã ném xuống đều là đan dược trị liệu, bao gồm tất cả giải dược, mà những gì nàng đang nắm trong tay, toàn bộ đều là độc dược!
"Bẻ miệng nàng ra." Quân Vô Tà nói với Túy Liên.
Tần Ngữ Yên hoàn toàn luống cuống, nàng ta liều mạng giãy giụa, nhưng sức lực của nàng ta nào phải là đối thủ của Túy Liên?
Túy Liên dễ như trở bàn tay bẻ miệng Tần Ngữ Yên ra, Tần Ngữ Yên chỉ có thể trừng lớn hai mắt, nước mắt lớn như hạt đậu không ngừng lăn xuống từ hốc mắt nàng ta, từ trong miệng đã bị bẻ ra, truyền ra từng tiếng khóc cầu ê ê a a.
"Sợ sao?" Quân Vô Tà nhìn Tần Ngữ Yên, lạnh lùng nói.
Tần Ngữ Yên vội vàng chớp chớp mắt, nàng ta đâu chỉ là sợ, quả thực là sợ muốn chết!
Nàng ta chưa bao giờ gặp qua người phát rồ giống như Quân Vô Tà, biết rõ nàng ta là đại tiểu thư Khuynh Vân Tông, nhưng vẫn xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Quân Vô Tà hơi nhướng mày, nhìn khuôn mặt nhỏ Tần Ngữ Yên khóc như hoa lê dính hạt mưa, "Thời điểm ngươi xuống tay đối Mặc Thiển Uyên, cũng chưa từng sợ qua." Những độc dược mà Quân Vô Tà giữ lại, đều là những thứ mà Tần Ngữ Yên đã dùng ở trên người Mặc Thiển Uyên. Hiện giờ, Tần Ngữ Yên thật ra rất sợ, độc dược mà nàng ta tự mình đổ cho Mặc Thiển Uyên uống, thời điểm nhìn thấy hắn sống không bằng chết, từng có một chút thương hại?
Không hề ngần ngại, Quân Vô Tà đổ tất cả mấy bình độc dược vào trong miệng Tần Ngữ Yên. Túy Liên xác định thời cơ thật chuẩn khép miệng Tần Ngữ Yên lại, cưỡng bức nàng ta nuốt hết độc dược trí mạng kia vào trong bụng.
"Buông nàng ta ra." Quân Vô Tà nói.
Túy Liên lập tức ghét bỏ ném Tần Ngữ Yên về phía một bên, phảng phất như tiếp xúc nhiều hơn một giây đều khiến hắn cảm thấy ghê tởm.
Thời gian chớp mắt, độc dược nuốt vào trong bụng, lập tức nổi lên tác dụng. Tần Ngữ Yên vốn đã chật vật, đột nhiên cảm nhận được đau nhức từ lục phủ ngũ tạng. Nháy mắt đau đến nỗi cuộn tròn ở trên mặt đất và bắt đầu run lên dữ dội, kêu rên thống khổ không ngừng truyền ra từ trong miệng nàng ta. Giọng giống như lệ quỷ, khiến nhân tâm rợn người.
Quân Vô Tà mắt lạnh nhìn Tần Ngữ Yên, đáy mắt không có một chút thương hại.
Nhân từ đối với địch nhân, chính là tàn nhẫn với chính mình. (对敌人仁慈, 便是对自己残忍. Magnanimity to your enemies equates to cruelty to yourself.) {Dịch: Emily Ton}
Khuynh Vân Tông đối Quân gia và Mặc Thiển Uyên, đáng nói là không có nửa điểm nhân từ, nàng vì sao phải trở thành thánh nhân, nhân từ nương tay?
Người kính nàng một thước, nàng liền kính người một trượng.
Nếu người dám làm nàng bị thương một phân, nàng tất sẽ trả lại gấp trăm lần!
"Khuynh Vân Tông một khi đã lợi hại như vậy, vậy thì ngươi hãy ở trong đại điện này và ngẫm xem tự cứu mình như thế nào, tất cả những giải dược đó ta đều giữ lại cho ngươi." Quân Vô Tà đột nhiên mở miệng.
Nháy mắt khi nàng mở miệng, Túy Liên và Bạch Vân Tiên đang tránh ở một góc, đều ngây ngẩn cả người.
Quân Vô Tà đang nói gì? Nàng cư nhiên để lại hết giải dược cho Tần Ngữ Yên? Vậy thì Tần Ngữ Yên có thể giải độc không phải là sự tình một giây?
Ngay cả Tần Ngữ Yên đang thống khổ bất kham, cũng ngay khi Quân Vô Tà nói xong, lập tức giãy giụa ngồi dậy, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, xuất hiện một tia sáng đầy hy vọng.
Quân Vô Tà, không phải thật sự muốn giết nàng!
Nhưng mà giây tiếp theo, Quân Vô Tà lại nâng tay lên, một luồng linh khí màu cam bay ra từ lòng bàn tay nàng, lao thẳng vào đống giải dược nằm trên mặt đất và biến chúng thành bột phấn. Các loại linh đan có giá trị cao, đã trở thành một đống rác. Các mảnh sứ vỡ vụn cùng với bột phấn màu đen trộn lẫn với nhau, không thể phân biệt rõ bộ dáng vốn có của chúng.
"Tất cả đều để lại cho ngươi."
Toàn bộ linh đan khiến người tìm kế đoạt phá đến nỗi da đầu long tróc, hiện giờ bị ném xuống đất giống như rác rưởi. Miệng bình bị mở ra khiến đan dược lăn ra giữa sàn và tản ra mùi hương.
Ánh mắt Tần Ngữ Yên hơi kinh hãi, nàng ta vì sao không thể nhìn ra, những thứ Quân Vô Tà ném xuống đất chính là cái gì?
Tất cả những gì Quân Vô Tà đã ném xuống đều là đan dược trị liệu, bao gồm tất cả giải dược, mà những gì nàng đang nắm trong tay, toàn bộ đều là độc dược!
"Bẻ miệng nàng ra." Quân Vô Tà nói với Túy Liên.
Tần Ngữ Yên hoàn toàn luống cuống, nàng ta liều mạng giãy giụa, nhưng sức lực của nàng ta nào phải là đối thủ của Túy Liên?
Túy Liên dễ như trở bàn tay bẻ miệng Tần Ngữ Yên ra, Tần Ngữ Yên chỉ có thể trừng lớn hai mắt, nước mắt lớn như hạt đậu không ngừng lăn xuống từ hốc mắt nàng ta, từ trong miệng đã bị bẻ ra, truyền ra từng tiếng khóc cầu ê ê a a.
"Sợ sao?" Quân Vô Tà nhìn Tần Ngữ Yên, lạnh lùng nói.
Tần Ngữ Yên vội vàng chớp chớp mắt, nàng ta đâu chỉ là sợ, quả thực là sợ muốn chết!
Nàng ta chưa bao giờ gặp qua người phát rồ giống như Quân Vô Tà, biết rõ nàng ta là đại tiểu thư Khuynh Vân Tông, nhưng vẫn xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Quân Vô Tà hơi nhướng mày, nhìn khuôn mặt nhỏ Tần Ngữ Yên khóc như hoa lê dính hạt mưa, "Thời điểm ngươi xuống tay đối Mặc Thiển Uyên, cũng chưa từng sợ qua." Những độc dược mà Quân Vô Tà giữ lại, đều là những thứ mà Tần Ngữ Yên đã dùng ở trên người Mặc Thiển Uyên. Hiện giờ, Tần Ngữ Yên thật ra rất sợ, độc dược mà nàng ta tự mình đổ cho Mặc Thiển Uyên uống, thời điểm nhìn thấy hắn sống không bằng chết, từng có một chút thương hại?
Không hề ngần ngại, Quân Vô Tà đổ tất cả mấy bình độc dược vào trong miệng Tần Ngữ Yên. Túy Liên xác định thời cơ thật chuẩn khép miệng Tần Ngữ Yên lại, cưỡng bức nàng ta nuốt hết độc dược trí mạng kia vào trong bụng.
"Buông nàng ta ra." Quân Vô Tà nói.
Túy Liên lập tức ghét bỏ ném Tần Ngữ Yên về phía một bên, phảng phất như tiếp xúc nhiều hơn một giây đều khiến hắn cảm thấy ghê tởm.
Thời gian chớp mắt, độc dược nuốt vào trong bụng, lập tức nổi lên tác dụng. Tần Ngữ Yên vốn đã chật vật, đột nhiên cảm nhận được đau nhức từ lục phủ ngũ tạng. Nháy mắt đau đến nỗi cuộn tròn ở trên mặt đất và bắt đầu run lên dữ dội, kêu rên thống khổ không ngừng truyền ra từ trong miệng nàng ta. Giọng giống như lệ quỷ, khiến nhân tâm rợn người.
Quân Vô Tà mắt lạnh nhìn Tần Ngữ Yên, đáy mắt không có một chút thương hại.
Nhân từ đối với địch nhân, chính là tàn nhẫn với chính mình. (对敌人仁慈, 便是对自己残忍. Magnanimity to your enemies equates to cruelty to yourself.) {Dịch: Emily Ton}
Khuynh Vân Tông đối Quân gia và Mặc Thiển Uyên, đáng nói là không có nửa điểm nhân từ, nàng vì sao phải trở thành thánh nhân, nhân từ nương tay?
Người kính nàng một thước, nàng liền kính người một trượng.
Nếu người dám làm nàng bị thương một phân, nàng tất sẽ trả lại gấp trăm lần!
"Khuynh Vân Tông một khi đã lợi hại như vậy, vậy thì ngươi hãy ở trong đại điện này và ngẫm xem tự cứu mình như thế nào, tất cả những giải dược đó ta đều giữ lại cho ngươi." Quân Vô Tà đột nhiên mở miệng.
Nháy mắt khi nàng mở miệng, Túy Liên và Bạch Vân Tiên đang tránh ở một góc, đều ngây ngẩn cả người.
Quân Vô Tà đang nói gì? Nàng cư nhiên để lại hết giải dược cho Tần Ngữ Yên? Vậy thì Tần Ngữ Yên có thể giải độc không phải là sự tình một giây?
Ngay cả Tần Ngữ Yên đang thống khổ bất kham, cũng ngay khi Quân Vô Tà nói xong, lập tức giãy giụa ngồi dậy, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, xuất hiện một tia sáng đầy hy vọng.
Quân Vô Tà, không phải thật sự muốn giết nàng!
Nhưng mà giây tiếp theo, Quân Vô Tà lại nâng tay lên, một luồng linh khí màu cam bay ra từ lòng bàn tay nàng, lao thẳng vào đống giải dược nằm trên mặt đất và biến chúng thành bột phấn. Các loại linh đan có giá trị cao, đã trở thành một đống rác. Các mảnh sứ vỡ vụn cùng với bột phấn màu đen trộn lẫn với nhau, không thể phân biệt rõ bộ dáng vốn có của chúng.
"Tất cả đều để lại cho ngươi."