Nhìn Quân Vô Tà dẫn người nhảy vào đại điện, nhìn những người Khuynh Vân Tông đó bị một đám người chém giết, nội tâm của các đại thần đều sôi trào máu.
Nhìn đến Quân Vô Tà đi ngang qua từ cửa đại điện, một lão giả tóc trắng xoá thình lình tiến lên một bước, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, dừng bước chân lại, nàng thật ra đã nhận ra được lão nhân này, tính cả thế hệ của Mặc Thiển Uyên, đã là nguyên lão ba triều của Thích Quốc. Luôn là người thuộc phe trung lập, không tranh không đoạt, lại là một gân cây ngay thẳng, nếu không cũng sẽ không thể lăn lộn được qua ba thời đại triều đình. Nhưng cũng không phải vì vẫn luôn không cao không thấp, mà là Mặc Thiển Uyên nhớ tới lão luôn trung thành đối với hoàng thất, mới thăng quan tiến chức cho lão. Nếu không, chỉ sợ lão vẫn còn đang là quan văn nhàn tản từng bước từng bước.
Lão nhân này tuy rằng không có bản lĩnh lớn bao nhiêu, nhưng tuổi tác và lịch sử lại khiến lão có uy vọng rất cao ở trong triều. Tuy nhiên, cũng không biết giữ miệng lưỡi, ngay cả Mặc Thiển Uyên cũng bị lão nói thẳng mà không hề cố kỵ, khiến hắn bị mắc nghẹn rất nhiều lần.
Hiện giờ lão nhân này lại đột nhiên tiếp cận Quân Vô Tà, Quân Vô Tà đã mệt mỏi nên không tính toán muốn nghe lão cằn nhằn.
Tuy nhiên, còn chưa chờ Quân Vô Tà hiện ra thần sắc không kiên nhẫn, lão thần kia đã bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Quân Vô Tà. Động tác đột ngột xảy ra, khiến Quân Vô Tà có chút kinh ngạc.
"Lão thần khấu tạ ân tình Quân tiểu thư đã hộ giá!"
Quân Vô Tà ngây ngẩn cả người, nàng nhìn lão đại thần ngay thẳng đã đau đầu trải qua ba triều đại đế vương, quỳ gối trước mặt mình, trong đầu thế nhưng không biết nên phản ứng như thế nào.
Theo lão thần kia quỳ lạy, các đại thần đứng ở phía sau, đột nhiên cùng nhất trí với một động tác, quỳ xuống đầy đất.
Ngày đó, Quân Vô Tà đã đại khai sát giới ở ngoài hoàng cung, tuy rằng những việc làm đó đều nói có sách mách có chứng và được có được dân tâm, nhưng lại khiến cho rất nhiều đại thần Thích Quốc có chút trơ trẽn. Thậm chí là sau khi Mặc Thiển Uyên đăng cơ, bọn họ cũng vẫn như cũ, cảm thấy vị đại tiểu thư Lân Vương phủ làm việc quá mức tàn nhẫn độc ác, không phải là nhân vật hiền lành.
Hiện tại, bọn họ mới ý thức được, những ý định tốt đẹp của Quân Vô Tà.
Nếu không có sự quyết đoán tàn nhẫn của Quân Vô Tà, tôn nghiêm của Thích Quốc hôm nay chẳng phải là đã bị Khuynh Vân Tông dẫm đạp lên bùn?
Bọn họ là các đại thần cả ngày miệng đầy đạo đức, chỉ có thể đứng ở bên ngoài đại điện bó tay không có biện pháp, trơ mắt nhìn quân vương mình bị người giẫm đạp và làm nhục như thế, đây là loại cảm giác hổ thẹn gì?
Bọn họ canh giữ ở bên ngoài đại điện, sau khi Mặc Thiển Uyên được cứu đi, vẫn không chịu rời đi, không vì cái gì khác, mà là muốn có một lời tạ ơn với Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà hôm nay đã cứu, không chỉ là một vị hoàng đế, nàng còn cứu cả sự tôn nghiêm của Thích Quốc!
Vương quốc tuy nhỏ, nhưng linh hồn không thể bị phân tán!
Hôm nay nếu như để người Khuynh Vân Tông tiếp tục hành động, Mặc Thiển Uyên không thể nghi ngờ hẳn là phải chết. Trụ cột Thích Quốc nếu bị người đánh gãy, những người như bọn họ làm sao còn có mặt mũi để đối mặt với liệt tổ liệt tông!
Cả triều văn võ uốn gối quỳ xuống đất, buông bỏ tôn nghiêm, dùng phương thức của bọn họ, cảm kích Quân Vô Tà.
Tàn nhẫn độc ác cũng cũng hoàn toàn có chỗ tốt, Thích Quốc có lẽ đúng là đang khuyết thiếu loại tàn nhẫn này, vì thế mới luôn là một tiểu quốc không có gì nổi bật như vậy.
Quân Vô Tà sửng sốt một lát, mới hiểu được ý đồ của những người này, nàng hơi cau mày, nhìn tất cả các đại thần, trầm mặc một lát mới nói: "Ta chỉ làm những gì ta nên làm, các ngươi không cần cảm tạ ta." Dứt lời, Quân Vô Tà bước chân nhanh hơn rời đi, không để ý thêm tới những vị đại thần đó.
Quân Vô Dược quét mắt nhìn qua đám đại thần, bước chân theo sau đuổi kịp Quân Vô Tà, đôi mắt sắc bén của hắn nắm giữ một hình ảnh thú vị.
Đôi tai nhỏ xinh tiểu xảo của Quân Vô Tà, khi nàng vội vã rời đi, tựa hồ có hơi phiếm hồng.
Nhận thấy được phản ứng của Quân Vô Tà, Quân Vô Dược chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa này thật sự rất đáng yêu, chỉ sợ tính tình kia của nàng, chính là có chút lúng túng không biết làm gì khi nhìn đến một đám các đại thần, tuổi tác không sai biệt lắm với gia gia nàng, mang bộ dáng bày tỏ lòng biết ơn quá mức đi.
Nhìn đến Quân Vô Tà đi ngang qua từ cửa đại điện, một lão giả tóc trắng xoá thình lình tiến lên một bước, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, dừng bước chân lại, nàng thật ra đã nhận ra được lão nhân này, tính cả thế hệ của Mặc Thiển Uyên, đã là nguyên lão ba triều của Thích Quốc. Luôn là người thuộc phe trung lập, không tranh không đoạt, lại là một gân cây ngay thẳng, nếu không cũng sẽ không thể lăn lộn được qua ba thời đại triều đình. Nhưng cũng không phải vì vẫn luôn không cao không thấp, mà là Mặc Thiển Uyên nhớ tới lão luôn trung thành đối với hoàng thất, mới thăng quan tiến chức cho lão. Nếu không, chỉ sợ lão vẫn còn đang là quan văn nhàn tản từng bước từng bước.
Lão nhân này tuy rằng không có bản lĩnh lớn bao nhiêu, nhưng tuổi tác và lịch sử lại khiến lão có uy vọng rất cao ở trong triều. Tuy nhiên, cũng không biết giữ miệng lưỡi, ngay cả Mặc Thiển Uyên cũng bị lão nói thẳng mà không hề cố kỵ, khiến hắn bị mắc nghẹn rất nhiều lần.
Hiện giờ lão nhân này lại đột nhiên tiếp cận Quân Vô Tà, Quân Vô Tà đã mệt mỏi nên không tính toán muốn nghe lão cằn nhằn.
Tuy nhiên, còn chưa chờ Quân Vô Tà hiện ra thần sắc không kiên nhẫn, lão thần kia đã bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Quân Vô Tà. Động tác đột ngột xảy ra, khiến Quân Vô Tà có chút kinh ngạc.
"Lão thần khấu tạ ân tình Quân tiểu thư đã hộ giá!"
Quân Vô Tà ngây ngẩn cả người, nàng nhìn lão đại thần ngay thẳng đã đau đầu trải qua ba triều đại đế vương, quỳ gối trước mặt mình, trong đầu thế nhưng không biết nên phản ứng như thế nào.
Theo lão thần kia quỳ lạy, các đại thần đứng ở phía sau, đột nhiên cùng nhất trí với một động tác, quỳ xuống đầy đất.
Ngày đó, Quân Vô Tà đã đại khai sát giới ở ngoài hoàng cung, tuy rằng những việc làm đó đều nói có sách mách có chứng và được có được dân tâm, nhưng lại khiến cho rất nhiều đại thần Thích Quốc có chút trơ trẽn. Thậm chí là sau khi Mặc Thiển Uyên đăng cơ, bọn họ cũng vẫn như cũ, cảm thấy vị đại tiểu thư Lân Vương phủ làm việc quá mức tàn nhẫn độc ác, không phải là nhân vật hiền lành.
Hiện tại, bọn họ mới ý thức được, những ý định tốt đẹp của Quân Vô Tà.
Nếu không có sự quyết đoán tàn nhẫn của Quân Vô Tà, tôn nghiêm của Thích Quốc hôm nay chẳng phải là đã bị Khuynh Vân Tông dẫm đạp lên bùn?
Bọn họ là các đại thần cả ngày miệng đầy đạo đức, chỉ có thể đứng ở bên ngoài đại điện bó tay không có biện pháp, trơ mắt nhìn quân vương mình bị người giẫm đạp và làm nhục như thế, đây là loại cảm giác hổ thẹn gì?
Bọn họ canh giữ ở bên ngoài đại điện, sau khi Mặc Thiển Uyên được cứu đi, vẫn không chịu rời đi, không vì cái gì khác, mà là muốn có một lời tạ ơn với Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà hôm nay đã cứu, không chỉ là một vị hoàng đế, nàng còn cứu cả sự tôn nghiêm của Thích Quốc!
Vương quốc tuy nhỏ, nhưng linh hồn không thể bị phân tán!
Hôm nay nếu như để người Khuynh Vân Tông tiếp tục hành động, Mặc Thiển Uyên không thể nghi ngờ hẳn là phải chết. Trụ cột Thích Quốc nếu bị người đánh gãy, những người như bọn họ làm sao còn có mặt mũi để đối mặt với liệt tổ liệt tông!
Cả triều văn võ uốn gối quỳ xuống đất, buông bỏ tôn nghiêm, dùng phương thức của bọn họ, cảm kích Quân Vô Tà.
Tàn nhẫn độc ác cũng cũng hoàn toàn có chỗ tốt, Thích Quốc có lẽ đúng là đang khuyết thiếu loại tàn nhẫn này, vì thế mới luôn là một tiểu quốc không có gì nổi bật như vậy.
Quân Vô Tà sửng sốt một lát, mới hiểu được ý đồ của những người này, nàng hơi cau mày, nhìn tất cả các đại thần, trầm mặc một lát mới nói: "Ta chỉ làm những gì ta nên làm, các ngươi không cần cảm tạ ta." Dứt lời, Quân Vô Tà bước chân nhanh hơn rời đi, không để ý thêm tới những vị đại thần đó.
Quân Vô Dược quét mắt nhìn qua đám đại thần, bước chân theo sau đuổi kịp Quân Vô Tà, đôi mắt sắc bén của hắn nắm giữ một hình ảnh thú vị.
Đôi tai nhỏ xinh tiểu xảo của Quân Vô Tà, khi nàng vội vã rời đi, tựa hồ có hơi phiếm hồng.
Nhận thấy được phản ứng của Quân Vô Tà, Quân Vô Dược chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa này thật sự rất đáng yêu, chỉ sợ tính tình kia của nàng, chính là có chút lúng túng không biết làm gì khi nhìn đến một đám các đại thần, tuổi tác không sai biệt lắm với gia gia nàng, mang bộ dáng bày tỏ lòng biết ơn quá mức đi.