Khi không có vật nào có thể dùng để tăng linh lực lên, Quân Vô Tà không thể không đánh chủ ý tới trên những hoa và thực vật khác.
Linh lực của nàng có thể tăng lên dựa vào gieo trồng Thương Ngự Tuyết Liên, liệu hạt giống của thực vật khác cũng sẽ có hiệu quả giống như vậy hay không?
Vì để chứng minh điểm này, Quân Vô Tà đã thử bắt đầu gieo trồng và chăm sóc một số hoa cỏ ở trong viện của mình. Sau khi trải qua mười ngày thử nghiệm, rốt cuộc nàng cũng phát hiện ra, hoa cỏ bình thường hoàn toàn không thể nào cung cấp bất cứ linh lực nào cho nàng. Tuy nhiên, nếu đó là thảo dược quý hiếm thì vẫn là có thể cung cấp cho nàng một chút linh lực tăng trưởng. Mặc dù vậy, tốc độ tăng trưởng của loại này so với khi gieo trồng Thương Ngự Tuyết Liên, quả thực hoàn toàn không đáng kể.
Nhưng vẫn còn tốt hơn là không có gì......
Còn bảy ngày nữa sẽ tới thời điểm ngày 15 tháng sau. Sau khi Quân Vô Tà từ biệt Quân Tiển và Quân Khanh, ngồi trên xe ngựa đi tới Khuynh Vân Tông. Để nhìn một hàng này, Mặc Thiển Uyên với thân thể đã tốt hơn lặng yên bước lên cửa thành, nhìn theo người Quân gia hộ tống Quân Vô Tà ra khỏi thành.
Lần này từ biệt, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, ánh mắt Mặc Thiển Uyên thâm trầm, giống như không thể thu lại nhìn xe ngựa Quân Vô Tà từng chút một biến mất trong tầm mắt của mình.
Bên trong xe ngựa, một người thiếu niên thanh tú đang ngồi an tĩnh, trong lòng ngực ôm mèo đen ngoan ngoãn.
Trước khi rời khỏi Lân Vương phủ, Quân Vô Tà cũng đã dịch dung, lại biến thành tiểu thiếu niên xuất quỷ nhập thành ngày đó. Chuyến đi này nàng chỉ dẫn theo mèo đen và tiểu Bạch Liên, trong xe ngựa mang theo mấy bình nhỏ Ngọc Dịch Quỳnh Tương, để khi lên đường nàng cũng có thể tiếp tục tu luyện ở trên đường. Trước khi rời đi, nàng vốn định từ biệt Quân Vô Dược, nhưng không thể nào tìm được bóng dáng tên kia, chỉ có thể từ bỏ.
"Chủ nhân, ngươi thật sự muốn đi tới tông gì đó hay sao? Trở thành đệ tử?" Tiểu hắc miêu đang cọ cọ tìm một vị trí thoải mái trong lòng ngực Quân Vô Tà. Tuy rằng biết mục đích Quân Vô Tà đi tới Khuynh Vân Tông, nhưng tiểu hắc miêu tưởng tượng đến lúc ấy Quân Vô Tà thật sự muốn nhận sư phụ gì đó nơi kia, bỗng cảm thấy cả người không được thoải mái.
Thế gian này, người có thể trở thành sư phụ dạy y thuật cho Quân Vô Tà chỉ sợ còn chưa được sinh ra!
"Khuynh Vân Tông." Quân Vô Tà nhắc nhở nói.
Dựa theo tình báo của Bạch Vân Tiên, mục tiêu lần này của Quân Vô Tà đi tới Khuynh Vân Tông chính là tiến vào đỉnh núi Nhiếp Vân Phong của Mộ Thần. Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, Quân Vô Tà không ngại tìm thêm đồng minh.
Xe ngựa càng lúc càng xa, đứng ở hoàng thành đã không thể nhìn thấy được bóng dáng xe ngựa.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Bên ngoài hoàng thành, Quân Vô Dược nhìn nơi xe ngựa của Quân Vô Tà biến mất, con ngươi đen nhánh như đang suy tư điều gì.
Hắc y nam tử như hình với bóng lặng yên đi đến bên người Quân Vô Dược, ánh mắt phức tạp. Tước gia đã biết rõ hôm nay đại tiểu thư sẽ đi xa, nhưng lại tránh đi không gặp. Chờ đến lúc đại tiểu thư đi rồi, lại đứng ở chỗ này nhìn theo hồi lâu. Từ khi đi theo Tước gia đến nay, hắn sao lại không rõ Tước gia thật ra là muốn đồng hành cùng đại tiểu thư.
"Dạ Sát." Quân Vô Dược đột nhiên mở miệng.
"Có thuộc hạ." Hắc y nam tử Dạ Sát (夜煞) lập tức quỳ xuống.
"Hãy đi theo sau, bảo vệ nàng cho tốt." Quân Vô Dược nheo mắt lại, nếu không phải sự tình nơi này hắn còn chưa xử lý xong, hắn sao có thể để tiểu gia hỏa rời đi một mình.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Dạ Sát lập tức lĩnh mệnh, trong lòng lại nói quả nhiên là như thế.
"Nếu như không có nguy hiểm gì, đừng để nàng biết đến sự tồn tại của ngươi." Quân Vô Dược nhìn Dạ Sát nói giọng lạnh như băng.
Một Khuynh Vân Tông nho nhỏ hắn không thèm để vào trong mắt. Nếu như chỉ có Khuynh Vân Tông, hắn tin tưởng Tiểu Tà Nhi có thể tự mình ứng phó. Tuy nhiên, điều khiến hắn để ý đến, là thế lực sau lưng Khuynh Vân Tông.
Một trong mười hai trong điện, bất luận là một điện nào, đều không phải là thứ mà Quân Vô Tà hiện tại có thể ứng phó.
Linh lực của nàng có thể tăng lên dựa vào gieo trồng Thương Ngự Tuyết Liên, liệu hạt giống của thực vật khác cũng sẽ có hiệu quả giống như vậy hay không?
Vì để chứng minh điểm này, Quân Vô Tà đã thử bắt đầu gieo trồng và chăm sóc một số hoa cỏ ở trong viện của mình. Sau khi trải qua mười ngày thử nghiệm, rốt cuộc nàng cũng phát hiện ra, hoa cỏ bình thường hoàn toàn không thể nào cung cấp bất cứ linh lực nào cho nàng. Tuy nhiên, nếu đó là thảo dược quý hiếm thì vẫn là có thể cung cấp cho nàng một chút linh lực tăng trưởng. Mặc dù vậy, tốc độ tăng trưởng của loại này so với khi gieo trồng Thương Ngự Tuyết Liên, quả thực hoàn toàn không đáng kể.
Nhưng vẫn còn tốt hơn là không có gì......
Còn bảy ngày nữa sẽ tới thời điểm ngày 15 tháng sau. Sau khi Quân Vô Tà từ biệt Quân Tiển và Quân Khanh, ngồi trên xe ngựa đi tới Khuynh Vân Tông. Để nhìn một hàng này, Mặc Thiển Uyên với thân thể đã tốt hơn lặng yên bước lên cửa thành, nhìn theo người Quân gia hộ tống Quân Vô Tà ra khỏi thành.
Lần này từ biệt, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, ánh mắt Mặc Thiển Uyên thâm trầm, giống như không thể thu lại nhìn xe ngựa Quân Vô Tà từng chút một biến mất trong tầm mắt của mình.
Bên trong xe ngựa, một người thiếu niên thanh tú đang ngồi an tĩnh, trong lòng ngực ôm mèo đen ngoan ngoãn.
Trước khi rời khỏi Lân Vương phủ, Quân Vô Tà cũng đã dịch dung, lại biến thành tiểu thiếu niên xuất quỷ nhập thành ngày đó. Chuyến đi này nàng chỉ dẫn theo mèo đen và tiểu Bạch Liên, trong xe ngựa mang theo mấy bình nhỏ Ngọc Dịch Quỳnh Tương, để khi lên đường nàng cũng có thể tiếp tục tu luyện ở trên đường. Trước khi rời đi, nàng vốn định từ biệt Quân Vô Dược, nhưng không thể nào tìm được bóng dáng tên kia, chỉ có thể từ bỏ.
"Chủ nhân, ngươi thật sự muốn đi tới tông gì đó hay sao? Trở thành đệ tử?" Tiểu hắc miêu đang cọ cọ tìm một vị trí thoải mái trong lòng ngực Quân Vô Tà. Tuy rằng biết mục đích Quân Vô Tà đi tới Khuynh Vân Tông, nhưng tiểu hắc miêu tưởng tượng đến lúc ấy Quân Vô Tà thật sự muốn nhận sư phụ gì đó nơi kia, bỗng cảm thấy cả người không được thoải mái.
Thế gian này, người có thể trở thành sư phụ dạy y thuật cho Quân Vô Tà chỉ sợ còn chưa được sinh ra!
"Khuynh Vân Tông." Quân Vô Tà nhắc nhở nói.
Dựa theo tình báo của Bạch Vân Tiên, mục tiêu lần này của Quân Vô Tà đi tới Khuynh Vân Tông chính là tiến vào đỉnh núi Nhiếp Vân Phong của Mộ Thần. Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, Quân Vô Tà không ngại tìm thêm đồng minh.
Xe ngựa càng lúc càng xa, đứng ở hoàng thành đã không thể nhìn thấy được bóng dáng xe ngựa.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Bên ngoài hoàng thành, Quân Vô Dược nhìn nơi xe ngựa của Quân Vô Tà biến mất, con ngươi đen nhánh như đang suy tư điều gì.
Hắc y nam tử như hình với bóng lặng yên đi đến bên người Quân Vô Dược, ánh mắt phức tạp. Tước gia đã biết rõ hôm nay đại tiểu thư sẽ đi xa, nhưng lại tránh đi không gặp. Chờ đến lúc đại tiểu thư đi rồi, lại đứng ở chỗ này nhìn theo hồi lâu. Từ khi đi theo Tước gia đến nay, hắn sao lại không rõ Tước gia thật ra là muốn đồng hành cùng đại tiểu thư.
"Dạ Sát." Quân Vô Dược đột nhiên mở miệng.
"Có thuộc hạ." Hắc y nam tử Dạ Sát (夜煞) lập tức quỳ xuống.
"Hãy đi theo sau, bảo vệ nàng cho tốt." Quân Vô Dược nheo mắt lại, nếu không phải sự tình nơi này hắn còn chưa xử lý xong, hắn sao có thể để tiểu gia hỏa rời đi một mình.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Dạ Sát lập tức lĩnh mệnh, trong lòng lại nói quả nhiên là như thế.
"Nếu như không có nguy hiểm gì, đừng để nàng biết đến sự tồn tại của ngươi." Quân Vô Dược nhìn Dạ Sát nói giọng lạnh như băng.
Một Khuynh Vân Tông nho nhỏ hắn không thèm để vào trong mắt. Nếu như chỉ có Khuynh Vân Tông, hắn tin tưởng Tiểu Tà Nhi có thể tự mình ứng phó. Tuy nhiên, điều khiến hắn để ý đến, là thế lực sau lưng Khuynh Vân Tông.
Một trong mười hai trong điện, bất luận là một điện nào, đều không phải là thứ mà Quân Vô Tà hiện tại có thể ứng phó.