Ngày 15 mỗi tháng, đều là thời điểm náo nhiệt nhất Vân Sơn. Vân Sơn là những ngọn núi có mây bao phủ bên cạnh biên giới giao nhau giữa các nước, độc lập và không thuộc về bất luận nước nào. Những ngọn núi Vân Sơn rất dốc và hiểm trở, có tất cả 12 đỉnh núi. Tuy nhiên, chỉ có một con đường duy nhất từ dưới chân núi lên đến đỉnh núi.
Vân Sơn nổi danh nhất không phải là bản thân nó, mà là những người Khuynh Vân Tông đã chiếm trọn 12 đỉnh núi Vân Sơn!
Dựa vào y thuật tự xưng là thiên hạ đệ nhất đại tông môn, vào ngày 15 mỗi tháng, đều sẽ mở rộng cửa núi, mời chào tất cả mọi người trong thiên hạ có am hiểu về y thuật tiến vào núi và tham gia khảo hạch. Người thông qua khảo hạch, liền có cơ hội bái nhập môn hạ Khuynh Vân Tông.
Khuynh Vân Tông ngồi vững trên vùng đất rộng lớn, phía sau đã là mấy trăm năm, các đại tông chủ và trưởng lão đều có y thuật trác tuyệt. Bên trong Vân Tông cất giữ sách quý về y dược nhiều không kể xiết, là thánh địa mà tất cả những người si mê y dược trong thiên hạ đều tha thiết mơ ước. Chỉ cần có thể tiến vào Khuynh Vân Tông, thân phận bọn họ sẽ giống như nước lên thì thuyền lên, nếu như may mắn tiến vào nội môn, càng giống như một bước lên trời.
Rất nhiều người đều dùng bất cứ giá nào để chiếm được một vị trí nhỏ trong Khuynh Vân Tông. Những ngày mở cửa núi, con đường dẫn tới Vân Sơn đều tràn ngập người.
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Một chiếc xe ngựa khiêm tốn dừng lại ở dưới Vân Sơn, tiểu thiếu niên thanh tú mặc một thân quần áo mộc mạc nhảy xuống từ trên xe ngựa. Sau khi thấp giọng dặn dò hai câu với xa phu, tiểu thiếu niên lập tức đi về hướng Vân Sơn.
Con đường chính khá lớn dẫn đến Vân Sơn, chen chúc đầy người tiến đến bái sơn, tuổi tác của những người đó đều không tính là quá lớn, người lớn nhất cũng chỉ có mười tám tuổi, mà người nhỏ nhất cũng đều mười bốn tuổi trở lên.
Khuynh Vân Tông thu nhận đệ tử có một quy định cứng nhắc, chỉ tuyển nhận thiếu niên từ mười bốn đến mười tám tuổi, quá mười tám tuổi hoặc là chưa đầy mười bốn, cho dù thiên phú cao bao nhiêu, cũng sẽ bị đuổi về nhà.
Quy định này dường như không có gì đối với tất cả mọi người, nhưng Quân Vô Tà lại không cho rằng như vậy.
Mười bốn tuổi đến mười tám tuổi, chính là bốn năm quan trọng nhất sau khi Giới Linh thức tỉnh, cũng là một đoạn thời kỳ ý thức của thiếu niên hỗn độn nhất. Khuynh Vân Tông muốn tuyển nhận đệ tử trẻ tuổi này, bất quá là vì sẽ tốt hơn để cho bọn họ tẩy não, giáo huấn các nguyên tắc và triết lý của Khuynh Vân Tông.
Trong dòng người nhốn nháo rộn ràng, không ít thiếu niên tràn đầy tinh lực với khuôn mặt hồng hào đĩnh đạc nói chuyện cùng với thân nhân đưa tiễn bọn họ.
Chỉ có các thiếu niên tiến đến bái sư mới có tư cách đi đến Vân Sơn, mà người nhà của bọn họ chỉ có thể lưu tại dưới chân núi và chờ đợi tin tức. Nếu dám đi lên trên núi, lập tức sẽ bị đệ tử Khuynh Vân Tông canh giữ ở dưới chân núi đuổi ra ngoài.
Còn có nhiều thiếu niên đến khi lâm trận mới bắt đầu mài gươm, đứng ở dưới chân núi ôm sách y thuật và cuồng gặm, hận không thể nhét hết nội dung cả quyển sách vào trong đầu mình.
Quân Vô Tà hờ hững nhìn cảnh tượng này không biết nên khóc hay nên cười. Nàng thật sự không biết, một tông môn với y thuật bình thường như vậy, sao có thể thu hút nhiều người phải gào thét và đánh nhau chỉ để được gia nhập vào trong như vậy.
Mà sự tĩnh lặng của nàng, lại khiến những thiếu niên đang khẩn trương cảm thấy rất không bình thường. Rất nhiều người đều liếc mắt quét nhìn tiểu thiếu niên cô độc này một cái, nhìn thấy quần áo trên người Quân Vô Tà rất mộc mạc, trên người không có đồ trang sức, tuổi lại nhỏ như vậy, bọn họ liền rất nhạo báng.
"Một tiểu quỷ như vậy, còn muốn bái nhập Khuynh Vân Tông?"
"Được rồi, nhân gia không chừng chỉ tới để xem việc đời, không nhìn thấy hắn không có chuẩn bị gì sao?"
"Cũng đúng, cho dù không bái nhập được vào Khuynh Vân Tông, tốt xấu cũng có thể kiến thức được sự cường thịnh của đệ nhất đại tông môn một chút...... Ài, ta muốn nói, ngưỡng cửa Khuynh Vân Tông cũng không khỏi quá thấp, ngay cả chó mèo cũng đều dám đến đây xem náo nhiệt." Vài tên thiếu niên hoa phục tự xưng là xuất thân từ thế gia y dược buông sách trên tay xuống, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ chế nhạo Quân Vô Tà.
Không nghĩ tới, người mà bọn họ đang nhạo báng này, không lâu sau đó, đã xoá sạch cảm nhận về đệ nhất đại tông môn trong tâm trí bọn họ
Vân Sơn nổi danh nhất không phải là bản thân nó, mà là những người Khuynh Vân Tông đã chiếm trọn 12 đỉnh núi Vân Sơn!
Dựa vào y thuật tự xưng là thiên hạ đệ nhất đại tông môn, vào ngày 15 mỗi tháng, đều sẽ mở rộng cửa núi, mời chào tất cả mọi người trong thiên hạ có am hiểu về y thuật tiến vào núi và tham gia khảo hạch. Người thông qua khảo hạch, liền có cơ hội bái nhập môn hạ Khuynh Vân Tông.
Khuynh Vân Tông ngồi vững trên vùng đất rộng lớn, phía sau đã là mấy trăm năm, các đại tông chủ và trưởng lão đều có y thuật trác tuyệt. Bên trong Vân Tông cất giữ sách quý về y dược nhiều không kể xiết, là thánh địa mà tất cả những người si mê y dược trong thiên hạ đều tha thiết mơ ước. Chỉ cần có thể tiến vào Khuynh Vân Tông, thân phận bọn họ sẽ giống như nước lên thì thuyền lên, nếu như may mắn tiến vào nội môn, càng giống như một bước lên trời.
Rất nhiều người đều dùng bất cứ giá nào để chiếm được một vị trí nhỏ trong Khuynh Vân Tông. Những ngày mở cửa núi, con đường dẫn tới Vân Sơn đều tràn ngập người.
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Một chiếc xe ngựa khiêm tốn dừng lại ở dưới Vân Sơn, tiểu thiếu niên thanh tú mặc một thân quần áo mộc mạc nhảy xuống từ trên xe ngựa. Sau khi thấp giọng dặn dò hai câu với xa phu, tiểu thiếu niên lập tức đi về hướng Vân Sơn.
Con đường chính khá lớn dẫn đến Vân Sơn, chen chúc đầy người tiến đến bái sơn, tuổi tác của những người đó đều không tính là quá lớn, người lớn nhất cũng chỉ có mười tám tuổi, mà người nhỏ nhất cũng đều mười bốn tuổi trở lên.
Khuynh Vân Tông thu nhận đệ tử có một quy định cứng nhắc, chỉ tuyển nhận thiếu niên từ mười bốn đến mười tám tuổi, quá mười tám tuổi hoặc là chưa đầy mười bốn, cho dù thiên phú cao bao nhiêu, cũng sẽ bị đuổi về nhà.
Quy định này dường như không có gì đối với tất cả mọi người, nhưng Quân Vô Tà lại không cho rằng như vậy.
Mười bốn tuổi đến mười tám tuổi, chính là bốn năm quan trọng nhất sau khi Giới Linh thức tỉnh, cũng là một đoạn thời kỳ ý thức của thiếu niên hỗn độn nhất. Khuynh Vân Tông muốn tuyển nhận đệ tử trẻ tuổi này, bất quá là vì sẽ tốt hơn để cho bọn họ tẩy não, giáo huấn các nguyên tắc và triết lý của Khuynh Vân Tông.
Trong dòng người nhốn nháo rộn ràng, không ít thiếu niên tràn đầy tinh lực với khuôn mặt hồng hào đĩnh đạc nói chuyện cùng với thân nhân đưa tiễn bọn họ.
Chỉ có các thiếu niên tiến đến bái sư mới có tư cách đi đến Vân Sơn, mà người nhà của bọn họ chỉ có thể lưu tại dưới chân núi và chờ đợi tin tức. Nếu dám đi lên trên núi, lập tức sẽ bị đệ tử Khuynh Vân Tông canh giữ ở dưới chân núi đuổi ra ngoài.
Còn có nhiều thiếu niên đến khi lâm trận mới bắt đầu mài gươm, đứng ở dưới chân núi ôm sách y thuật và cuồng gặm, hận không thể nhét hết nội dung cả quyển sách vào trong đầu mình.
Quân Vô Tà hờ hững nhìn cảnh tượng này không biết nên khóc hay nên cười. Nàng thật sự không biết, một tông môn với y thuật bình thường như vậy, sao có thể thu hút nhiều người phải gào thét và đánh nhau chỉ để được gia nhập vào trong như vậy.
Mà sự tĩnh lặng của nàng, lại khiến những thiếu niên đang khẩn trương cảm thấy rất không bình thường. Rất nhiều người đều liếc mắt quét nhìn tiểu thiếu niên cô độc này một cái, nhìn thấy quần áo trên người Quân Vô Tà rất mộc mạc, trên người không có đồ trang sức, tuổi lại nhỏ như vậy, bọn họ liền rất nhạo báng.
"Một tiểu quỷ như vậy, còn muốn bái nhập Khuynh Vân Tông?"
"Được rồi, nhân gia không chừng chỉ tới để xem việc đời, không nhìn thấy hắn không có chuẩn bị gì sao?"
"Cũng đúng, cho dù không bái nhập được vào Khuynh Vân Tông, tốt xấu cũng có thể kiến thức được sự cường thịnh của đệ nhất đại tông môn một chút...... Ài, ta muốn nói, ngưỡng cửa Khuynh Vân Tông cũng không khỏi quá thấp, ngay cả chó mèo cũng đều dám đến đây xem náo nhiệt." Vài tên thiếu niên hoa phục tự xưng là xuất thân từ thế gia y dược buông sách trên tay xuống, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ chế nhạo Quân Vô Tà.
Không nghĩ tới, người mà bọn họ đang nhạo báng này, không lâu sau đó, đã xoá sạch cảm nhận về đệ nhất đại tông môn trong tâm trí bọn họ