Nhìn thấy kiểu tạo hình này, nháy mắt Quân Vô Tà nghĩ tới, thiếu niên này còn không phải là người bán sách cổ cho nàng ngày đó ở Quỷ Thị hay sao?
Chỉ là khuôn mặt đã được rửa sạch sẽ, thật lòng là không thể nào nhận ra.
"Nghĩ ra chưa?" Thiếu niên chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt chờ mong.
"Là ngươi?" Quân Vô Tà bình tĩnh mở miệng.
Thiếu niên lập tức lau mặt, "Xem như ngươi đã nhận ra ta."
Quân Vô Tà khẽ gật đầu, nàng chỉ từng xuất hiện ở Quỷ Thị một lần, sau khi không dùng dịch dung cũng từng xuất hiện ở Quỷ Thị một lần nữa. Chỉ là, nàng không nghĩ tới, sự tình đã cách đây mấy tháng, thiếu niên này vẫn còn có thể nhận ra nàng từ một cái liếc mắt.
"Không nghĩ tới ngươi cũng sẽ đến Khuynh Vân Tông, ngươi dường như cũng không cần vật gì ở nơi này đi?" Thiếu niên thản nhiên dùng tay áo lau khô mặt mình. Mới vừa rồi nhìn thấy Quân Vô Tà từ rất xa nhưng hắn không dám nhận, hắn thật sự không hiểu, vì sao một thiếu niên có thể luyện chế ra đan dược còn tốt hơn cả Khuynh Vân Tông, sẽ đi xa ngàn dặm chạy đến Khuynh Vân Tông để bái sư.
Quân Vô Tà liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, cũng không có ý mở miệng.
Giống như xem mình đã xen vào việc người khác, thiếu niên rất buồn bực gãi gãi đầu nói: "Ta không phải muốn tìm hiểu chuyện riêng của ngươi, chẳng qua thật khó mà gặp được người quen ở chỗ này, cho nên có hơi kích động."
Quân Vô Tà liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, bọn họ hình như không được xem như là người quen, đúng không?
Tuy nhiên, thiếu niên tựa hồ hoàn toàn không sợ hãi bởi ánh mắt lạnh lùng của Quân Vô Tà, ngược lại càng thêm nhiệt tình.
Tên thiếu niên bị ném ra xa bên ngoài lúc này đã đứng lên, đỡ mông nổi giận và trừng mắt nhìn như muốn giết thiếu niên kia nửa đường nhảy ra xen vào việc người khác.
"Ngươi là cái gì của hắn! Dám động thủ với ta!" Thiếu niên bị ném ngã đau nhức hết cả người đang được đồng bạn hắn nâng lên, chỉ vào mũi to của đối phương và mắng.
Thật sự là trời đất đã đảo lộn, tiểu tử nghèo nàn toàn thân ăn mặc đầy những mảnh vá rốt cuộc đã nhảy ra từ nơi nào, chưa nói lời nào đã ném hắn qua vai và quăng ra ngoài, thiếu chút nữa đã khiến hắn ngất xỉu.
Thiếu niên kia cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ nói với Quân Vô Tà: "Đúng rồi, ta gọi là Kiều Sở (乔楚), tên ngươi là gì?"
Quân Vô Tà nhìn thiếu niên quen thuộc trầm mặc một lát mới nói: "Quân Tà."
Đã bị chật vật một lần, thiếu niên nhìn thấy Quân Vô Tà tán gẫu với Kiều Sở đã hoàn toàn nổi giận, nháy mắt muốn xông lên trước lý luận với bọn họ, nhưng Kiều Sở bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vẫy vẫy tay về phía hắn.
"Yếu đuối giống gà như ngươi, một mình ta có thể đánh mười tên như thế." Có ý uy hiếp mười phần.
Thiếu niên kia nghĩ đến vừa rồi bị Kiều Sở ném ngã thật bi thảm, nháy mắt trở nên lúng túng, rụt rụt cổ, chỉ có thể mạnh miệng không ngừng chửi bậy.
Quân Vô Tà bị đối phương làm ồn thì có chút phiền lòng, cách thời gian kết thúc chỉ còn lại hai phút, nàng cũng không tính toán lãng phí thêm thời gian trên đám người ngu ngốc này tại đây.
Quân Vô Tà tiến lên một bước, ném cỏ đã tìm được ở trong tay đến trên mặt thiếu niên kia, quát lạnh nói:
"Lăn."
Thiếu niên kia đã lau sạch bùn trên mặt ngạc nhiên, còn đang muốn tiếp tục dậm chân, vừa nhìn thấy nhánh cỏ rơi xuống trên mặt đất, đôi mắt lập tức trừng lớn, hắn vội vàng khom lưng nhặt lên. Hắn vốn cho rằng tiểu quỷ kia đã tìm được một chỗ dựa, vụ đánh cướp này không còn có gì trông cậy được nữa, nào ngờ tiểu quỷ này không bị doạ sợ nữa, vẫn đưa cỏ đã tìm được cho hắn.
"Xem ra tiểu tử ngươi thức thời! Chúng ta đi!" Chuyển biến tốt thì nên kết thúc, tuy rằng bị ném ngã cả người đau nhức, nhưng thiếu niên kia vẫn vui tươi hớn hở nắm cỏ trong tay, cùng đồng bạn thương lượng xem nên phân phối như thế nào.
Mà Kiều Sở đang đứng ở một bên, trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy những gì mà Quân Vô Tà đã làm.
"Ngươi...... ngươi có phải bị choáng váng hay không?"
Chỉ là khuôn mặt đã được rửa sạch sẽ, thật lòng là không thể nào nhận ra.
"Nghĩ ra chưa?" Thiếu niên chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt chờ mong.
"Là ngươi?" Quân Vô Tà bình tĩnh mở miệng.
Thiếu niên lập tức lau mặt, "Xem như ngươi đã nhận ra ta."
Quân Vô Tà khẽ gật đầu, nàng chỉ từng xuất hiện ở Quỷ Thị một lần, sau khi không dùng dịch dung cũng từng xuất hiện ở Quỷ Thị một lần nữa. Chỉ là, nàng không nghĩ tới, sự tình đã cách đây mấy tháng, thiếu niên này vẫn còn có thể nhận ra nàng từ một cái liếc mắt.
"Không nghĩ tới ngươi cũng sẽ đến Khuynh Vân Tông, ngươi dường như cũng không cần vật gì ở nơi này đi?" Thiếu niên thản nhiên dùng tay áo lau khô mặt mình. Mới vừa rồi nhìn thấy Quân Vô Tà từ rất xa nhưng hắn không dám nhận, hắn thật sự không hiểu, vì sao một thiếu niên có thể luyện chế ra đan dược còn tốt hơn cả Khuynh Vân Tông, sẽ đi xa ngàn dặm chạy đến Khuynh Vân Tông để bái sư.
Quân Vô Tà liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, cũng không có ý mở miệng.
Giống như xem mình đã xen vào việc người khác, thiếu niên rất buồn bực gãi gãi đầu nói: "Ta không phải muốn tìm hiểu chuyện riêng của ngươi, chẳng qua thật khó mà gặp được người quen ở chỗ này, cho nên có hơi kích động."
Quân Vô Tà liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, bọn họ hình như không được xem như là người quen, đúng không?
Tuy nhiên, thiếu niên tựa hồ hoàn toàn không sợ hãi bởi ánh mắt lạnh lùng của Quân Vô Tà, ngược lại càng thêm nhiệt tình.
Tên thiếu niên bị ném ra xa bên ngoài lúc này đã đứng lên, đỡ mông nổi giận và trừng mắt nhìn như muốn giết thiếu niên kia nửa đường nhảy ra xen vào việc người khác.
"Ngươi là cái gì của hắn! Dám động thủ với ta!" Thiếu niên bị ném ngã đau nhức hết cả người đang được đồng bạn hắn nâng lên, chỉ vào mũi to của đối phương và mắng.
Thật sự là trời đất đã đảo lộn, tiểu tử nghèo nàn toàn thân ăn mặc đầy những mảnh vá rốt cuộc đã nhảy ra từ nơi nào, chưa nói lời nào đã ném hắn qua vai và quăng ra ngoài, thiếu chút nữa đã khiến hắn ngất xỉu.
Thiếu niên kia cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ nói với Quân Vô Tà: "Đúng rồi, ta gọi là Kiều Sở (乔楚), tên ngươi là gì?"
Quân Vô Tà nhìn thiếu niên quen thuộc trầm mặc một lát mới nói: "Quân Tà."
Đã bị chật vật một lần, thiếu niên nhìn thấy Quân Vô Tà tán gẫu với Kiều Sở đã hoàn toàn nổi giận, nháy mắt muốn xông lên trước lý luận với bọn họ, nhưng Kiều Sở bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vẫy vẫy tay về phía hắn.
"Yếu đuối giống gà như ngươi, một mình ta có thể đánh mười tên như thế." Có ý uy hiếp mười phần.
Thiếu niên kia nghĩ đến vừa rồi bị Kiều Sở ném ngã thật bi thảm, nháy mắt trở nên lúng túng, rụt rụt cổ, chỉ có thể mạnh miệng không ngừng chửi bậy.
Quân Vô Tà bị đối phương làm ồn thì có chút phiền lòng, cách thời gian kết thúc chỉ còn lại hai phút, nàng cũng không tính toán lãng phí thêm thời gian trên đám người ngu ngốc này tại đây.
Quân Vô Tà tiến lên một bước, ném cỏ đã tìm được ở trong tay đến trên mặt thiếu niên kia, quát lạnh nói:
"Lăn."
Thiếu niên kia đã lau sạch bùn trên mặt ngạc nhiên, còn đang muốn tiếp tục dậm chân, vừa nhìn thấy nhánh cỏ rơi xuống trên mặt đất, đôi mắt lập tức trừng lớn, hắn vội vàng khom lưng nhặt lên. Hắn vốn cho rằng tiểu quỷ kia đã tìm được một chỗ dựa, vụ đánh cướp này không còn có gì trông cậy được nữa, nào ngờ tiểu quỷ này không bị doạ sợ nữa, vẫn đưa cỏ đã tìm được cho hắn.
"Xem ra tiểu tử ngươi thức thời! Chúng ta đi!" Chuyển biến tốt thì nên kết thúc, tuy rằng bị ném ngã cả người đau nhức, nhưng thiếu niên kia vẫn vui tươi hớn hở nắm cỏ trong tay, cùng đồng bạn thương lượng xem nên phân phối như thế nào.
Mà Kiều Sở đang đứng ở một bên, trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy những gì mà Quân Vô Tà đã làm.
"Ngươi...... ngươi có phải bị choáng váng hay không?"