Edit & Dịch: Emily Ton.
Kha Tàng Cúc đắc ý nhìn Mộ Thần, tùy ý nhìn về phía Quân Vô Tà, lại phát hiện trên mặt tiểu thiếu niên này không có chút vui sướng nào, mày hơi nhăn lại tiết lộ sự không tán đồng.
"Tiểu quỷ, tiến vào Tàng Vân Phong là vinh quang của ngươi, nếu như ngươi cự tuyệt, hiện tại có thể lập tức lăn xuống Vân Sơn." Kha Tàng Cúc không khách khí mở miệng.
Từ cướp đoạt đến uy hiếp, cách làm của Kha Tàng Cúc có thể nói là đã càn rỡ tới cực điểm. Sắc mặt Mộ Thần đã vô cùng khó coi, các vị trưởng lão khác tuy rằng không tán đồng với cách làm của Kha Tàng Cúc, nhưng cũng không ai dám nói thêm điều gì. Mặc dù Tần Nhạc mặt ngoài thoạt nhìn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, nhưng ai cũng đều biết, hắn thiên vị như thế nào đối Kha Tàng Cúc.
Đừng nói là Kha Tàng Cúc coi trọng và tranh đoạt đệ tử với Mộ Thần, ngay cả khi Kha Tàng Cúc làm trò trước mặt mọi người, phế đi thiếu niên gọi là Quân Tà này, cũng không người nào trong Khuynh Vân Tông sẽ làm gì hắn.
Quân Vô Tà híp nửa mắt, nhìn Kha Tàng Cúc xấu xí, con ngươi lạnh thấu xương hiện lên một tia ánh sáng. Đột nhiên, ống tay áo của nàng bị người nhẹ nhàng lôi kéo, Kiều Sở nhỏ giọng ở bên tai nàng nói: "Quân Tà, đừng xằng bậy. Ngươi chỉ muốn tiến vào Khuynh Vân Tông, đến Nhiếp Vân Phong hay là Tàng Vân Phong cũng không có gì khác nhau, không phải hay sao?"
Trong giọng nói của Kiều Sở lộ ra sự nôn nóng. Hắn biết rõ, dựa vào y thuật của Quân Vô Tà, Khuynh Vân Tông căn bản không có gì để dạy cho 'hắn'. 'Hắn' tới Khuynh Vân Tông nhất định là có mục đích khác. So với cự tuyệt và bị Kha Tàng Cúc đuổi ra khỏi Khuynh Vân Tông, không bằng thuận theo ý hắn ta trước rồi sau lại nói.
Quân Vô Tà rũ mi mắt xuống, đáy mắt giữ lại một tia sát ý.
"Ta đồng ý." Nàng phun ra ba chữ lạnh như băng.
Trên mặt Kha Tàng Cúc lộ ra tươi cười vừa lòng.
"Tiểu quỷ, ngươi rất nhanh sẽ biết, lựa chọn của ngươi chính xác bao nhiêu." Dứt lời, Kha Tàng Cúc phát ra một loạt tiếng cười âm hiểm khiến người sởn tóc gáy, không màng đến ánh mắt đầy phẫn nộ của Mộ Thần, xoay người rời đi.
Quân Vô Tà nhìn bóng dáng Kha Tàng Cúc đã đi xa, đáy mắt lập loè ánh sáng.
Ngươi rất nhanh cũng sẽ biết, ngươi đã phạm phải sai lầm trí mạng cỡ nào.
Mộ Thần hít sâu một hơi, cưỡng chế nội tâm đang bị thiêu đốt bởi lửa giận hừng hực, hắn nỗ lực duy trì bình tĩnh ngoài mặt, nhưng khóe miệng căng chặt lại khiến người nhìn ra được, hắn đang thịnh nộ bao nhiêu.
"Ngày sau nếu như có yêu cầu gì cần đến, ngươi có thể đến Nhiếp Vân Phong tìm ta. Lời mời của ta, vẫn luôn giữ đó cho ngươi." Mộ Thần đè thấp giọng nói, mở miệng với Quân Vô Tà.
Kha Tàng Cúc ngày thường làm bao nhiêu sự tình thương thiên hại lí, hắn mặc kệ, nhưng trước mắt hắn đã để mắt đến tiểu thiếu niên nhân tài này. Hắn không muốn nhìn thấy một hài tử bị chôn vùi ở trên tay Kha Tàng Cúc như vậy, chẳng sợ chỉ có một chút khả năng, hắn cũng hy vọng hài tử có thiên phú rất cao này có thể sống sót.
"Đa tạ." Quân Vô Tà nhìn Mộ Thần, thật tình nói lời cảm tạ, Quân Vô Tà vẫn có thể cảm giác được tấm chân tình thực lòng của Mộ Thần.
Mộ Thần bất đắc dĩ gật đầu, bị Kha Tàng Cúc nháo một trận như vậy, hắn không còn có tâm tư tiếp tục tuyển đệ tử khác. Người mà hắn cảm nhận là tốt nhất và chọn được đã bị cướp đoạt, những kẻ khác đều là rác rưởi, căn bản là chướng mắt hắn.
Mộ Thần đã không biết rằng, lời đề nghị khó có này của hắn, lại trở thành cơ hội xoay chuyển cả đời hắn.
Với sự rời đi của hai vị trưởng lão, những thiếu niên còn lại cảm thấy rất buồn bực, nhưng vì cơ hội tranh đoạt còn sót lại, bọn họ vẫn rất nỗ lực thể hiển tài năng của bản thân.
Quân Vô Tà và Kiều Sở đã bị chọn tiến vào Tàng Vân Phong, an tĩnh thối lui qua một bên, hình thành nên sự đối lập với những thiếu niên khác.
"Ta biết ngươi muốn đi Nhiếp Vân Phong, nhưng hiện tại cũng không có sự lựa chọn nào khác. Ngươi yên tâm, có ta ở đây, cho dù là đi Tàng Vân Phong, sửu bát quái kia cũng không thể động được vào ngươi." Kiều Sở mở miệng trấn an Quân Vô Tà.
Kha Tàng Cúc đắc ý nhìn Mộ Thần, tùy ý nhìn về phía Quân Vô Tà, lại phát hiện trên mặt tiểu thiếu niên này không có chút vui sướng nào, mày hơi nhăn lại tiết lộ sự không tán đồng.
"Tiểu quỷ, tiến vào Tàng Vân Phong là vinh quang của ngươi, nếu như ngươi cự tuyệt, hiện tại có thể lập tức lăn xuống Vân Sơn." Kha Tàng Cúc không khách khí mở miệng.
Từ cướp đoạt đến uy hiếp, cách làm của Kha Tàng Cúc có thể nói là đã càn rỡ tới cực điểm. Sắc mặt Mộ Thần đã vô cùng khó coi, các vị trưởng lão khác tuy rằng không tán đồng với cách làm của Kha Tàng Cúc, nhưng cũng không ai dám nói thêm điều gì. Mặc dù Tần Nhạc mặt ngoài thoạt nhìn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, nhưng ai cũng đều biết, hắn thiên vị như thế nào đối Kha Tàng Cúc.
Đừng nói là Kha Tàng Cúc coi trọng và tranh đoạt đệ tử với Mộ Thần, ngay cả khi Kha Tàng Cúc làm trò trước mặt mọi người, phế đi thiếu niên gọi là Quân Tà này, cũng không người nào trong Khuynh Vân Tông sẽ làm gì hắn.
Quân Vô Tà híp nửa mắt, nhìn Kha Tàng Cúc xấu xí, con ngươi lạnh thấu xương hiện lên một tia ánh sáng. Đột nhiên, ống tay áo của nàng bị người nhẹ nhàng lôi kéo, Kiều Sở nhỏ giọng ở bên tai nàng nói: "Quân Tà, đừng xằng bậy. Ngươi chỉ muốn tiến vào Khuynh Vân Tông, đến Nhiếp Vân Phong hay là Tàng Vân Phong cũng không có gì khác nhau, không phải hay sao?"
Trong giọng nói của Kiều Sở lộ ra sự nôn nóng. Hắn biết rõ, dựa vào y thuật của Quân Vô Tà, Khuynh Vân Tông căn bản không có gì để dạy cho 'hắn'. 'Hắn' tới Khuynh Vân Tông nhất định là có mục đích khác. So với cự tuyệt và bị Kha Tàng Cúc đuổi ra khỏi Khuynh Vân Tông, không bằng thuận theo ý hắn ta trước rồi sau lại nói.
Quân Vô Tà rũ mi mắt xuống, đáy mắt giữ lại một tia sát ý.
"Ta đồng ý." Nàng phun ra ba chữ lạnh như băng.
Trên mặt Kha Tàng Cúc lộ ra tươi cười vừa lòng.
"Tiểu quỷ, ngươi rất nhanh sẽ biết, lựa chọn của ngươi chính xác bao nhiêu." Dứt lời, Kha Tàng Cúc phát ra một loạt tiếng cười âm hiểm khiến người sởn tóc gáy, không màng đến ánh mắt đầy phẫn nộ của Mộ Thần, xoay người rời đi.
Quân Vô Tà nhìn bóng dáng Kha Tàng Cúc đã đi xa, đáy mắt lập loè ánh sáng.
Ngươi rất nhanh cũng sẽ biết, ngươi đã phạm phải sai lầm trí mạng cỡ nào.
Mộ Thần hít sâu một hơi, cưỡng chế nội tâm đang bị thiêu đốt bởi lửa giận hừng hực, hắn nỗ lực duy trì bình tĩnh ngoài mặt, nhưng khóe miệng căng chặt lại khiến người nhìn ra được, hắn đang thịnh nộ bao nhiêu.
"Ngày sau nếu như có yêu cầu gì cần đến, ngươi có thể đến Nhiếp Vân Phong tìm ta. Lời mời của ta, vẫn luôn giữ đó cho ngươi." Mộ Thần đè thấp giọng nói, mở miệng với Quân Vô Tà.
Kha Tàng Cúc ngày thường làm bao nhiêu sự tình thương thiên hại lí, hắn mặc kệ, nhưng trước mắt hắn đã để mắt đến tiểu thiếu niên nhân tài này. Hắn không muốn nhìn thấy một hài tử bị chôn vùi ở trên tay Kha Tàng Cúc như vậy, chẳng sợ chỉ có một chút khả năng, hắn cũng hy vọng hài tử có thiên phú rất cao này có thể sống sót.
"Đa tạ." Quân Vô Tà nhìn Mộ Thần, thật tình nói lời cảm tạ, Quân Vô Tà vẫn có thể cảm giác được tấm chân tình thực lòng của Mộ Thần.
Mộ Thần bất đắc dĩ gật đầu, bị Kha Tàng Cúc nháo một trận như vậy, hắn không còn có tâm tư tiếp tục tuyển đệ tử khác. Người mà hắn cảm nhận là tốt nhất và chọn được đã bị cướp đoạt, những kẻ khác đều là rác rưởi, căn bản là chướng mắt hắn.
Mộ Thần đã không biết rằng, lời đề nghị khó có này của hắn, lại trở thành cơ hội xoay chuyển cả đời hắn.
Với sự rời đi của hai vị trưởng lão, những thiếu niên còn lại cảm thấy rất buồn bực, nhưng vì cơ hội tranh đoạt còn sót lại, bọn họ vẫn rất nỗ lực thể hiển tài năng của bản thân.
Quân Vô Tà và Kiều Sở đã bị chọn tiến vào Tàng Vân Phong, an tĩnh thối lui qua một bên, hình thành nên sự đối lập với những thiếu niên khác.
"Ta biết ngươi muốn đi Nhiếp Vân Phong, nhưng hiện tại cũng không có sự lựa chọn nào khác. Ngươi yên tâm, có ta ở đây, cho dù là đi Tàng Vân Phong, sửu bát quái kia cũng không thể động được vào ngươi." Kiều Sở mở miệng trấn an Quân Vô Tà.