Edit & Dịch: Emily Ton.
Các thiếu niên vốn giống như chim sợ cành cong, khi nhìn thấy trên đường Tàng Vân Phong trồng đầy các loại thảo dược, lập tức lộ ra biểu tình vui sướng. Bọn họ bắt đầu tìm kiếm khắp nơi những loại thảo dược trân quý mà bọn họ đã từng nghe nói qua, mỗi khi mở miệng còn muốn đề cao giọng lên một chút, hận không thể để đệ tử Tàng Vân Phong kia nghe thấy chính mình có bao nhiêu "bác học đa tài".
Trừ bỏ ấu trĩ và ngu xuẩn, Quân Vô Tà không tìm thấy từ thứ ba để hình dung đàn sơn dương đang đợi bị làm thịt này.
Đệ tử Tàng Vân Phong đưa bọn họ đi tới chỗ ở của đệ tử môn. Tàng Vân Phong không hổ là đỉnh núi thứ hai, ngay cả nơi cư trú của đệ tử đều cực kỳ rộng lớn. Trong biệt viên to như vậy rải rác vài tên đệ tử Tàng Vân Phong đang cúi đầu đi đường, tựa hồ đối với những sư đệ vừa mới gia nhập môn, cũng không có nửa điểm hứng thú.
Đãi ngộ của đệ tử Tàng Vân Phong không tồi, mỗi người đều là phòng đơn, loại đãi ngộ chỗ ở này ngay cả đệ tử của Tần Nhạc bên kia đều kém xa. Trong Khuynh Vân Tông, trừ phi là trưởng lão hoặc chưởng môn thân truyền, nếu không đều là hai ba người cùng chung một gian.
Từng người vào phòng, một đám thiếu niên bị đãi ngộ ưu việt trước mắt khơi dậy một loạt tiếng cười, thầm nghĩ rằng vận may của bọn họ đã quay trở lại.
Phòng Quân Vô Tà ngay cạnh phòng Kiều Sở, nằm ở phía Bắc của toàn bộ sân, bên cạnh đó là một hồ nước, còn có núi giả làm bạn, thoạt nhìn thập phần thanh nhã.
Ngồi xuống trên ghế trong phòng, Quân Vô Tà nhất nhất đảo qua tình huống trong phòng. Chăn đệm mới tinh, tuy rằng chất lượng kém, nhưng vẫn rất sạch sẽ. Tuy nhiên, Quân Vô Tà vừa mới ngồi xuống không lâu sau, lập tức hơi nhíu lông mày lại. Một mùi máu tươi quen thuộc lượn lờ ở quanh hơi thở của nàng, mùi vị rất nhẹ, nhẹ đến nỗi cơ hồ khiến người không thể nào phát hiện ra. Nếu không phải khứu giác của nàng khác hẳn với người thường, chỉ sợ căn bản sẽ không chú ý tới mùi máu tươi nhàn nhạt này.
Theo mùi hương đáng ghét kia, Quân Vô Tà đi tới mép bàn bên cạnh giường. Một góc bàn đã được sơn mới, màu sắc của nó sáng hơn một chút so với những phần còn lại. Quân Vô Tà từ trong bao bố mang theo bên người, lấy ra một con dao găm nhỏ tinh xảo, cạo đi lớp sơn ở một góc kia. Sau khi màu nâu của sơn bị cạo đi một chút, lộ ra màu sắc vốn có của gỗ thô. Nhưng khi nhìn kỹ lại, ở đầu gỗ kia, lại nhuộm thêm một ít vết máu màu đỏ sậm. Vết máu kia giống như đã dính lên đó không lâu trước đây, nhỏ giọt ở trên bàn trong một khoảng thời gian dài, ngấm vào trong gỗ, khiến cho gỗ nhuộm một tầng màu máu, ngay cả khi tẩy rửa cũng rửa không sạch.
"Điều này thật là thú vị." Quân Vô Tà trở lại ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm một mảng máu bị người giấu đầu hở đuôi, đáy mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tàng Vân Phong này thật đúng là nguy cơ tứ phía, chỉ sợ người vốn ở căn phòng này, vừa mới chết không lâu, nếu không mùi máu tươi kia sớm đã hoàn toàn tiêu tán.
Vào ngày 15 mỗi tháng, Kha Tàng Cúc đều sẽ tuyển nhận rất nhiều đệ tử, nhưng mới vừa rồi nàng âm thầm quan sát qua, toàn bộ đệ tử ở trong sân, thêm với số người mới vào, bất quá cũng chỉ có hơn một trăm người. Dựa theo tốc độ tuyển nhận ba mươi đệ tử mới mỗi tháng của Kha Tàng Cúc, con số này có thể tính tăng lên gấp mười lần, cũng không hề khoa trương.
Bất quá, xem tình huống thu nhận đệ tử lần này của Kha Tàng Cúc, hắn chỉ thu nhận hai người là nàng và Kiều Sở một cách công khai, nhưng trong lén lút lại để đệ tử của mình chiêu nạp thêm mấy chục người trở về.
Nếu như mỗi tháng Kha Tàng Cúc đều dùng phương pháp thu người như vậy, chỉ sợ người ngoài căn bản không thể nào nhìn ra sự kỳ quặc của Tàng Vân Phong.
Rốt cuộc, ở trong mắt rất nhiều người, Tàng Vân Phong cho tới bây giờ cũng không có nhiều đệ tử như vậy.
Tất cả các dấu vết về sự tồn tại của bọn họ đều lặng lẽ bị xoá, thật sự là thủ đoạn rất tốt.
Quân Vô Tà đứng dậy, lấy ra một cái bình sứ đã niêm phong kín, hất toàn bộ lớp sơn bị cạo vụn lại với nhau, đổ một chút chất lỏng từ trong bình sứ vào đó. Lớp sơn khô tan dần, Quân Vô Tà nhẹ nhàng chạm đáy bình vào, một lần nữa bôi sơn đã bị hòa tan trên góc bàn, một lát sau, hết thảy khôi phục như cũ.
Các thiếu niên vốn giống như chim sợ cành cong, khi nhìn thấy trên đường Tàng Vân Phong trồng đầy các loại thảo dược, lập tức lộ ra biểu tình vui sướng. Bọn họ bắt đầu tìm kiếm khắp nơi những loại thảo dược trân quý mà bọn họ đã từng nghe nói qua, mỗi khi mở miệng còn muốn đề cao giọng lên một chút, hận không thể để đệ tử Tàng Vân Phong kia nghe thấy chính mình có bao nhiêu "bác học đa tài".
Trừ bỏ ấu trĩ và ngu xuẩn, Quân Vô Tà không tìm thấy từ thứ ba để hình dung đàn sơn dương đang đợi bị làm thịt này.
Đệ tử Tàng Vân Phong đưa bọn họ đi tới chỗ ở của đệ tử môn. Tàng Vân Phong không hổ là đỉnh núi thứ hai, ngay cả nơi cư trú của đệ tử đều cực kỳ rộng lớn. Trong biệt viên to như vậy rải rác vài tên đệ tử Tàng Vân Phong đang cúi đầu đi đường, tựa hồ đối với những sư đệ vừa mới gia nhập môn, cũng không có nửa điểm hứng thú.
Đãi ngộ của đệ tử Tàng Vân Phong không tồi, mỗi người đều là phòng đơn, loại đãi ngộ chỗ ở này ngay cả đệ tử của Tần Nhạc bên kia đều kém xa. Trong Khuynh Vân Tông, trừ phi là trưởng lão hoặc chưởng môn thân truyền, nếu không đều là hai ba người cùng chung một gian.
Từng người vào phòng, một đám thiếu niên bị đãi ngộ ưu việt trước mắt khơi dậy một loạt tiếng cười, thầm nghĩ rằng vận may của bọn họ đã quay trở lại.
Phòng Quân Vô Tà ngay cạnh phòng Kiều Sở, nằm ở phía Bắc của toàn bộ sân, bên cạnh đó là một hồ nước, còn có núi giả làm bạn, thoạt nhìn thập phần thanh nhã.
Ngồi xuống trên ghế trong phòng, Quân Vô Tà nhất nhất đảo qua tình huống trong phòng. Chăn đệm mới tinh, tuy rằng chất lượng kém, nhưng vẫn rất sạch sẽ. Tuy nhiên, Quân Vô Tà vừa mới ngồi xuống không lâu sau, lập tức hơi nhíu lông mày lại. Một mùi máu tươi quen thuộc lượn lờ ở quanh hơi thở của nàng, mùi vị rất nhẹ, nhẹ đến nỗi cơ hồ khiến người không thể nào phát hiện ra. Nếu không phải khứu giác của nàng khác hẳn với người thường, chỉ sợ căn bản sẽ không chú ý tới mùi máu tươi nhàn nhạt này.
Theo mùi hương đáng ghét kia, Quân Vô Tà đi tới mép bàn bên cạnh giường. Một góc bàn đã được sơn mới, màu sắc của nó sáng hơn một chút so với những phần còn lại. Quân Vô Tà từ trong bao bố mang theo bên người, lấy ra một con dao găm nhỏ tinh xảo, cạo đi lớp sơn ở một góc kia. Sau khi màu nâu của sơn bị cạo đi một chút, lộ ra màu sắc vốn có của gỗ thô. Nhưng khi nhìn kỹ lại, ở đầu gỗ kia, lại nhuộm thêm một ít vết máu màu đỏ sậm. Vết máu kia giống như đã dính lên đó không lâu trước đây, nhỏ giọt ở trên bàn trong một khoảng thời gian dài, ngấm vào trong gỗ, khiến cho gỗ nhuộm một tầng màu máu, ngay cả khi tẩy rửa cũng rửa không sạch.
"Điều này thật là thú vị." Quân Vô Tà trở lại ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm một mảng máu bị người giấu đầu hở đuôi, đáy mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tàng Vân Phong này thật đúng là nguy cơ tứ phía, chỉ sợ người vốn ở căn phòng này, vừa mới chết không lâu, nếu không mùi máu tươi kia sớm đã hoàn toàn tiêu tán.
Vào ngày 15 mỗi tháng, Kha Tàng Cúc đều sẽ tuyển nhận rất nhiều đệ tử, nhưng mới vừa rồi nàng âm thầm quan sát qua, toàn bộ đệ tử ở trong sân, thêm với số người mới vào, bất quá cũng chỉ có hơn một trăm người. Dựa theo tốc độ tuyển nhận ba mươi đệ tử mới mỗi tháng của Kha Tàng Cúc, con số này có thể tính tăng lên gấp mười lần, cũng không hề khoa trương.
Bất quá, xem tình huống thu nhận đệ tử lần này của Kha Tàng Cúc, hắn chỉ thu nhận hai người là nàng và Kiều Sở một cách công khai, nhưng trong lén lút lại để đệ tử của mình chiêu nạp thêm mấy chục người trở về.
Nếu như mỗi tháng Kha Tàng Cúc đều dùng phương pháp thu người như vậy, chỉ sợ người ngoài căn bản không thể nào nhìn ra sự kỳ quặc của Tàng Vân Phong.
Rốt cuộc, ở trong mắt rất nhiều người, Tàng Vân Phong cho tới bây giờ cũng không có nhiều đệ tử như vậy.
Tất cả các dấu vết về sự tồn tại của bọn họ đều lặng lẽ bị xoá, thật sự là thủ đoạn rất tốt.
Quân Vô Tà đứng dậy, lấy ra một cái bình sứ đã niêm phong kín, hất toàn bộ lớp sơn bị cạo vụn lại với nhau, đổ một chút chất lỏng từ trong bình sứ vào đó. Lớp sơn khô tan dần, Quân Vô Tà nhẹ nhàng chạm đáy bình vào, một lần nữa bôi sơn đã bị hòa tan trên góc bàn, một lát sau, hết thảy khôi phục như cũ.