Edit & Dịch: Emily Ton.
Quân Vô Tà bị người nhầm lẫn như một tiểu bạch thỏ, cứ như vậy bị Kiều Sở mang vào bên trong Tàng Vân Phong.
Kiều Sở một đường đi trước, đều đi vào những góc âm u, hoàn toàn tránh khỏi các đệ tử tuần tra trong đỉnh núi.
Nhìn hắn quen cửa quen nẻo như vậy, Quân Vô Tà càng thêm tin vào suy đoán của mình.
Kiều Sở, chỉ sợ hiểu biết đối Tàng Vân Phong, không hề ít hơn Bạch Vân Tiên!
Đi theo Kiều Sở qua các gác mái Tàng Vân Phong, Quân Vô Tà nhạy bén nhận thấy được, càng thâm nhập vào Tàng Vân Phong, mùi dược tràn ngập ở bốn phía càng thêm nồng hậu. Loại khí vị này đều không phải là do bản thân thảo dược phát ra, mà là phần lớn hương vị dược liệu luyện chế dung hợp lại với nhau. Hương vị kia có chút gay mũi, tuyệt đối không có mùi dược vật tẩm bổ.
Cuối cùng, Kiều Sở dừng lại trước một toà lâu không đáng chú ý. Bên ngoài gác mái, có hai gã đệ tử Tàng Vân Phong thủ vệ. Hiện tại là đêm khuya, hai người bọn họ đã có chút mỏi mệt, lười biếng dựa ngồi ở ngoài cửa, đôi mắt nửa híp, thoạt nhìn đang mơ màng sắp ngủ.
Giây tiếp theo, thân ảnh Kiều Sở hóa thành một luồng ánh sáng, nhanh như tia chớp lướt qua hai người kia. Trong thời gian cực ngắn, hai tay của hắn tay năm tay mười, ngay nháy mắt hai gã đệ tử còn chưa phát hiện, đánh bọn họ bất tỉnh.
Giải quyết xong đệ tử trông cửa, Kiều Sở vẫy vẫy tay về phía Quân Vô Tà đang ẩn mình nơi bóng tối, tiếp theo liền đẩy cửa đi vào.
Quân Vô Tà theo sát sau đó, tiến vào gác mái kia, mùi máu tươi ập vào trước mặt, thiếu chút nữa khiến Quân Vô Tà hít thở không thông.
Trong lâu có một ngọn đèn dầu với ánh sáng lờ mờ, ánh lửa tối tăm chiếu rọi bài trí trong phòng, bốn vách tường đều được lấp đầy các kệ dược liệu, thoạt nhìn cũng không có bất luận chỗ nào khả nghi. Tuy nhiên, mùi máu tươi chảy vào trong phổi, lại khiến Quân Vô Tà minh bạch, hết thảy trước mắt đang nhìn thấy, chẳng qua là một loại ngụy trang.
Kiều Sở đi đến chỗ ngoặt trong phòng, ngồi xổm thân mình xuống và kéo ra một khối sàn nhà. Một đường đi đen nhánh xuất hiện ở trước mặt hai người, u ám không thể nhìn thấy đáy, nhưng lại nồng đậm mùi máu tươi, không ngừng trào ra từ trong bóng đêm, giống như máu chảy không ngừng quay cuồng.
"Theo ta." Kiều Sở nhẹ giọng nói với Quân Vô Tà, tùy tay mở ra mồi lửa, nương theo ánh lửa nhỏ, bước đi từng bước một xuống cầu thang đen tối.
Quân Vô Tà đi theo phía sau Kiều Sở, không biết đã đi trong bao lâu. Không có tiếng động nào vang lên ở trong bóng đêm, bốn phía yên tĩnh chết người, không ngừng đánh vào linh hồn người.
Rất nhanh, cầu thang đã đưa hai người đến một địa ngục Tu La.
Ở tầng hầm ngầm, chứa đầy những lu nước rất to, bên trong là một chất lỏng như sóng mù màu xanh thẫm không ngừng quay cuồng sôi sục. Khiến cho người khiếp sợ hơn chính là, mỗi một lu nước kia đều ngâm một người đang sống!
Hoặc là nói, những người đó đã không thể được gọi là người sống......
Người bị ngâm ở trong lu nước, toàn thân trần truồng. Trần truồng, dưới sự ăn mòn của chất độc, làn da khỏe mạnh đang bị thối rữa trên diện tích lớn. Đôi mắt của bọn họ đều bị móc mất, chỉ còn lại hai lỗ thủng đen ngòm. Miệng bị người dùng chỉ gai ngăm đen khâu lại, vết máu khô nâu đọng lại ở bên miệng bọn họ. Bọn họ lặng lẽ ngâm mình trong lu nước, rũ đầu giống như đã không còn có bất luận hơi thở nào. Tuy nhiên, hơi thở phập phồng nơi ngực lại nói rõ ràng cho Quân Vô Tà.
Bọn họ còn sống!
Hơn mười lu nước đang ngâm một đám người tàn khuyết, mà ở lu nước bên cạnh, được bày một đám giá gỗ. Phía trên đó có một đám thiếu niên đã bị lột sạch và đang bị xích sắt buộc chặt. Trên người bọn họ đều có các vết thương lớn lớn bé bé che kín, miệng vết thương sinh mủ tản ra từng đợt tanh tưởi. Có một người thiếu niên thoạt nhìn chỉ tầm 14-15 tuổi, nhưng nửa làn trên người hắn đã bị lột sống, da người bị lột xuống vẫn đang treo ở bên hông hắn......
Quân Vô Tà bị người nhầm lẫn như một tiểu bạch thỏ, cứ như vậy bị Kiều Sở mang vào bên trong Tàng Vân Phong.
Kiều Sở một đường đi trước, đều đi vào những góc âm u, hoàn toàn tránh khỏi các đệ tử tuần tra trong đỉnh núi.
Nhìn hắn quen cửa quen nẻo như vậy, Quân Vô Tà càng thêm tin vào suy đoán của mình.
Kiều Sở, chỉ sợ hiểu biết đối Tàng Vân Phong, không hề ít hơn Bạch Vân Tiên!
Đi theo Kiều Sở qua các gác mái Tàng Vân Phong, Quân Vô Tà nhạy bén nhận thấy được, càng thâm nhập vào Tàng Vân Phong, mùi dược tràn ngập ở bốn phía càng thêm nồng hậu. Loại khí vị này đều không phải là do bản thân thảo dược phát ra, mà là phần lớn hương vị dược liệu luyện chế dung hợp lại với nhau. Hương vị kia có chút gay mũi, tuyệt đối không có mùi dược vật tẩm bổ.
Cuối cùng, Kiều Sở dừng lại trước một toà lâu không đáng chú ý. Bên ngoài gác mái, có hai gã đệ tử Tàng Vân Phong thủ vệ. Hiện tại là đêm khuya, hai người bọn họ đã có chút mỏi mệt, lười biếng dựa ngồi ở ngoài cửa, đôi mắt nửa híp, thoạt nhìn đang mơ màng sắp ngủ.
Giây tiếp theo, thân ảnh Kiều Sở hóa thành một luồng ánh sáng, nhanh như tia chớp lướt qua hai người kia. Trong thời gian cực ngắn, hai tay của hắn tay năm tay mười, ngay nháy mắt hai gã đệ tử còn chưa phát hiện, đánh bọn họ bất tỉnh.
Giải quyết xong đệ tử trông cửa, Kiều Sở vẫy vẫy tay về phía Quân Vô Tà đang ẩn mình nơi bóng tối, tiếp theo liền đẩy cửa đi vào.
Quân Vô Tà theo sát sau đó, tiến vào gác mái kia, mùi máu tươi ập vào trước mặt, thiếu chút nữa khiến Quân Vô Tà hít thở không thông.
Trong lâu có một ngọn đèn dầu với ánh sáng lờ mờ, ánh lửa tối tăm chiếu rọi bài trí trong phòng, bốn vách tường đều được lấp đầy các kệ dược liệu, thoạt nhìn cũng không có bất luận chỗ nào khả nghi. Tuy nhiên, mùi máu tươi chảy vào trong phổi, lại khiến Quân Vô Tà minh bạch, hết thảy trước mắt đang nhìn thấy, chẳng qua là một loại ngụy trang.
Kiều Sở đi đến chỗ ngoặt trong phòng, ngồi xổm thân mình xuống và kéo ra một khối sàn nhà. Một đường đi đen nhánh xuất hiện ở trước mặt hai người, u ám không thể nhìn thấy đáy, nhưng lại nồng đậm mùi máu tươi, không ngừng trào ra từ trong bóng đêm, giống như máu chảy không ngừng quay cuồng.
"Theo ta." Kiều Sở nhẹ giọng nói với Quân Vô Tà, tùy tay mở ra mồi lửa, nương theo ánh lửa nhỏ, bước đi từng bước một xuống cầu thang đen tối.
Quân Vô Tà đi theo phía sau Kiều Sở, không biết đã đi trong bao lâu. Không có tiếng động nào vang lên ở trong bóng đêm, bốn phía yên tĩnh chết người, không ngừng đánh vào linh hồn người.
Rất nhanh, cầu thang đã đưa hai người đến một địa ngục Tu La.
Ở tầng hầm ngầm, chứa đầy những lu nước rất to, bên trong là một chất lỏng như sóng mù màu xanh thẫm không ngừng quay cuồng sôi sục. Khiến cho người khiếp sợ hơn chính là, mỗi một lu nước kia đều ngâm một người đang sống!
Hoặc là nói, những người đó đã không thể được gọi là người sống......
Người bị ngâm ở trong lu nước, toàn thân trần truồng. Trần truồng, dưới sự ăn mòn của chất độc, làn da khỏe mạnh đang bị thối rữa trên diện tích lớn. Đôi mắt của bọn họ đều bị móc mất, chỉ còn lại hai lỗ thủng đen ngòm. Miệng bị người dùng chỉ gai ngăm đen khâu lại, vết máu khô nâu đọng lại ở bên miệng bọn họ. Bọn họ lặng lẽ ngâm mình trong lu nước, rũ đầu giống như đã không còn có bất luận hơi thở nào. Tuy nhiên, hơi thở phập phồng nơi ngực lại nói rõ ràng cho Quân Vô Tà.
Bọn họ còn sống!
Hơn mười lu nước đang ngâm một đám người tàn khuyết, mà ở lu nước bên cạnh, được bày một đám giá gỗ. Phía trên đó có một đám thiếu niên đã bị lột sạch và đang bị xích sắt buộc chặt. Trên người bọn họ đều có các vết thương lớn lớn bé bé che kín, miệng vết thương sinh mủ tản ra từng đợt tanh tưởi. Có một người thiếu niên thoạt nhìn chỉ tầm 14-15 tuổi, nhưng nửa làn trên người hắn đã bị lột sống, da người bị lột xuống vẫn đang treo ở bên hông hắn......