Đúng vậy, Tàng Vân Phong sao có thể sẽ ngược đãi bọn hắn mất không có lý do, đây khẳng định là đang khảo nghiệm bọn họ! Chỉ cần bọn họ tiếp tục kiên trì, có thể sẽ trở thành đệ tử chân chính của Tàng Vân Phong!
Bọn hơn mình bạch, nếu thân thể không khoẻ sẽ được Kha trưởng lão tự mình ra tay trị liệu, những oán hận vốn có của bọn họ sớm đã tan thành mây khói, không ít người còn mang theo một sự mong chờ ở trong lòng, nghĩ chính mình ngày sau có phải cũng được Kha Tàng Cúc "trị liệu" hay không.
Các thiếu niên mang theo ảo tưởng tốt đẹp trong lòng, lại dâng lên động lực vô hạn lần nữa, sức lực thân thể đã tiêu hao quá mức giống như được tiếp sức, một đám mạnh mẽ lên tinh thần đi về phía bên ngoài.
"Một đám ngu xuẩn." Đệ tử đứng ở cửa sân Tàng Vân Phong, khinh thường nhìn nhóm dê béo không biết tử vong đang tới gần, ánh mắt ác độc.
"Hai người này thật sự đưa đến nơi của trưởng lão sao?" Mặt vài tên đệ tử khác của Tàng Vân Phong đi tới, dùng chân đá đá hai người nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, thờ ơ hỏi.
"Đương nhiên phải đưa qua, không nghĩ tới một đám dê béo lại có thai cốt kém như vậy, mới ngày đầu tiên đã đổ hai tên, cũng coi như vận khí bọn họ không tốt." Không có một chút thương hại, mấy tên đệ tử Tàng Vân Phong, đưa Kiều Sở và Quân Vô Tà lên giá, kéo về phía bên trong Tàng Vân Phong.
Một đường đi trước, những người đệ tử đó không hề có chút nhẹ nhàng nào với Quân Vô Tà và Kiều Sở, thô bạo giá hai người một đường chạy như điên. Sau một thời gian, bọn họ mới đến tới căn gác mái mà đêm qua Quân Vô Tà và Kiều Sở đã ghé thăm qua.
Lúc này, cánh cửa gác mái mở rộng, hai gã đệ tử canh giữ ở bên ngoài vừa nhìn thấy Quân Vô Tà và Kiều Sở bị giá đến đây, không ngăn cản, trực tiếp để người đi vào.
Sau khi tiến vào phòng, Kiều Sở và Quân Vô Tà giống như cái bao tải, bị người ném ở trên mặt đất.
Một âm thanh vang lên, cửa đại môn gác mái đã bị đóng chặt!
Kiều Sở nằm thẳng tắp trên mặt đất, khuôn mặt dính sát vào sang nhà dơ bẩn, trên mặt tái nhợt của hắn rối rắm một mảnh.
Ai có thể nói cho hắn biết, rốt cuộc đang xảy ra sự tình gì?
Như thế nào hắn đột nhiên liền té xỉu? Càng đáng sợ chính là, ở hắn té xỉu lúc sau, thế nhưng còn bảo trì rõ ràng ý thức, mới vừa rồi những người đó đối thoại một chữ không lậu rơi vào hắn trong tai, chính là bất luận hắn như thế nào muốn di động đúng mực, lại cũng vô pháp động nhất động tay chân.
Rõ ràng ý thức vô cùng rõ ràng, híp mắt đôi mắt cũng có thể đủ rõ ràng nhìn đến hết thảy, chính là hắn chính là...... Không thể động!
Quân Tà rốt cuộc cấp chính mình ăn cái gì đan dược? Vì sao hắn liền biến thành này phó quỷ bộ dáng?
Liền lại Kiều Sở buồn bực đương lúc, hắn lại đột nhiên nhìn đến một mạt nho nhỏ hắc ảnh, đột nhiên từ hắn trước mắt chạy trốn qua đi, kia hắc ảnh linh hoạt ở trong phòng nhảy lên, cuối cùng ở một cái bày dược đàn trên giá dừng bước chân.
Đó là vẫn luôn ưu nhã mèo đen, trước ngực kia một đạo kim sắc da lông phá lệ bắt mắt!
Mèo đen chú ý tới Kiều Sở tầm mắt, nó thong thả ung dung liếm liếm móng vuốt, đong đưa lông xù xù cái đuôi, đem nhỏ xinh thân mình giấu ở dược đàn mặt sau.
Không biết qua bao lâu, gác mái đại môn bị người lại lần nữa mở ra, ánh mặt trời từ cửa sái lạc, chiếu sáng tối tăm phòng, một bộ câu lũ thân ảnh lặng yên xuất hiện ở gác mái lối vào.
"Xem trọng, đừng cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy lão phu." Âm lãnh thanh âm chợt gian vang lên, làm người giống như điều vào ngâm thi cốt nước đá trung.
Ánh nắng ấm áp còn chưa làm ấm sàn nhà lạnh băng, đại môn đã bị khép kín lần nữa!
Một chuỗi âm thanh sắc nhọn leng keng leng keng giòn vang nổ tung ở bên tai Kiều Sở và Quân Vô Tà. Âm thanh kia từng chút một tới gần hai người. Mỗi một tiếng đều giống như đang đánh ở trong lòng bọn họ, giống như tim đập, nhảy lên có tiết tấu.
Bọn hơn mình bạch, nếu thân thể không khoẻ sẽ được Kha trưởng lão tự mình ra tay trị liệu, những oán hận vốn có của bọn họ sớm đã tan thành mây khói, không ít người còn mang theo một sự mong chờ ở trong lòng, nghĩ chính mình ngày sau có phải cũng được Kha Tàng Cúc "trị liệu" hay không.
Các thiếu niên mang theo ảo tưởng tốt đẹp trong lòng, lại dâng lên động lực vô hạn lần nữa, sức lực thân thể đã tiêu hao quá mức giống như được tiếp sức, một đám mạnh mẽ lên tinh thần đi về phía bên ngoài.
"Một đám ngu xuẩn." Đệ tử đứng ở cửa sân Tàng Vân Phong, khinh thường nhìn nhóm dê béo không biết tử vong đang tới gần, ánh mắt ác độc.
"Hai người này thật sự đưa đến nơi của trưởng lão sao?" Mặt vài tên đệ tử khác của Tàng Vân Phong đi tới, dùng chân đá đá hai người nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, thờ ơ hỏi.
"Đương nhiên phải đưa qua, không nghĩ tới một đám dê béo lại có thai cốt kém như vậy, mới ngày đầu tiên đã đổ hai tên, cũng coi như vận khí bọn họ không tốt." Không có một chút thương hại, mấy tên đệ tử Tàng Vân Phong, đưa Kiều Sở và Quân Vô Tà lên giá, kéo về phía bên trong Tàng Vân Phong.
Một đường đi trước, những người đệ tử đó không hề có chút nhẹ nhàng nào với Quân Vô Tà và Kiều Sở, thô bạo giá hai người một đường chạy như điên. Sau một thời gian, bọn họ mới đến tới căn gác mái mà đêm qua Quân Vô Tà và Kiều Sở đã ghé thăm qua.
Lúc này, cánh cửa gác mái mở rộng, hai gã đệ tử canh giữ ở bên ngoài vừa nhìn thấy Quân Vô Tà và Kiều Sở bị giá đến đây, không ngăn cản, trực tiếp để người đi vào.
Sau khi tiến vào phòng, Kiều Sở và Quân Vô Tà giống như cái bao tải, bị người ném ở trên mặt đất.
Một âm thanh vang lên, cửa đại môn gác mái đã bị đóng chặt!
Kiều Sở nằm thẳng tắp trên mặt đất, khuôn mặt dính sát vào sang nhà dơ bẩn, trên mặt tái nhợt của hắn rối rắm một mảnh.
Ai có thể nói cho hắn biết, rốt cuộc đang xảy ra sự tình gì?
Như thế nào hắn đột nhiên liền té xỉu? Càng đáng sợ chính là, ở hắn té xỉu lúc sau, thế nhưng còn bảo trì rõ ràng ý thức, mới vừa rồi những người đó đối thoại một chữ không lậu rơi vào hắn trong tai, chính là bất luận hắn như thế nào muốn di động đúng mực, lại cũng vô pháp động nhất động tay chân.
Rõ ràng ý thức vô cùng rõ ràng, híp mắt đôi mắt cũng có thể đủ rõ ràng nhìn đến hết thảy, chính là hắn chính là...... Không thể động!
Quân Tà rốt cuộc cấp chính mình ăn cái gì đan dược? Vì sao hắn liền biến thành này phó quỷ bộ dáng?
Liền lại Kiều Sở buồn bực đương lúc, hắn lại đột nhiên nhìn đến một mạt nho nhỏ hắc ảnh, đột nhiên từ hắn trước mắt chạy trốn qua đi, kia hắc ảnh linh hoạt ở trong phòng nhảy lên, cuối cùng ở một cái bày dược đàn trên giá dừng bước chân.
Đó là vẫn luôn ưu nhã mèo đen, trước ngực kia một đạo kim sắc da lông phá lệ bắt mắt!
Mèo đen chú ý tới Kiều Sở tầm mắt, nó thong thả ung dung liếm liếm móng vuốt, đong đưa lông xù xù cái đuôi, đem nhỏ xinh thân mình giấu ở dược đàn mặt sau.
Không biết qua bao lâu, gác mái đại môn bị người lại lần nữa mở ra, ánh mặt trời từ cửa sái lạc, chiếu sáng tối tăm phòng, một bộ câu lũ thân ảnh lặng yên xuất hiện ở gác mái lối vào.
"Xem trọng, đừng cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy lão phu." Âm lãnh thanh âm chợt gian vang lên, làm người giống như điều vào ngâm thi cốt nước đá trung.
Ánh nắng ấm áp còn chưa làm ấm sàn nhà lạnh băng, đại môn đã bị khép kín lần nữa!
Một chuỗi âm thanh sắc nhọn leng keng leng keng giòn vang nổ tung ở bên tai Kiều Sở và Quân Vô Tà. Âm thanh kia từng chút một tới gần hai người. Mỗi một tiếng đều giống như đang đánh ở trong lòng bọn họ, giống như tim đập, nhảy lên có tiết tấu.