Điều buồn bực hơn chính là Kiều Sở bị đệ tử của Nhiếp Vân Phong đánh nhưng hắn vẫn không đánh trả, bằng không với tính cách bao che của Mộ Thần, không quyết một phen liều mạng với hắn mới lạ!
Tất cả được chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ thời khắc mưa gió kéo đến.
Quả nhiên hai ngày sau, các vị trưởng lão tức đến hộc máu, đứng ngồi không yên, bọn họ tụ tập lại cùng nhau tới Thanh Vân phong đòi lẽ phải cho đệ tử nhà mình. Việc này như một cái tát vào mặt họ, nếu như họ còn nhẫn nhịn, sau này không còn mặt mũi nào làm trưởng lão nữa.
Tất cả các bậc trưởng lão của Khuynh Vân Tông đều tham dự, ngay cả Mộ Thần còn chưa khỏi hẳn cũng bị kéo đi, chỉ còn lại duy nhất mục tiêu tấn công lần này - Kha Tàng Cúc.
Giờ phút này Tần Nhạc ngồi trong Thanh Vân Phong mà đầu óc muốn nổ tung. Ngoại trừ Khương Thành Thanh đã chết cách đây không lâu cùng kẻ cầm đầu Kha Tàng Cúc ra, mười một vị trưởng lão của Khuynh Vân Tông đều có mặt!
Chín vị trưởng lão ngồi hai bên đại điện, sắc mặt đầy u ám. Với tư cách là trưởng lão lớn tuổi nhất cũng như từng trải nhiều nhất, sắc mặt Thái Trác tái nhợt, lên tiếng đầu tiên:
“Tông chủ, Kha Tàng Cúc là kẻ bụng dạ khó lường. Hắn nói phụng lệnh người mượn một số đệ tử của chúng ta đi giúp Tàng Vân Phong, chúng ta liền đồng ý, dù sao đây cũng là ý của người, nhưng hắn đã làm cái gì? Những đệ tử bị hắn đưa đi đều bị chết một cách vô cùng thê thảm, thi thể họ còn bị ném ở trước cổng của chúng ta.” Thái Trác thở một hơi, giọng điệu hơi nức nở nói:
“Những người đó đều là những đệ tử mà chúng ta đích thân dạy dỗ, bây giờ lại bị Kha Tàng Cúc ngược đãi đến chết như vậy! Thi thể của bọn họ lại không được toàn vẹn, cứ như vậy mà bị vứt bỏ ở trên núi, bọn họ tuy là đệ tử của Khuynh Vân Tông nhưng lại bị chính trưởng lão của Khuynh Vân Tông giết chết. Không phải khiến cho những đệ tử khác đau lòng sao! Ghê tởm hơn chính là Kha Tàng Cúc còn để lại bức thư nói sẽ đem những đệ tử này toàn vẹn trở về, còn nói sau này sẽ lại tới chọn đệ tử. Tông chủ, thiên hạ nào có cái đạo lý ức hiếp người khác như vậy chứ!”
Tần Nhạc ấn chân mày, huyệt thái dương giật giật, có đánh chết ông ta cũng không nghĩ rằng Kha Tàng Cúc lại làm ra chuyện quá giới hạn như thế. Cũng khó trách các trưởng lão khác lại nổi giận như vậy, những việc hắn làm đến ngay cả Tần Nhạc còn không thể chịu nổi nữa là.
Đã giết người lại còn đem thi thể vứt dưới ngọn núi của các trưởng lão, đây không phải là đang đánh vào mặt các trưởng lão sao? Lúc trước mang người đi, ông ta còn có thể thuyết phục rằng những đệ tử kia chỉ là đi giúp Tàng Vân Phong, sẽ không có nguy hiểm gì.
Mà cho dù có chết, chỉ cần không để cho những trưởng lão kia tận mắt thấy thi thể thì cũng không có cái gì để đối chứng. Nhưng Kha Tàng Cúc đã làm gì? Hắn rõ ràng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn đây mà! Việc hắn làm chẳng khác nào tìm tới cửa đánh vào mặt các trưởng lão.
Lần này, ngay cả Tần Nhạc cũng không biết bảo vệ hắn như thế nào, các trưởng lão đã phẫn nộ tới cực điểm, tôn nghiêm và quyền uy của họ đã bị khiêu khích, họ tuyệt đối sẽ không chịu để yên.
“Về chuyện này, ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời hợp lý, đi! Đem Kha trưởng lão ra đây.”
Tần Nhạc hiểu rằng nếu như tiếp tục thiên vị, chỉ sợ trong lòng những trưởng lão này sẽ nảy sinh tư tưởng phản nghịch, may mà gọi Kha Tàng Cúc tới để hắn tự mình giải quyết tất cả những chuyện này.
Chỉ trong chốc lát, đệ tử đi vào Tàng Vân Phong mời Kha Tàng Cúc qua. Có điều, ngoại trừ Kha Tàng Cúc hắn còn dẫn theo hai tên đệ tử, ba người cứ như vậy mà nghênh ngang đứng ở ngoài đại điện.
Tất cả được chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ thời khắc mưa gió kéo đến.
Quả nhiên hai ngày sau, các vị trưởng lão tức đến hộc máu, đứng ngồi không yên, bọn họ tụ tập lại cùng nhau tới Thanh Vân phong đòi lẽ phải cho đệ tử nhà mình. Việc này như một cái tát vào mặt họ, nếu như họ còn nhẫn nhịn, sau này không còn mặt mũi nào làm trưởng lão nữa.
Tất cả các bậc trưởng lão của Khuynh Vân Tông đều tham dự, ngay cả Mộ Thần còn chưa khỏi hẳn cũng bị kéo đi, chỉ còn lại duy nhất mục tiêu tấn công lần này - Kha Tàng Cúc.
Giờ phút này Tần Nhạc ngồi trong Thanh Vân Phong mà đầu óc muốn nổ tung. Ngoại trừ Khương Thành Thanh đã chết cách đây không lâu cùng kẻ cầm đầu Kha Tàng Cúc ra, mười một vị trưởng lão của Khuynh Vân Tông đều có mặt!
Chín vị trưởng lão ngồi hai bên đại điện, sắc mặt đầy u ám. Với tư cách là trưởng lão lớn tuổi nhất cũng như từng trải nhiều nhất, sắc mặt Thái Trác tái nhợt, lên tiếng đầu tiên:
“Tông chủ, Kha Tàng Cúc là kẻ bụng dạ khó lường. Hắn nói phụng lệnh người mượn một số đệ tử của chúng ta đi giúp Tàng Vân Phong, chúng ta liền đồng ý, dù sao đây cũng là ý của người, nhưng hắn đã làm cái gì? Những đệ tử bị hắn đưa đi đều bị chết một cách vô cùng thê thảm, thi thể họ còn bị ném ở trước cổng của chúng ta.” Thái Trác thở một hơi, giọng điệu hơi nức nở nói:
“Những người đó đều là những đệ tử mà chúng ta đích thân dạy dỗ, bây giờ lại bị Kha Tàng Cúc ngược đãi đến chết như vậy! Thi thể của bọn họ lại không được toàn vẹn, cứ như vậy mà bị vứt bỏ ở trên núi, bọn họ tuy là đệ tử của Khuynh Vân Tông nhưng lại bị chính trưởng lão của Khuynh Vân Tông giết chết. Không phải khiến cho những đệ tử khác đau lòng sao! Ghê tởm hơn chính là Kha Tàng Cúc còn để lại bức thư nói sẽ đem những đệ tử này toàn vẹn trở về, còn nói sau này sẽ lại tới chọn đệ tử. Tông chủ, thiên hạ nào có cái đạo lý ức hiếp người khác như vậy chứ!”
Tần Nhạc ấn chân mày, huyệt thái dương giật giật, có đánh chết ông ta cũng không nghĩ rằng Kha Tàng Cúc lại làm ra chuyện quá giới hạn như thế. Cũng khó trách các trưởng lão khác lại nổi giận như vậy, những việc hắn làm đến ngay cả Tần Nhạc còn không thể chịu nổi nữa là.
Đã giết người lại còn đem thi thể vứt dưới ngọn núi của các trưởng lão, đây không phải là đang đánh vào mặt các trưởng lão sao? Lúc trước mang người đi, ông ta còn có thể thuyết phục rằng những đệ tử kia chỉ là đi giúp Tàng Vân Phong, sẽ không có nguy hiểm gì.
Mà cho dù có chết, chỉ cần không để cho những trưởng lão kia tận mắt thấy thi thể thì cũng không có cái gì để đối chứng. Nhưng Kha Tàng Cúc đã làm gì? Hắn rõ ràng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn đây mà! Việc hắn làm chẳng khác nào tìm tới cửa đánh vào mặt các trưởng lão.
Lần này, ngay cả Tần Nhạc cũng không biết bảo vệ hắn như thế nào, các trưởng lão đã phẫn nộ tới cực điểm, tôn nghiêm và quyền uy của họ đã bị khiêu khích, họ tuyệt đối sẽ không chịu để yên.
“Về chuyện này, ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời hợp lý, đi! Đem Kha trưởng lão ra đây.”
Tần Nhạc hiểu rằng nếu như tiếp tục thiên vị, chỉ sợ trong lòng những trưởng lão này sẽ nảy sinh tư tưởng phản nghịch, may mà gọi Kha Tàng Cúc tới để hắn tự mình giải quyết tất cả những chuyện này.
Chỉ trong chốc lát, đệ tử đi vào Tàng Vân Phong mời Kha Tàng Cúc qua. Có điều, ngoại trừ Kha Tàng Cúc hắn còn dẫn theo hai tên đệ tử, ba người cứ như vậy mà nghênh ngang đứng ở ngoài đại điện.