Khi Kiều Sở và Hoa Dao quay lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Tần Nhạc tắt thở. Nét mặt hai người vô cùng bình tĩnh, tựa như người chết không phải tông chủ của tông đứng đầu thiên hạ mà chỉ là một con kiến qua đường vậy.
“Đã lấy được đồ rồi.” Hoa Doa gật đầu nói với Quân Vô Tà.
“Tiễn họ lên đường. Mộ Thần, đến lúc ngươi đưa đệ tử xuống núi rồi.” Quân Vô Tà xoay người không chút lưu luyến, mấy người Hoa Doa cũng vội đi theo.
Trong đại điện, đám người kia đã nhũn hai chân ra nhìn đám Quân Vô Tà rời đi, vốn nên thở phào một hơi, song lời Quân Vô Tà nói trước khi rời đi lại khiến họ như rơi vào hầm băng.
Ba con cự thú triển khai màn tàn sát cuối cùng trong đại điện, máu tươi nhuộm đỏ đại điện hoa lệ, dùng máu tươi cọ rửa tội nghiệt và những thứ dơ bẩn của tông môn đứng đầu thiên hạ này.
Trên Thanh Vân phong, khắp nơi đều là các đệ tử nằm la liệt dưới đất, họ đã tắt thở mà chết, đến khi chết cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đỉnh Vân Sơn trước đây vô cùng náo nhiệt, hiện giờ lại quay về vẻ tĩnh mịch, trên con đường từ Thanh Vân phong đến Nhiếp Vân phong, Mộ Thần không nhìn thấy bất cứ sinh vật nào còn sống sót.
Quân Vô Tà đã thực hiện lời hứa lúc trước, khiến cả Khuynh Vân Tông bị tiêu diệt sạch không còn sót một ai!
“Tiếp theo ngươi có dự tính gì?” Hoa Dao nhìn Quân Vô Tà, chuyện của Khuynh Vân Tông đã viết xuống kết cục cuối cùng, từ nay về sau, thế gian sẽ không còn ba chữ “Khuynh Vân Tông” nữa.
Quân Vô Tà nhìn Khuynh Vân Tông bị chính mình tự tay tiêu diệt, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ta muốn trở về một chuyến trước đã.”
Xa nhà bấy lâu, nên là lúc nàng trở về rồi.
“Vậy bọn ta về cùng ngươi! Mộ Thần đã nói rồi, hắn phải ở lại xử lý chuyện của đệ tử ngoại môn và các khách khanh, hắn làm xong thì sẽ giúp chúng ta luyện chế đan dược.” Kiểu Sở cười ha hả nói, lăn lộn một thời gian cùng Quân Vô Tà, hắn càng nhìn Quân Vô Tà càng thuận mắt.
Rõ ràng là một tiểu quỷ choai choai, nhưng tâm tư và thủ đoạn lại chẳng thua kém bất kì ai.
Khuynh Vân Tông hô mưa gọi gió ở nơi này, không phải trong thoáng chốc bị nàng tiễn vào địa ngục đấy ư? Ở cùng tiểu yêu nghiệt này, cuộc sống thật sự vô cùng kích thích!
Quân Vô tà nhìn Kiều Sở đang tung tăng hí hửng, cân nhắc một thoáng rồi mới gật đầu.
Lần này, có sự tương trợ của Hoa Dao và Kiều Sở, kế hoạch tiêu diệt Khuynh Vân Tông của nàng mới thuận lợi như thế, so với thời gian thực hiện những kế hoạch trước đây, kết cục này sớm hơn nửa tháng so với dự tính của nàng.
Nếu là hợp tác, theo lý nên làm tròn lời hứa.
Trong đầu Quân Vô Tà, nàng định vị mối quan hệ giữa mình cùng Hoa Dao và Kiều Sở là đồng bọn hợp tác tạm thời. Song, nàng lại không dự liệu được, lần hợp tác này sẽ khiến họ mãi mãi gắn bó với nhau.
Ba người xuống núi trước, việc xử lý những thứ cuối cùng của Khuynh Vân Tông giao cho Mộ Thần.
Đi từ đỉnh Vân Sơn xuống, dọc đường đi chỉ có Kiều Sở nhảy nhót, ríu rít nói chuyện không ngừng, còn Hoa Dao và Quân Vô Tà căn bản giữ yên lặng.
Nhưng khi họ đi được đến nửa đường thì đỉnh Vân Sơn bỗng nhiên xuất hiện hai bóng dáng.
Hai bóng dáng đó thấy các thi thể la liệt trong núi, trong mắt toát lên chút thích thú.
“Khuynh Vân Tông này làm sao vậy? Nửa năm không gặp, sao lại biến thành thế này?” Một nam tử khuôn mặt anh tuấn cười ha hả nhìn những đệ tử ngã xuống kia, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng không phù hợp với dung mạo.
Nam tử còn lại khẽ nhíu mày, đột nhiên, chuỗi hạt ngọc hắn đeo ở cổ tay lóe lên ánh sáng màu xanh lục, nam tử thoáng ngẩn ra.
“Tam giới này, vậy mà có giới linh hệ thực vật!”
“Đã lấy được đồ rồi.” Hoa Doa gật đầu nói với Quân Vô Tà.
“Tiễn họ lên đường. Mộ Thần, đến lúc ngươi đưa đệ tử xuống núi rồi.” Quân Vô Tà xoay người không chút lưu luyến, mấy người Hoa Doa cũng vội đi theo.
Trong đại điện, đám người kia đã nhũn hai chân ra nhìn đám Quân Vô Tà rời đi, vốn nên thở phào một hơi, song lời Quân Vô Tà nói trước khi rời đi lại khiến họ như rơi vào hầm băng.
Ba con cự thú triển khai màn tàn sát cuối cùng trong đại điện, máu tươi nhuộm đỏ đại điện hoa lệ, dùng máu tươi cọ rửa tội nghiệt và những thứ dơ bẩn của tông môn đứng đầu thiên hạ này.
Trên Thanh Vân phong, khắp nơi đều là các đệ tử nằm la liệt dưới đất, họ đã tắt thở mà chết, đến khi chết cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đỉnh Vân Sơn trước đây vô cùng náo nhiệt, hiện giờ lại quay về vẻ tĩnh mịch, trên con đường từ Thanh Vân phong đến Nhiếp Vân phong, Mộ Thần không nhìn thấy bất cứ sinh vật nào còn sống sót.
Quân Vô Tà đã thực hiện lời hứa lúc trước, khiến cả Khuynh Vân Tông bị tiêu diệt sạch không còn sót một ai!
“Tiếp theo ngươi có dự tính gì?” Hoa Dao nhìn Quân Vô Tà, chuyện của Khuynh Vân Tông đã viết xuống kết cục cuối cùng, từ nay về sau, thế gian sẽ không còn ba chữ “Khuynh Vân Tông” nữa.
Quân Vô Tà nhìn Khuynh Vân Tông bị chính mình tự tay tiêu diệt, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ta muốn trở về một chuyến trước đã.”
Xa nhà bấy lâu, nên là lúc nàng trở về rồi.
“Vậy bọn ta về cùng ngươi! Mộ Thần đã nói rồi, hắn phải ở lại xử lý chuyện của đệ tử ngoại môn và các khách khanh, hắn làm xong thì sẽ giúp chúng ta luyện chế đan dược.” Kiểu Sở cười ha hả nói, lăn lộn một thời gian cùng Quân Vô Tà, hắn càng nhìn Quân Vô Tà càng thuận mắt.
Rõ ràng là một tiểu quỷ choai choai, nhưng tâm tư và thủ đoạn lại chẳng thua kém bất kì ai.
Khuynh Vân Tông hô mưa gọi gió ở nơi này, không phải trong thoáng chốc bị nàng tiễn vào địa ngục đấy ư? Ở cùng tiểu yêu nghiệt này, cuộc sống thật sự vô cùng kích thích!
Quân Vô tà nhìn Kiều Sở đang tung tăng hí hửng, cân nhắc một thoáng rồi mới gật đầu.
Lần này, có sự tương trợ của Hoa Dao và Kiều Sở, kế hoạch tiêu diệt Khuynh Vân Tông của nàng mới thuận lợi như thế, so với thời gian thực hiện những kế hoạch trước đây, kết cục này sớm hơn nửa tháng so với dự tính của nàng.
Nếu là hợp tác, theo lý nên làm tròn lời hứa.
Trong đầu Quân Vô Tà, nàng định vị mối quan hệ giữa mình cùng Hoa Dao và Kiều Sở là đồng bọn hợp tác tạm thời. Song, nàng lại không dự liệu được, lần hợp tác này sẽ khiến họ mãi mãi gắn bó với nhau.
Ba người xuống núi trước, việc xử lý những thứ cuối cùng của Khuynh Vân Tông giao cho Mộ Thần.
Đi từ đỉnh Vân Sơn xuống, dọc đường đi chỉ có Kiều Sở nhảy nhót, ríu rít nói chuyện không ngừng, còn Hoa Dao và Quân Vô Tà căn bản giữ yên lặng.
Nhưng khi họ đi được đến nửa đường thì đỉnh Vân Sơn bỗng nhiên xuất hiện hai bóng dáng.
Hai bóng dáng đó thấy các thi thể la liệt trong núi, trong mắt toát lên chút thích thú.
“Khuynh Vân Tông này làm sao vậy? Nửa năm không gặp, sao lại biến thành thế này?” Một nam tử khuôn mặt anh tuấn cười ha hả nhìn những đệ tử ngã xuống kia, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng không phù hợp với dung mạo.
Nam tử còn lại khẽ nhíu mày, đột nhiên, chuỗi hạt ngọc hắn đeo ở cổ tay lóe lên ánh sáng màu xanh lục, nam tử thoáng ngẩn ra.
“Tam giới này, vậy mà có giới linh hệ thực vật!”