"Quản cái miệng ngươi cho tốt." Quân Vô Dược ném lại lời cảnh cáo, ôm Quân Vô Tà tiến về phía phòng của nàng.
Một lát sau Dung Nhã chạy đến, nhìn thấy sắc mặt Yến Bất Quy tái nhợt đứng trong mưa, trong lòng hắn giật mình.
"Sư phụ!"
Yến Bất Quy nâng tay lên, lắc lắc đầu: "Hôm nay ngươi nhìn thấy cái gì cũng không được nói, người kia không phải người chúng ta có thể trêu vào."
Tà đế chưa chết, nếu Tà Vực biết được, nhất định hắn sẽ nghênh đón đế vương của họ trở về, chỉ là... Vì sao Tước gia vẫn còn ở lại tam giới? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng đã truyền ra tin Tà đế đã chết, sao lại xuất hiện ở dưới tam giới?
Yến Bất Quy ôm đầu mờ mịt, đột nhiên nở nụ cười.
"Ha ha ha, lần này mười hai điện chết chắc."
Hắc Xà của Tước gia có khả năng có thể cho hắn biết mọi thứ của một người, nếu Tước gia biết Yến Bất Quy cũng đã thoát khỏi điện Chúng Sinh, như vậy... Chuyện đó khẳng định hắn cũng đã biết rồi.
Dung Nhã nhìn thấy Yến Bất Quy bỗng nhiên cười ra tiếng, giật giật môi, cuối cùng cũng không nói gì.
…
Khi Quân Vô Tà tỉnh lại đã nhìn thấy gương mặt ấn tượng quen thuộc trong tầm mắt, con ngươi lạnh lẽo đang nhìn chăm chú, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
"Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa." Quân Vô Dược nằm xuống bên giường của Quân Vô Tà, một tay chống đầu, một tay khoác lên lưng Quân Vô Tà, mở miệng cười quỷ quái.
Lúc Quân Vô Tà đang mê man, hắn dò xét tâm hồn của nàng, phát hiện tâm hồn đã từng toàn vẹn lại trở nên vô cùng yếu ớt vào lúc này. Trên người Quân Vô Tà không có tổn thương gì, nhưng cơ thể lại rất yếu, loại yếu ớt này đến từ chính sự thiếu hụt tâm hồn của nàng, tu dưỡng tốt vết thương trên cơ thể, vết thương của tâm hồn...
Ánh mắt của Quân Vô Dược híp lại, chăm chú nhìn Quân Vô Tà, rất nhanh hắn đã thu cảm xúc ở đáy mắt lại.
"Hắn chết rồi." Quân Vô Tà ngồi dậy: "Muội còn không biết tên của hắn."
Từ trên giường xuống dưới đất, Quân Vô Dược ngồi xuống một bên, không biết khi nào trong lòng bàn tay bỗng nhiên có bộ xương rắn lớn.
"Tiểu Tà Nhi hi vọng hắn sống lại?"
Quân Vô Tà nhìn thấy xương rắn trong tay Quân Vô Dược, ánh mắt trong suốt, Dung Nhã đã nói qua, Hắc Xà đưa họ về, sau đó chỉ để lại một bộ xương rắn. Mặc dù nàng chưa gặp qua, nhưng lại mơ hồ cảm thấy khối xương trong tay Quân Vô Dược chính là nó.
Chú ý tới tầm mắt của Quân Vô Tà, Quân Vô Dược nắm xương rắn trong tay, một đám sương mù màu đen từ từ bao phủ phía trên bộ xương rắn, kéo dài một chút, từ đó phát triển biến hóa thành thân hình của một người.
Ngưng tụ một chút, một nam tử toàn thân mặc đồ đen bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng, hai mắt hắn nhắm chặt, nhưng khuôn mặt giống người áo đen tự phát nổ ngày hôm đó!
Quân Vô Tà lẳng lặng nhìn, người áo đen kia bỗng nhiên mở mắt, đồng tử tối đen nhìn thẳng, như mắt rắn vậy.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi tên là Dạ Sát." Quân Vô Dược nói với người áo đen kia.
"Vâng." Dạ Sát quỳ một gối xuống đất, trên mặt không thay đổi chút nào.
Quân Vô Dược ngẩng đầu lên nhìn về phía Quân Vô Tà, ý cười dạt dào nơi khóe miệng.
"Dạ Sát, đó là tên của hắn."
Quân Vô Tà rũ mắt xuống, ôm Tiểu Hắc Miêu vào lòng.
Hắn không phải...
Ngay cả khi vẻ ngoài và hơi thở giống nhau như đúc, nhưng Dạ Sát trước mắt lại không giống Dạ Sát trong Vân Sơn ngày đó.
Quân Vô Dược thu hết phản ứng của Quân Vô Tà vào đáy mắt, cho dù nàng chưa nói gì, nét mặt cũng không hề lộ ra, nhưng lại giống như cái gì hắn cũng biết.
"Hồn của Dạ Sát ngưng tụ trong bộ xương rắn này, hắn bây giờ là hồi sinh, là hắn, cũng không phải hắn."
Một lát sau Dung Nhã chạy đến, nhìn thấy sắc mặt Yến Bất Quy tái nhợt đứng trong mưa, trong lòng hắn giật mình.
"Sư phụ!"
Yến Bất Quy nâng tay lên, lắc lắc đầu: "Hôm nay ngươi nhìn thấy cái gì cũng không được nói, người kia không phải người chúng ta có thể trêu vào."
Tà đế chưa chết, nếu Tà Vực biết được, nhất định hắn sẽ nghênh đón đế vương của họ trở về, chỉ là... Vì sao Tước gia vẫn còn ở lại tam giới? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng đã truyền ra tin Tà đế đã chết, sao lại xuất hiện ở dưới tam giới?
Yến Bất Quy ôm đầu mờ mịt, đột nhiên nở nụ cười.
"Ha ha ha, lần này mười hai điện chết chắc."
Hắc Xà của Tước gia có khả năng có thể cho hắn biết mọi thứ của một người, nếu Tước gia biết Yến Bất Quy cũng đã thoát khỏi điện Chúng Sinh, như vậy... Chuyện đó khẳng định hắn cũng đã biết rồi.
Dung Nhã nhìn thấy Yến Bất Quy bỗng nhiên cười ra tiếng, giật giật môi, cuối cùng cũng không nói gì.
…
Khi Quân Vô Tà tỉnh lại đã nhìn thấy gương mặt ấn tượng quen thuộc trong tầm mắt, con ngươi lạnh lẽo đang nhìn chăm chú, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
"Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa." Quân Vô Dược nằm xuống bên giường của Quân Vô Tà, một tay chống đầu, một tay khoác lên lưng Quân Vô Tà, mở miệng cười quỷ quái.
Lúc Quân Vô Tà đang mê man, hắn dò xét tâm hồn của nàng, phát hiện tâm hồn đã từng toàn vẹn lại trở nên vô cùng yếu ớt vào lúc này. Trên người Quân Vô Tà không có tổn thương gì, nhưng cơ thể lại rất yếu, loại yếu ớt này đến từ chính sự thiếu hụt tâm hồn của nàng, tu dưỡng tốt vết thương trên cơ thể, vết thương của tâm hồn...
Ánh mắt của Quân Vô Dược híp lại, chăm chú nhìn Quân Vô Tà, rất nhanh hắn đã thu cảm xúc ở đáy mắt lại.
"Hắn chết rồi." Quân Vô Tà ngồi dậy: "Muội còn không biết tên của hắn."
Từ trên giường xuống dưới đất, Quân Vô Dược ngồi xuống một bên, không biết khi nào trong lòng bàn tay bỗng nhiên có bộ xương rắn lớn.
"Tiểu Tà Nhi hi vọng hắn sống lại?"
Quân Vô Tà nhìn thấy xương rắn trong tay Quân Vô Dược, ánh mắt trong suốt, Dung Nhã đã nói qua, Hắc Xà đưa họ về, sau đó chỉ để lại một bộ xương rắn. Mặc dù nàng chưa gặp qua, nhưng lại mơ hồ cảm thấy khối xương trong tay Quân Vô Dược chính là nó.
Chú ý tới tầm mắt của Quân Vô Tà, Quân Vô Dược nắm xương rắn trong tay, một đám sương mù màu đen từ từ bao phủ phía trên bộ xương rắn, kéo dài một chút, từ đó phát triển biến hóa thành thân hình của một người.
Ngưng tụ một chút, một nam tử toàn thân mặc đồ đen bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng, hai mắt hắn nhắm chặt, nhưng khuôn mặt giống người áo đen tự phát nổ ngày hôm đó!
Quân Vô Tà lẳng lặng nhìn, người áo đen kia bỗng nhiên mở mắt, đồng tử tối đen nhìn thẳng, như mắt rắn vậy.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi tên là Dạ Sát." Quân Vô Dược nói với người áo đen kia.
"Vâng." Dạ Sát quỳ một gối xuống đất, trên mặt không thay đổi chút nào.
Quân Vô Dược ngẩng đầu lên nhìn về phía Quân Vô Tà, ý cười dạt dào nơi khóe miệng.
"Dạ Sát, đó là tên của hắn."
Quân Vô Tà rũ mắt xuống, ôm Tiểu Hắc Miêu vào lòng.
Hắn không phải...
Ngay cả khi vẻ ngoài và hơi thở giống nhau như đúc, nhưng Dạ Sát trước mắt lại không giống Dạ Sát trong Vân Sơn ngày đó.
Quân Vô Dược thu hết phản ứng của Quân Vô Tà vào đáy mắt, cho dù nàng chưa nói gì, nét mặt cũng không hề lộ ra, nhưng lại giống như cái gì hắn cũng biết.
"Hồn của Dạ Sát ngưng tụ trong bộ xương rắn này, hắn bây giờ là hồi sinh, là hắn, cũng không phải hắn."