Vốn dĩ diện tích của học viện Phượng Thê cũng không lớn, mấy chục năm trước, nơi đây từng là một học viện phồn vinh, nhưng cũng vào lúc đấy, nơi đây đã phải gánh chịu một vụ hỏa hoạn, các đệ tử và người hướng dẫn trong thư viện đều chết cháy, trong một đêm ngắn ngủi, học viện từng khiến đông đảo thiếu niên tranh nhau vào học biến thành một đống phế tích, sau này tuy có người cung cấp tài lực, trùng tu lại học viện, nhưng những năm cực thịnh đó cũng không quay về được.
Học viện Phượng Thê ngày nay, học sinh của bốn phân viện cộng lại cũng chưa tới một trăm người, so với những trường khác, số người ở nơi này thật sự quá ít ỏi.
Sau khi học viện Phượng Thê được xây dựng lại đã có thời gian xấp xỉ ba năm không thu nhận nổi đến một học trò, thời gian dài như vậy, làm cho những đạo sư vốn dĩ vì danh mà đến nhanh chóng rời khỏi, đầu quân vào học viện khác, mà để bảo đảm sự sinh tồn của học viện Phượng Thê, viện trưởng của học viện không thể không lần nữa giảm thiểu yêu cầu với những người đến học.
Từ anh tài thiên hạ, cho tới bây giờ, chỉ cần trả được học phí là được gia nhập vào học viện Phượng Thê.
Học viện Phượng Thê hiện chỉ có bốn lão sư, chia ra bốn hướng, viện trưởng là người tham tiền nhát gan, chỉ phụ trách thu tiền, những người khác thế nào đều mặc kệ.
Rất nhiều người gia cảnh thông thường hoặc là con nhà giàu tư chất không cao, không trèo lên được trường có đẳng cấp cao liền dùng tiền để trà trộn vào học viện Phượng Tây.
Yến Bất Quy là đạo sư của học viện Phượng Thê, phụ trách học sinh Đông viện, mà tổng cộng Đông viện cũng chỉ có bốn người Kiều Sở, Hoa Dao, Phi Yên và Nhược Phi, nếu không phải vốn dĩ đệ tử của học viện Phượng Thê quá ít, cũng không tới phiên thầy trò bọn họ dắt nhau chiếm đóng Đông viện.
Nhưng chiếm đóng thì chiếm đóng, học phí phải đóng thì một đồng cũng không thể thiếu.
Nhưng mà...
Ánh mắt Quân Vô Tà nhìn Kiều Sở bốn người bọn họ, hai lần nhìn Kiều Sở, bộ dạng của hắn đúng là rách nát đến không chịu được, không có được một bộ y phục đàng hoàng, tuy Hoa Dao bọn họ mặc dù sạch sẽ tinh tươm hơn, nhưng có thể thấy được ống tay áo giặt đến trắng bệch, tình hình kinh tế của bọn hắn cũng không lạc quan hơn bao nhiêu.
Từ trong miệng những đệ tử khí thế hung hăng này, Quân Vô Tà biết được, Hoa Dao bọn họ đã hơn một năm không nộp học phí gì cho học viện rồi, trong khoảng thời gian này, viện trưởng lần nữa phái người đến đây thúc giục, đều bị Yến Bất Quy chèn ép.
Nhưng bây giờ xem ra sợ là hôm nay không chèn ép được.
“Viện trưởng đã lên tiếng, nếu như các ngươi còn không nộp tiền, lập tức cuốn gói cút đi! Đừng hy vọng Yến Bất Quy có thể bảo kê các ngươi! Viện trưởng đã có rất nhiều bất mãn với ông ta, bản thân ông ta cũng không lo liệu được nữa rồi!” Sau một hồi oanh tạc, thiếu niên cầm đầu mắng té tát bốn người này.
Quân Vô Tà đứng một bên lẳng lặng nhìn, thực lực của thiếu niên này chỉ sợ chưa qua được xích linh, lại có thể quở trách Kiều Sở bọn họ như vậy.
Mặc dù nàng không rõ thực lực của Phi Yên và Dung Nhã lắm, nhưng cũng biết đại khái tuyệt đối không kém Kiều Sở và Hoa Dao.
Với thân thủ bốn người bọn họ, xử lý đẹp những thiếu niên trước mắt này chỉ là trông chớp mắt, nhưng vì sao bọn họ lại bất động?
Quân Vô Tà cũng không có cách nào lý giải những điều này, trong ý thức của nàng, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta tất phải trả lại gấp trăm lần.
Sự kiêu ngạo và cuồng vọng của đám thiếu niên trước mắt này đã chạm đến giới hạn.
“Thật là một đám không cần mặt mũi, tiền mình thì không nộp, cả ngày ăn cơm chùa không nói, lại còn dám không biết sĩ diện mang về một tên rác rưởi, thật sự cho rằng nơi này là ổ ăn mày sao?” Thiếu niên nhíu mày nhìn chằm chằm Quân Vô Tà, thấy đối phương gầy tong teo, hoàn toàn xem thường.
Học viện Phượng Thê ngày nay, học sinh của bốn phân viện cộng lại cũng chưa tới một trăm người, so với những trường khác, số người ở nơi này thật sự quá ít ỏi.
Sau khi học viện Phượng Thê được xây dựng lại đã có thời gian xấp xỉ ba năm không thu nhận nổi đến một học trò, thời gian dài như vậy, làm cho những đạo sư vốn dĩ vì danh mà đến nhanh chóng rời khỏi, đầu quân vào học viện khác, mà để bảo đảm sự sinh tồn của học viện Phượng Thê, viện trưởng của học viện không thể không lần nữa giảm thiểu yêu cầu với những người đến học.
Từ anh tài thiên hạ, cho tới bây giờ, chỉ cần trả được học phí là được gia nhập vào học viện Phượng Thê.
Học viện Phượng Thê hiện chỉ có bốn lão sư, chia ra bốn hướng, viện trưởng là người tham tiền nhát gan, chỉ phụ trách thu tiền, những người khác thế nào đều mặc kệ.
Rất nhiều người gia cảnh thông thường hoặc là con nhà giàu tư chất không cao, không trèo lên được trường có đẳng cấp cao liền dùng tiền để trà trộn vào học viện Phượng Tây.
Yến Bất Quy là đạo sư của học viện Phượng Thê, phụ trách học sinh Đông viện, mà tổng cộng Đông viện cũng chỉ có bốn người Kiều Sở, Hoa Dao, Phi Yên và Nhược Phi, nếu không phải vốn dĩ đệ tử của học viện Phượng Thê quá ít, cũng không tới phiên thầy trò bọn họ dắt nhau chiếm đóng Đông viện.
Nhưng chiếm đóng thì chiếm đóng, học phí phải đóng thì một đồng cũng không thể thiếu.
Nhưng mà...
Ánh mắt Quân Vô Tà nhìn Kiều Sở bốn người bọn họ, hai lần nhìn Kiều Sở, bộ dạng của hắn đúng là rách nát đến không chịu được, không có được một bộ y phục đàng hoàng, tuy Hoa Dao bọn họ mặc dù sạch sẽ tinh tươm hơn, nhưng có thể thấy được ống tay áo giặt đến trắng bệch, tình hình kinh tế của bọn hắn cũng không lạc quan hơn bao nhiêu.
Từ trong miệng những đệ tử khí thế hung hăng này, Quân Vô Tà biết được, Hoa Dao bọn họ đã hơn một năm không nộp học phí gì cho học viện rồi, trong khoảng thời gian này, viện trưởng lần nữa phái người đến đây thúc giục, đều bị Yến Bất Quy chèn ép.
Nhưng bây giờ xem ra sợ là hôm nay không chèn ép được.
“Viện trưởng đã lên tiếng, nếu như các ngươi còn không nộp tiền, lập tức cuốn gói cút đi! Đừng hy vọng Yến Bất Quy có thể bảo kê các ngươi! Viện trưởng đã có rất nhiều bất mãn với ông ta, bản thân ông ta cũng không lo liệu được nữa rồi!” Sau một hồi oanh tạc, thiếu niên cầm đầu mắng té tát bốn người này.
Quân Vô Tà đứng một bên lẳng lặng nhìn, thực lực của thiếu niên này chỉ sợ chưa qua được xích linh, lại có thể quở trách Kiều Sở bọn họ như vậy.
Mặc dù nàng không rõ thực lực của Phi Yên và Dung Nhã lắm, nhưng cũng biết đại khái tuyệt đối không kém Kiều Sở và Hoa Dao.
Với thân thủ bốn người bọn họ, xử lý đẹp những thiếu niên trước mắt này chỉ là trông chớp mắt, nhưng vì sao bọn họ lại bất động?
Quân Vô Tà cũng không có cách nào lý giải những điều này, trong ý thức của nàng, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta tất phải trả lại gấp trăm lần.
Sự kiêu ngạo và cuồng vọng của đám thiếu niên trước mắt này đã chạm đến giới hạn.
“Thật là một đám không cần mặt mũi, tiền mình thì không nộp, cả ngày ăn cơm chùa không nói, lại còn dám không biết sĩ diện mang về một tên rác rưởi, thật sự cho rằng nơi này là ổ ăn mày sao?” Thiếu niên nhíu mày nhìn chằm chằm Quân Vô Tà, thấy đối phương gầy tong teo, hoàn toàn xem thường.