Sắc mặt của Yến Bất Quy khi bị lão viện trưởng nhắc tới ngày càng khó coi, còn Hà Thu Sinh lại dương dương tự đắc.
“Ta nói này viện trưởng, ta thấy Đông viện này nên sớm đổi người cai quản đi, người xem Yến Bất Quy đã làm gì? Mấy năm nay, tổng cộng chỉ có vài tên đệ tử thế này, ngoại trừ mấy tên ăn mày, ai muốn bái ông ta ta làm thầy? Bây giờ lại càng ngày càng kỳ cục, đi nhặt một tên ăn mày ở bên ngoài về, lừa ăn lừa uống lại còn dám đánh đệ tử của Nam viện. Nếu cứ tiếp tục mặc kệ như vậy, chẳng phải là muốn tạo phản ư?” Hà Thu Sinh sợ thiên hạ không loạn, nói chuyện giật gân.
“Việc này...” Viện trưởng hơi nhíu mày.
Quân Vô Tà lặng lẽ nhìn toàn bộ thư phòng, vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt càng ngày càng đậm.
“Viện trưởng, người đừng do dự nữa, chẳng lẽ người muốn chứng kiến đệ tử của Đông viện dồn ép đệ tử của các viện khác hay sao, đó đều là...” Hà Thu Sinh còn chưa nói xong.
Quân Vô Tà đập vào bàn sách của viện trưởng, âm thanh vang dội, bàn tay nhỏ bé của nàng đè lên một tờ ngân phiếu.
“Đủ chưa?” Quân Vô Tà lạnh lùng nói.
Trong nháy mắt, ba người còn lại trong thư phòng đều sững sờ.
Mắt lão viện trưởng gắt gao nhìn vào tờ ngân phiếu, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
Ngân phiếu.
Đã bao nhiêu năm ông ta chưa nhìn thấy rồi?
Hà Thu Sinh bị Quân Vô Tà cắt đứt cảm xúc mãnh liệt, nhìn Quân Vô Tà ném ra một tờ ngân phiếu, sắc mặt lập tức tái đi.
Khóe miệng ông ta giật giật nói: “Tiền Đông viện mắc nợ mấy năm, đừng tưởng chỉ cần lấy ra vài trăm lượng là có thể xóa sạch. Của cải đồ đệ ta không thiếu, nó có thể tùy tiện lấy ra vài trăm lượng, không phải tên ăn mày như ngươi...”
Hà Thu Sinh mới nói được một nửa, ngang nhiên ngừng lại.
Trong lúc Hà Thu Sinh nói chuyện, lão viện trưởng đã cầm lấy tờ ngân phiếu, vừa thấy con số trên đó liền hít vào một hơi.
Hà Thu Sinh liếc mắt một cái, vẻ mặt vô cùng khinh bỉ, nhưng khi ông ta thấy rõ những con số trên đó, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, vẻ mặt khó coi như bị người ta đánh mấy cái vào miệng.
Trên tờ ngân phiếu trắng đó, một con số khiến người ta kinh ngạc được viết nghênh ngang.
Mười vạn lượng!
Bàn tay đang cầm tờ ngân phiếu của lão viện trưởng bắt đầu run lên, bộ râu rung rung.
Toàn bộ thu nhập một năm đã trừ đi chi phí của thư viện Phượng Thê cùng lắm cũng chỉ được ba bốn vạn lượng, nhưng Quân Vô Tà vừa ra tay đã rút ra mười vạn lượng.
Số tiền này ngang bằng với doanh thu hai, ba năm của thư viện Phượng Thê.
Thảo nào vẻ mặt của lão viện trưởng lại kích động như điên như thế!
Vẻ mặt của Hà Thu Sinh giống như ăn phải phân, ngột ngạt đến mức tái mét.
Đệ tử của ông ta có thể tùy tiện lấy ra mấy trăm lượng, nhưng tên tiểu quỷ này vừa ra tay đã là mười vạn lượng.
Hà Thu Sinh hoài nghi rằng có phải mình bị ảo giác hay không?
“Ngân... ngân phiếu này nhất định là giả!” Hà Thu Sinh không tin quát, quần áo tên tiểu tử này giản dị thế kia, sao có thể lấy ra một số tiền lớn như vậy.
Quân Vô Tà hơi nheo mắt, nhìn về phía Hà Thu Sinh đang thẹn quá hóa giận, không buồn nói với ông ta.
Lão viện trưởng nghe Hà Thu Sinh nhắc vậy, lập tức nheo mắt lại cẩn thận quan sát con dấu trên tờ ngân phiếu.
Một lát sau, ông ta vui mừng hớn hở nói: “Tờ ngân phiếu này là thật! Đây là con dấu của ngân hàng Linh Nguyệt! Chắc chắn không sai.”
Lúc này Hà Thu Sinh không nói được một lời, ngân hàng Linh Nguyệt là ngân hàng tư nhân lớn nhất, ở Chư quốc đâu đâu cũng có dấu vết của bọn họ, hơn nữa con dấu của ngân hàng Linh Nguyệt đều là dùng linh lực đóng lên, người bình thường không thể bắt chước được
“Ta nói này viện trưởng, ta thấy Đông viện này nên sớm đổi người cai quản đi, người xem Yến Bất Quy đã làm gì? Mấy năm nay, tổng cộng chỉ có vài tên đệ tử thế này, ngoại trừ mấy tên ăn mày, ai muốn bái ông ta ta làm thầy? Bây giờ lại càng ngày càng kỳ cục, đi nhặt một tên ăn mày ở bên ngoài về, lừa ăn lừa uống lại còn dám đánh đệ tử của Nam viện. Nếu cứ tiếp tục mặc kệ như vậy, chẳng phải là muốn tạo phản ư?” Hà Thu Sinh sợ thiên hạ không loạn, nói chuyện giật gân.
“Việc này...” Viện trưởng hơi nhíu mày.
Quân Vô Tà lặng lẽ nhìn toàn bộ thư phòng, vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt càng ngày càng đậm.
“Viện trưởng, người đừng do dự nữa, chẳng lẽ người muốn chứng kiến đệ tử của Đông viện dồn ép đệ tử của các viện khác hay sao, đó đều là...” Hà Thu Sinh còn chưa nói xong.
Quân Vô Tà đập vào bàn sách của viện trưởng, âm thanh vang dội, bàn tay nhỏ bé của nàng đè lên một tờ ngân phiếu.
“Đủ chưa?” Quân Vô Tà lạnh lùng nói.
Trong nháy mắt, ba người còn lại trong thư phòng đều sững sờ.
Mắt lão viện trưởng gắt gao nhìn vào tờ ngân phiếu, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
Ngân phiếu.
Đã bao nhiêu năm ông ta chưa nhìn thấy rồi?
Hà Thu Sinh bị Quân Vô Tà cắt đứt cảm xúc mãnh liệt, nhìn Quân Vô Tà ném ra một tờ ngân phiếu, sắc mặt lập tức tái đi.
Khóe miệng ông ta giật giật nói: “Tiền Đông viện mắc nợ mấy năm, đừng tưởng chỉ cần lấy ra vài trăm lượng là có thể xóa sạch. Của cải đồ đệ ta không thiếu, nó có thể tùy tiện lấy ra vài trăm lượng, không phải tên ăn mày như ngươi...”
Hà Thu Sinh mới nói được một nửa, ngang nhiên ngừng lại.
Trong lúc Hà Thu Sinh nói chuyện, lão viện trưởng đã cầm lấy tờ ngân phiếu, vừa thấy con số trên đó liền hít vào một hơi.
Hà Thu Sinh liếc mắt một cái, vẻ mặt vô cùng khinh bỉ, nhưng khi ông ta thấy rõ những con số trên đó, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, vẻ mặt khó coi như bị người ta đánh mấy cái vào miệng.
Trên tờ ngân phiếu trắng đó, một con số khiến người ta kinh ngạc được viết nghênh ngang.
Mười vạn lượng!
Bàn tay đang cầm tờ ngân phiếu của lão viện trưởng bắt đầu run lên, bộ râu rung rung.
Toàn bộ thu nhập một năm đã trừ đi chi phí của thư viện Phượng Thê cùng lắm cũng chỉ được ba bốn vạn lượng, nhưng Quân Vô Tà vừa ra tay đã rút ra mười vạn lượng.
Số tiền này ngang bằng với doanh thu hai, ba năm của thư viện Phượng Thê.
Thảo nào vẻ mặt của lão viện trưởng lại kích động như điên như thế!
Vẻ mặt của Hà Thu Sinh giống như ăn phải phân, ngột ngạt đến mức tái mét.
Đệ tử của ông ta có thể tùy tiện lấy ra mấy trăm lượng, nhưng tên tiểu quỷ này vừa ra tay đã là mười vạn lượng.
Hà Thu Sinh hoài nghi rằng có phải mình bị ảo giác hay không?
“Ngân... ngân phiếu này nhất định là giả!” Hà Thu Sinh không tin quát, quần áo tên tiểu tử này giản dị thế kia, sao có thể lấy ra một số tiền lớn như vậy.
Quân Vô Tà hơi nheo mắt, nhìn về phía Hà Thu Sinh đang thẹn quá hóa giận, không buồn nói với ông ta.
Lão viện trưởng nghe Hà Thu Sinh nhắc vậy, lập tức nheo mắt lại cẩn thận quan sát con dấu trên tờ ngân phiếu.
Một lát sau, ông ta vui mừng hớn hở nói: “Tờ ngân phiếu này là thật! Đây là con dấu của ngân hàng Linh Nguyệt! Chắc chắn không sai.”
Lúc này Hà Thu Sinh không nói được một lời, ngân hàng Linh Nguyệt là ngân hàng tư nhân lớn nhất, ở Chư quốc đâu đâu cũng có dấu vết của bọn họ, hơn nữa con dấu của ngân hàng Linh Nguyệt đều là dùng linh lực đóng lên, người bình thường không thể bắt chước được