“Là Tiểu Tà Tử...” Cuối cùng Kiều Sở cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn những cái rương ở phía trước, cảm giác không thể nói ra lời trong lòng.
Hoa Dao khẽ gật đầu: “Chỉ sợ bên phía viện trưởng cũng đã giải quyết như vậy.”
Hôm qua Yến Bất Quy trở về nói sự việc đã được giải quyết, bọn họ không nghĩ ra được nguyên cớ, dù sao tên viện trưởng thấy tiền là sáng mắt kia, ngoại trừ lúc thấy tiền là dễ nói chuyện ra, những lúc khác đều mang dáng vẻ như bị đòi nợ.
Tuy nhiên, những chuyện bất ngờ hôm nay lại nói cho bọn họ biết một cách rất rõ ràng.
Quân Vô Tà quả thực đã giải quyết xong vụ viện trưởng, hơn nữa còn dùng tiền – thứ mà viện trưởng thích nhất để giải quyết.
“Thật không ngờ, tiểu sư đệ của chúng ta lại là một tiểu thổ hào.” Phi Yên cười đến híp cả mắt, nhìn qua một trong những cái rương nói: “Uầy... Cái rương đựng đồ nữ trang kia không phải là nàng chuẩn bị cho ta đấy chứ?”
Kiều Sở nhìn từ trên xuống dưới, Phi Yên mặc một chiếc váy tinh tế, liền lộ ra một nụ cười vô cùng ác ý.
“Ta đoán là vậy.”
Khuôn mặt Phi Yên cũng tái đi.
Phi Yên mang theo vẻ đẹp ngọt ngào của thiếu nữ, âm thầm ngồi xuống một góc, không còn từ nào để diễn tả vui mừng.
“Khụ, để ta vậy!” Sau khi biết được nguồn gốc, Hoa Dao liền giơ tay lên cầm lấy bút than mà người đàn ông kia mang tới, viết hai chữ “Hoa Dao” lên hai sấp hóa đơn.
Sau khi ký nhận, nam tử của Chức Nguyệt Các cười khanh khách, cho người khiêng các rương y phục vào, còn cái tên khỏe mạnh cường tráng kia thì hô hào các huynh đệ của mình, bắt đầu trùng tu lại Đông viện.
Lúc Yến Bất Quy đi ra liền thấy hình ảnh một đám người lạ đang xây dựng rầm rộ ở Đông viện, dọa ông ta thiếu chút nữa làm rơi cả bình rượu xuống đất.
Vừa định mở miệng thì lại ngửi thấy một mùi hương thơm của rượu bay tới, mắt Yến Bất Quy lập tức sáng lên.
Hoa Dao đang ký nhận hoá đơn bỗng nhiên bị ai đó vỗ vào sau lưng một cái, quay đầu lại nhìn thì ra là Yến Bất Quy.
“Những vò rượu này ở đâu ra thế?” Yến Bất Quy híp mắt, nhìn những vò rượu ngon đang được đặt trước mặt Hoa Dao, mắt nhìn thẳng.
“Tiểu Tà mua đấy.” Hoa Dao ký xong liền cất đồ vào.
Từ sáng sớm, hắn đã ký không biết bao nhiêu hoá đơn, toàn bộ Đông viện cũng bị chất đầy rồi.
Yến Bất Quy vừa nghe là Quân Vô Tà mua, lập tức cười ha ha mang thẳng về phòng hưởng dụng vài ngày, không hỏi thêm bất cứ điều gì.
Hoa Dao hơi nhức đầu thở dài một cái, từ sáng tới giờ, đồ liên tiếp được gửi vào Đông viện, nhiều không kể xiết, ăn, mặc, ở, đi lại đều đủ cả.
Hơn nữa mọi thứ đều là đồ tốt, có giá trị không nhỏ, nói gì những kẻ nghèo lâu năm như bọn họ, những thiếu niên đang đứng xem ở bên ngoài cũng hoàn toàn phát điên.
Đã gặp qua thổ hào nhưng chưa thấy thổ hào nào như thế.
Chỉ trong một buổi sáng, trên dưới học viện Phượng Thê ai cũng biết Đông viện xuất hiện một đại kim chủ tên là Quân Tà.
Hầu như không ai biết nàng đến Đông viện khi nào, lai lịch ra sao, tuy người vẫn chưa lộ diện nhưng mớ lễ vật này đã làm mù mắt cả một đám người.
Có người tính toán đại khái rằng chỉ riêng đồ vật được đưa đến Đông viện sáng nay thôi cũng đã hơn trăm vạn lượng.
Tính thế thôi cũng đã khiến bao nhiêu người thèm muốn rồi?
Đám đệ tử cả ngày vẫn luôn miệng ổ ăn mày, ổ ăn mày liền triệt để ngậm miệng.
Nếu như cái nơi tiêu tốn gần trăm vạn như Đông viện mà là nơi chứa ăn mày, vậy nơi bọn họ ở gọi là gì, chuồng heo sao?
Những người vốn chỉ có ý định xem náo nhiệt, sau khi nhìn thấy được màn tiêu xài xa xỉ như thế đều cụp đuôi chạy mất, từ nay về sau, Đông viện đã bỏ đi hoàn toàn ba chữ “ổ ăn mày", còn người chưa từng lộ diện – Quân Vô Tà lại bị đội lên bốn chữ “Kẻ ngốc lắm tiền”.
Vì sao?
Có nhiều tiền như vậy đến Đông viện này làm gì? Ai mà chả biết Yến Bất Quy của Đông viện là một tên ma rượu, tổng cộng chỉ có bốn đệ tử không ra hồn.
Hoa Dao khẽ gật đầu: “Chỉ sợ bên phía viện trưởng cũng đã giải quyết như vậy.”
Hôm qua Yến Bất Quy trở về nói sự việc đã được giải quyết, bọn họ không nghĩ ra được nguyên cớ, dù sao tên viện trưởng thấy tiền là sáng mắt kia, ngoại trừ lúc thấy tiền là dễ nói chuyện ra, những lúc khác đều mang dáng vẻ như bị đòi nợ.
Tuy nhiên, những chuyện bất ngờ hôm nay lại nói cho bọn họ biết một cách rất rõ ràng.
Quân Vô Tà quả thực đã giải quyết xong vụ viện trưởng, hơn nữa còn dùng tiền – thứ mà viện trưởng thích nhất để giải quyết.
“Thật không ngờ, tiểu sư đệ của chúng ta lại là một tiểu thổ hào.” Phi Yên cười đến híp cả mắt, nhìn qua một trong những cái rương nói: “Uầy... Cái rương đựng đồ nữ trang kia không phải là nàng chuẩn bị cho ta đấy chứ?”
Kiều Sở nhìn từ trên xuống dưới, Phi Yên mặc một chiếc váy tinh tế, liền lộ ra một nụ cười vô cùng ác ý.
“Ta đoán là vậy.”
Khuôn mặt Phi Yên cũng tái đi.
Phi Yên mang theo vẻ đẹp ngọt ngào của thiếu nữ, âm thầm ngồi xuống một góc, không còn từ nào để diễn tả vui mừng.
“Khụ, để ta vậy!” Sau khi biết được nguồn gốc, Hoa Dao liền giơ tay lên cầm lấy bút than mà người đàn ông kia mang tới, viết hai chữ “Hoa Dao” lên hai sấp hóa đơn.
Sau khi ký nhận, nam tử của Chức Nguyệt Các cười khanh khách, cho người khiêng các rương y phục vào, còn cái tên khỏe mạnh cường tráng kia thì hô hào các huynh đệ của mình, bắt đầu trùng tu lại Đông viện.
Lúc Yến Bất Quy đi ra liền thấy hình ảnh một đám người lạ đang xây dựng rầm rộ ở Đông viện, dọa ông ta thiếu chút nữa làm rơi cả bình rượu xuống đất.
Vừa định mở miệng thì lại ngửi thấy một mùi hương thơm của rượu bay tới, mắt Yến Bất Quy lập tức sáng lên.
Hoa Dao đang ký nhận hoá đơn bỗng nhiên bị ai đó vỗ vào sau lưng một cái, quay đầu lại nhìn thì ra là Yến Bất Quy.
“Những vò rượu này ở đâu ra thế?” Yến Bất Quy híp mắt, nhìn những vò rượu ngon đang được đặt trước mặt Hoa Dao, mắt nhìn thẳng.
“Tiểu Tà mua đấy.” Hoa Dao ký xong liền cất đồ vào.
Từ sáng sớm, hắn đã ký không biết bao nhiêu hoá đơn, toàn bộ Đông viện cũng bị chất đầy rồi.
Yến Bất Quy vừa nghe là Quân Vô Tà mua, lập tức cười ha ha mang thẳng về phòng hưởng dụng vài ngày, không hỏi thêm bất cứ điều gì.
Hoa Dao hơi nhức đầu thở dài một cái, từ sáng tới giờ, đồ liên tiếp được gửi vào Đông viện, nhiều không kể xiết, ăn, mặc, ở, đi lại đều đủ cả.
Hơn nữa mọi thứ đều là đồ tốt, có giá trị không nhỏ, nói gì những kẻ nghèo lâu năm như bọn họ, những thiếu niên đang đứng xem ở bên ngoài cũng hoàn toàn phát điên.
Đã gặp qua thổ hào nhưng chưa thấy thổ hào nào như thế.
Chỉ trong một buổi sáng, trên dưới học viện Phượng Thê ai cũng biết Đông viện xuất hiện một đại kim chủ tên là Quân Tà.
Hầu như không ai biết nàng đến Đông viện khi nào, lai lịch ra sao, tuy người vẫn chưa lộ diện nhưng mớ lễ vật này đã làm mù mắt cả một đám người.
Có người tính toán đại khái rằng chỉ riêng đồ vật được đưa đến Đông viện sáng nay thôi cũng đã hơn trăm vạn lượng.
Tính thế thôi cũng đã khiến bao nhiêu người thèm muốn rồi?
Đám đệ tử cả ngày vẫn luôn miệng ổ ăn mày, ổ ăn mày liền triệt để ngậm miệng.
Nếu như cái nơi tiêu tốn gần trăm vạn như Đông viện mà là nơi chứa ăn mày, vậy nơi bọn họ ở gọi là gì, chuồng heo sao?
Những người vốn chỉ có ý định xem náo nhiệt, sau khi nhìn thấy được màn tiêu xài xa xỉ như thế đều cụp đuôi chạy mất, từ nay về sau, Đông viện đã bỏ đi hoàn toàn ba chữ “ổ ăn mày", còn người chưa từng lộ diện – Quân Vô Tà lại bị đội lên bốn chữ “Kẻ ngốc lắm tiền”.
Vì sao?
Có nhiều tiền như vậy đến Đông viện này làm gì? Ai mà chả biết Yến Bất Quy của Đông viện là một tên ma rượu, tổng cộng chỉ có bốn đệ tử không ra hồn.