Phi Yên vốn cho là Quân Vô Tà không biết, còn mua cho hắn (*) một hòm trang phục nữ. Lúc này mặc trang phục nữ dưới sự xúi giục của Kiều Sở đến gặp Quân Vô Tà.
Nào biết Quân Vô Tà sớm đã rõ giới tính của hắn!
Bây giờ ngẫm nghĩ ngày đầu tiên Quân Vô Tà tỉnh lại giao Hắc Miêu cho Dung Nhã mà không phải người đầu tiên nàng gặp được là hắn. Hóa ra là có nguyên do!
Chỉ sợ lúc bắt đầu đó, Quân Vô Tà đã rõ giới tính của hắn và Dung Nhã rồi.
Vì vậy, thái độ đối với Dung Nhã cũng hơi khác biệt.
Vẻ mặt Phi Yên ngại ngùng miễn bàn rồi, còn Dung Nhã tràn trề ý cười lại bị Phi Yên kéo đầu bỏ chạy. Chưa đến phút chốc, hai người đổi y phục lại.
Chỉ là...
Phi Yên nhìn thế nào cũng giống như mỹ nữ giả nam trang, mà đồ Dung Nhã mặc ngắn đu đưa lại khiến Kiều Sở vẫn quen nhìn nàng mặc nam trang nổi da gà lên cả người.
Cuối cùng hai người họ đều cảm thấy không thể chịu nổi, lúc này mới buồn phiền đổi lại y phục của bản thân.
Nhìn Phi Yên mặc lại trang phục nữ, Kiều Sở cười vỡ bụng, kết quả lại gây ra một trận đòn dữ dội.
Tuy vóc người Phi Yên nhỏ nhất nhưng lực khí lại mạnh nhất trong bốn người. Một tay đã có thể xách Kiều Sở lên đánh nằm bò. Nếu bỏ qua giới tính vốn dĩ của hắn thì thật sự xứng đáng ba chữ: "Lolita bạo lực" này.
Thừa dịp Kiều Sở bị Phi Yên đuổi chạy tán loạn khắp viện, Dung Nhã ngồi xuống bên cạnh Quân Vô Tà cười nói: "Đa tạ."
Làm nhiều như vậy, Quân Vô Tà cũng chưa từng nói qua.
"Không cần." Quân Vô Tà thản nhiên mở miệng, theo nàng thấy thì số tiền đó giữ lại cũng vô dụng.
Hoa Dao nhìn đôi "tỷ muội hoa" nữ giả nam trang này thì trong lòng cảm thấy rất buồn cười: "Tuy không phải lúc nhưng Tiểu Tà Tử, có chuyện hy vọng ngươi có thể giúp một chút."
"Luyện dược?" Quân Vô Tà hơi nheo mắt.
Hoa Dao gật đầu.
"Phương thuốc." Quân Vô Tà không hề do dự.
Hoa Dao lấy ra một bản phương thuốc từ trong ngực giao vào tay Quân Vô Tà, Quân Vô Tà lập tức đảo mắt.
"Thuốc này là ai dùng?" Quân Vô Tà ngẩng đầu hỏi.
"Sư phụ. Trước đây vì cứu bọn ta mà ông ấy chịu trọng thương. Ngày thường chỉ có thể uống rượu áp chế." Ánh mắt Hoa Dao u ám, bởi vì lo lắng khoảng thời gian này Yến Bất Quy không mua nổi rượu, còn vết thương trong thân thể ông ta càng ngày càng nặng.
Phương thuốc này là bọn hắn mang ra được từ Trung Tam Giới, có thể trị liệu tình trạng vết thương của Yến Bất Quy. Ngày đó Kiều Sở đến trước Quỷ thị, đổi lấy Đông Châu là một vị thuốc cần thiết trong phương thuốc. Chỉ là thuốc này vô cùng khó luyện, cho dù trong tam giới cũng không mấy ai luyện ra được.
Tìm thấy Quân Vô Tà, họ vỗn cũng không ôm nhiều hy vọng lớn. Chỉ là hễ có chút hy vọng thì họ cũng không muốn bỏ cuộc.
Quân Vô Tà rũ tầm mắt xuống, lại nhìn kĩ phương thuốc đó một lượt.
Một khoảng trầm mặc, tâm trạng Hoa Dao hơi khẩn trương. Ánh mắt Dung Nhã cũng có chút trở nên dè dặt.
"Dược liệu." Quân Vô Tà đột nhiên lên tiếng nói.
"Cái gì?"
"Cho ta dược liệu." Quân Vô Tà nhìn Hoa Dao.
Bây giờ Hoa Dao mới hiểu rõ ý của Quân Vô Tà, dù lạnh lùng như hắn cũng có chút kích động.
"Ngươi có thể luyện?"
Quân Vô Tà gật đầu, tuy phương thuốc phức tạp hơn phương thuốc bình thường nhưng cũng không làm khó được nàng. Điều duy nhất khá hóc búa là dược liệu vô cùng hiếm có. Cho dù là Quân Vô Tà, cũng có rất nhiều thứ chưa từng thấy qua.
"Thật sự quá tốt rồi! Bọn ta sẽ nghĩ cách tìm những dược liệu này." Trên mặt Hoa Dao gợi lên ý cười, cho dù gian nan thế nào đi nữa, chí ít họ đã có hy vọng!
***
(*) Vì thân phận của Phi Yên và Dung Nhã đã được phơi bày, cho nên nhóm dịch giả để đúng xưng hô của nhân vật
Nào biết Quân Vô Tà sớm đã rõ giới tính của hắn!
Bây giờ ngẫm nghĩ ngày đầu tiên Quân Vô Tà tỉnh lại giao Hắc Miêu cho Dung Nhã mà không phải người đầu tiên nàng gặp được là hắn. Hóa ra là có nguyên do!
Chỉ sợ lúc bắt đầu đó, Quân Vô Tà đã rõ giới tính của hắn và Dung Nhã rồi.
Vì vậy, thái độ đối với Dung Nhã cũng hơi khác biệt.
Vẻ mặt Phi Yên ngại ngùng miễn bàn rồi, còn Dung Nhã tràn trề ý cười lại bị Phi Yên kéo đầu bỏ chạy. Chưa đến phút chốc, hai người đổi y phục lại.
Chỉ là...
Phi Yên nhìn thế nào cũng giống như mỹ nữ giả nam trang, mà đồ Dung Nhã mặc ngắn đu đưa lại khiến Kiều Sở vẫn quen nhìn nàng mặc nam trang nổi da gà lên cả người.
Cuối cùng hai người họ đều cảm thấy không thể chịu nổi, lúc này mới buồn phiền đổi lại y phục của bản thân.
Nhìn Phi Yên mặc lại trang phục nữ, Kiều Sở cười vỡ bụng, kết quả lại gây ra một trận đòn dữ dội.
Tuy vóc người Phi Yên nhỏ nhất nhưng lực khí lại mạnh nhất trong bốn người. Một tay đã có thể xách Kiều Sở lên đánh nằm bò. Nếu bỏ qua giới tính vốn dĩ của hắn thì thật sự xứng đáng ba chữ: "Lolita bạo lực" này.
Thừa dịp Kiều Sở bị Phi Yên đuổi chạy tán loạn khắp viện, Dung Nhã ngồi xuống bên cạnh Quân Vô Tà cười nói: "Đa tạ."
Làm nhiều như vậy, Quân Vô Tà cũng chưa từng nói qua.
"Không cần." Quân Vô Tà thản nhiên mở miệng, theo nàng thấy thì số tiền đó giữ lại cũng vô dụng.
Hoa Dao nhìn đôi "tỷ muội hoa" nữ giả nam trang này thì trong lòng cảm thấy rất buồn cười: "Tuy không phải lúc nhưng Tiểu Tà Tử, có chuyện hy vọng ngươi có thể giúp một chút."
"Luyện dược?" Quân Vô Tà hơi nheo mắt.
Hoa Dao gật đầu.
"Phương thuốc." Quân Vô Tà không hề do dự.
Hoa Dao lấy ra một bản phương thuốc từ trong ngực giao vào tay Quân Vô Tà, Quân Vô Tà lập tức đảo mắt.
"Thuốc này là ai dùng?" Quân Vô Tà ngẩng đầu hỏi.
"Sư phụ. Trước đây vì cứu bọn ta mà ông ấy chịu trọng thương. Ngày thường chỉ có thể uống rượu áp chế." Ánh mắt Hoa Dao u ám, bởi vì lo lắng khoảng thời gian này Yến Bất Quy không mua nổi rượu, còn vết thương trong thân thể ông ta càng ngày càng nặng.
Phương thuốc này là bọn hắn mang ra được từ Trung Tam Giới, có thể trị liệu tình trạng vết thương của Yến Bất Quy. Ngày đó Kiều Sở đến trước Quỷ thị, đổi lấy Đông Châu là một vị thuốc cần thiết trong phương thuốc. Chỉ là thuốc này vô cùng khó luyện, cho dù trong tam giới cũng không mấy ai luyện ra được.
Tìm thấy Quân Vô Tà, họ vỗn cũng không ôm nhiều hy vọng lớn. Chỉ là hễ có chút hy vọng thì họ cũng không muốn bỏ cuộc.
Quân Vô Tà rũ tầm mắt xuống, lại nhìn kĩ phương thuốc đó một lượt.
Một khoảng trầm mặc, tâm trạng Hoa Dao hơi khẩn trương. Ánh mắt Dung Nhã cũng có chút trở nên dè dặt.
"Dược liệu." Quân Vô Tà đột nhiên lên tiếng nói.
"Cái gì?"
"Cho ta dược liệu." Quân Vô Tà nhìn Hoa Dao.
Bây giờ Hoa Dao mới hiểu rõ ý của Quân Vô Tà, dù lạnh lùng như hắn cũng có chút kích động.
"Ngươi có thể luyện?"
Quân Vô Tà gật đầu, tuy phương thuốc phức tạp hơn phương thuốc bình thường nhưng cũng không làm khó được nàng. Điều duy nhất khá hóc búa là dược liệu vô cùng hiếm có. Cho dù là Quân Vô Tà, cũng có rất nhiều thứ chưa từng thấy qua.
"Thật sự quá tốt rồi! Bọn ta sẽ nghĩ cách tìm những dược liệu này." Trên mặt Hoa Dao gợi lên ý cười, cho dù gian nan thế nào đi nữa, chí ít họ đã có hy vọng!
***
(*) Vì thân phận của Phi Yên và Dung Nhã đã được phơi bày, cho nên nhóm dịch giả để đúng xưng hô của nhân vật