"Có thì có, chẳng qua chỗ đó chúng ta vẫn chưa đến bao giờ." Kiều Sở gãi gãi đầu, tiệm cầm đồ bọn họ còn thường xuyên đến, chỗ bán đấu giá thì... Thật đúng là chưa bao giờ đến đó.
Hơn một trăm vạn lượng cũng sẽ không dễ dàng gom như vậy, bọn họ vội vàng đến đây vào tháng chín, thời gian học viện Phong Hoa nhận người tổng cộng lại chỉ có ba ngày, bỏ lỡ rồi chỉ có thể đợi một năm nữa.
Cao thủ trong học viện Phong Hoa nhiều như mây, vậy nên nhóm Kiều Sở cũng không dám xông vào.
Năm người đang thảo luận nên gom hơn một trăm vạn kia từ đâu, đúng lúc có vài thiếu niên đi ngang qua tàng cây, sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của họ thì lập tức lộ vẻ mặt khinh thường.
"Nếu không có tiền thì đừng tới học viện Phong Hoa nữa, chút học phí như vậy cũng không nộp được, còn muốn bán đấu giá cái gì, một đám nhà quê! Nói cho các ngươi biết, cho dù các ngươi đi bán đấu giá cũng vô ích. Vùng lân cận này có duy nhất một nhà bán đấu giá, ba ngày sau mới tổ chức đấu giá, bây giờ các ngươi đi cũng vô dụng mà thôi." Một thiếu niên nạm đầy vàng ngọc trên người mở miệng khinh miệt, mấy thiếu niên đi bên cạnh hắn lập tức cười ồ lên.
Hễ là người dám đến học viện Phong Hoa, có ai là không đi nghe ngóng chi phí từ trước. Bây giờ đều mang đủ ngân lượng, nào có chuyện đến nơi rồi mới phát hiện ngân lượng không đủ chứ?
"Người không có tiền không nên nằm mơ, học viện Phong Hoa này là gì hả, đâu phải ai cũng vào được chứ?" Dứt lời, đám thiếu niên kia cười đùa rồi rời đi.
Sắc mặt Kiều Sở trở nên hơi u ám, Hoa Dao lập tức ấn vào vai hắn, lắc lắc đầu.
"Tuy lời họ nói khó nghe, nhưng mới hiểu được chúng ta đã đi một chuyến không công rồi, bán đấu giá chỉ sợ cũng không hy vọng gì." Dung Nhã thở dài, so sánh với học viện Phong Hoa, học viện Phượng Thê quả nhiên là hình ảnh của sự nghèo khổ.
"Bây giờ chúng ta làm sao đây?" Phi Yên hỏi.
Quân Vô Tà híp mắt lại, thình lình nói với Phi Yên: "Trong khoảng thời gian này, Mộ Thần đang ở đâu?"
Sau khi Khuynh Vân Tông bị giết, nàng vẫn ở thư viện Phượng Thê, không hiểu biết nhiều về chuyện bên ngoài. Hơn một tháng này, Quân Vô Tà đã chú ý đến, tin tức của nhóm Kiều Sở cơ bản đều do Phi Yên cung cấp.
Phi Yên sửng sốt một chút, nói: "Nửa tháng trước, Mộ Thần tuyên bố Khuynh Vân Tông giải tán, làm rối loạn không nhỏ. Hắn giải tán đồ đệ ngoại môn, đưa những người của Nhiếp Vân phong rời khỏi Vân Sơn, nhưng đi đến nơi nào thì không ai biết."
Đáy mắt của Quân Vô Tà hiện lên một tia sáng, nàng vẫy tay với Hoa Dao, nói nhỏ vài câu ở bên tai Hoa Dao, trên mặt Hoa Dao lập tức lộ ra kinh ngạc, sau đó thì mỉm cười.
"Cách này tốt lắm, nhưng nếu nơi này không có ai từng gặp Mộ Thần thì sẽ không dễ làm đâu." Hoa Dao ngẫm nghĩ lại đề nghị của Quân Vô Tà, cẩn thận nói.
Quân Vô Tà đưa cho Hoa Dao một chiếc thắt lưng có khắc chữ "Vân", Hoa Dao hơi sửng sốt, hắn rất quen với lưng bài này, đúng là thắt lưng của Khuynh Vân Tông.
"Tiểu Tà Tử, sao trên người ngươi lại có thứ này?" Kiều Sở kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà. Ngày đó, bọn họ ở Tàng Vân phong mỗi người có một chiếc, nhưng trước khi rời khỏi Vân Sơn, Kiều Sở ném chiếc thắt lưng kia đi.
"Vẫn chưa ném đi." Quân Vô Tà thản nhiên mở miệng. Mọi thứ xảy ra ở Vân Sơn ngày đó rất bất ngờ, cơ bản là nàng chưa kịp làm bất cứ chuyện gì, khi tỉnh lại thì đến học viện Phượng Thê rồi. Chiếc thắt lưng này vẫn ở bên người nàng, chưa kịp vứt đi.
Không nghĩ đến hôm nay lại có chỗ để dùng.
Hơn một trăm vạn lượng cũng sẽ không dễ dàng gom như vậy, bọn họ vội vàng đến đây vào tháng chín, thời gian học viện Phong Hoa nhận người tổng cộng lại chỉ có ba ngày, bỏ lỡ rồi chỉ có thể đợi một năm nữa.
Cao thủ trong học viện Phong Hoa nhiều như mây, vậy nên nhóm Kiều Sở cũng không dám xông vào.
Năm người đang thảo luận nên gom hơn một trăm vạn kia từ đâu, đúng lúc có vài thiếu niên đi ngang qua tàng cây, sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của họ thì lập tức lộ vẻ mặt khinh thường.
"Nếu không có tiền thì đừng tới học viện Phong Hoa nữa, chút học phí như vậy cũng không nộp được, còn muốn bán đấu giá cái gì, một đám nhà quê! Nói cho các ngươi biết, cho dù các ngươi đi bán đấu giá cũng vô ích. Vùng lân cận này có duy nhất một nhà bán đấu giá, ba ngày sau mới tổ chức đấu giá, bây giờ các ngươi đi cũng vô dụng mà thôi." Một thiếu niên nạm đầy vàng ngọc trên người mở miệng khinh miệt, mấy thiếu niên đi bên cạnh hắn lập tức cười ồ lên.
Hễ là người dám đến học viện Phong Hoa, có ai là không đi nghe ngóng chi phí từ trước. Bây giờ đều mang đủ ngân lượng, nào có chuyện đến nơi rồi mới phát hiện ngân lượng không đủ chứ?
"Người không có tiền không nên nằm mơ, học viện Phong Hoa này là gì hả, đâu phải ai cũng vào được chứ?" Dứt lời, đám thiếu niên kia cười đùa rồi rời đi.
Sắc mặt Kiều Sở trở nên hơi u ám, Hoa Dao lập tức ấn vào vai hắn, lắc lắc đầu.
"Tuy lời họ nói khó nghe, nhưng mới hiểu được chúng ta đã đi một chuyến không công rồi, bán đấu giá chỉ sợ cũng không hy vọng gì." Dung Nhã thở dài, so sánh với học viện Phong Hoa, học viện Phượng Thê quả nhiên là hình ảnh của sự nghèo khổ.
"Bây giờ chúng ta làm sao đây?" Phi Yên hỏi.
Quân Vô Tà híp mắt lại, thình lình nói với Phi Yên: "Trong khoảng thời gian này, Mộ Thần đang ở đâu?"
Sau khi Khuynh Vân Tông bị giết, nàng vẫn ở thư viện Phượng Thê, không hiểu biết nhiều về chuyện bên ngoài. Hơn một tháng này, Quân Vô Tà đã chú ý đến, tin tức của nhóm Kiều Sở cơ bản đều do Phi Yên cung cấp.
Phi Yên sửng sốt một chút, nói: "Nửa tháng trước, Mộ Thần tuyên bố Khuynh Vân Tông giải tán, làm rối loạn không nhỏ. Hắn giải tán đồ đệ ngoại môn, đưa những người của Nhiếp Vân phong rời khỏi Vân Sơn, nhưng đi đến nơi nào thì không ai biết."
Đáy mắt của Quân Vô Tà hiện lên một tia sáng, nàng vẫy tay với Hoa Dao, nói nhỏ vài câu ở bên tai Hoa Dao, trên mặt Hoa Dao lập tức lộ ra kinh ngạc, sau đó thì mỉm cười.
"Cách này tốt lắm, nhưng nếu nơi này không có ai từng gặp Mộ Thần thì sẽ không dễ làm đâu." Hoa Dao ngẫm nghĩ lại đề nghị của Quân Vô Tà, cẩn thận nói.
Quân Vô Tà đưa cho Hoa Dao một chiếc thắt lưng có khắc chữ "Vân", Hoa Dao hơi sửng sốt, hắn rất quen với lưng bài này, đúng là thắt lưng của Khuynh Vân Tông.
"Tiểu Tà Tử, sao trên người ngươi lại có thứ này?" Kiều Sở kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà. Ngày đó, bọn họ ở Tàng Vân phong mỗi người có một chiếc, nhưng trước khi rời khỏi Vân Sơn, Kiều Sở ném chiếc thắt lưng kia đi.
"Vẫn chưa ném đi." Quân Vô Tà thản nhiên mở miệng. Mọi thứ xảy ra ở Vân Sơn ngày đó rất bất ngờ, cơ bản là nàng chưa kịp làm bất cứ chuyện gì, khi tỉnh lại thì đến học viện Phượng Thê rồi. Chiếc thắt lưng này vẫn ở bên người nàng, chưa kịp vứt đi.
Không nghĩ đến hôm nay lại có chỗ để dùng.