“Sao vậy?” Hoa Dao mơ hồ nhìn gương mặt sợ hãi của Kiều Sở, lại nhìn biểu cảm bối rối của Phi Yên và Dung Nhã
Sở Kiều hoảng sợ đến nỗi không nói nên lời, giơ tay chỉ vào Quân Vô Tà, tay còn run rất mạnh.
Dung Nhã hắng giọng nói với Hoa Dao: “Tiểu Tà nói... đan dược kia là thật.”
Đến người bình tĩnh như Hoa Dao nghe xong cũng sững sờ.
“Quân Tà, đan dược kia là ngươi luyện ra sao?” Hoa Dao nhìn Quân Vô Tà, trong lòng xúc động khó nói thành lời, lúc đầu Quân Vô Tà nói muốn cải trang thành Mộ Thần, lấy danh nghĩa Khuynh Vân Tông đi rao bán đan dược, hắn cũng có cùng suy nghĩ với những người khác, cho rằng Quân Vô Tà chỉ dự định vàng thau lẫn lộn, thật không ngờ...
Thứ mà tiểu nha đầu này lấy ra đúng là châu (*)... lại còn là đông châu quý giá nhất!
Quân Vô Tà ừ một tiếng, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, nàng vẫn không hiểu tại sao vài viên đan dược lại có thể khiến Kiều Sở bọn họ phản ứng dữ dội đến vậy.
Dù Hoa Dao đã chuẩn bị sẵn tâm lí cũng vẫn sửng sốt trước sự đáp lại thẳng thừng của Quân Vô Tà.
Ánh mắt bốn người bọn họ nhìn Quân Vô Tà đều rất kỳ lạ, tiểu nha đầu này đến từ Hạ Tam Giới ư? Bọn họ mới là người đến từ Trung Tam Giới mà, nhưng tại sao lại chưa từng nhìn thấy đan dược tiểu nha đầu này đưa ra chứ?
Quân Vô Tà thản nhiên nhìn ánh mắt thất thần của bốn người bọn họ, yên lặng một lúc, lấy ra một chiếc bình ngọc trắng từ túi Càn Khôn.
“Mọi người cần?”
Trong phút chốc, ánh mắt bốn người đều sáng lên.
Chiếc bình này nhìn rất quen, ban nãy Quân Vô Tà cũng đưa cho Hoa Dao một chiếc giống như vậy.
Thứ trong đó đương nhiên không cần nói cũng biết.
“Cái... cái này thực sự cho bọn ta sao?” Kiều Sở cố nuốt nước miếng, mắt chăm chăm nhìn vào chiếc bình ngọc trắng trên tay Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà trực tiếp nhét thẳng chiếc bình thực sự có đan dược vào tay Kiều Sở.
Đây chẳng qua chỉ là số đan dược nàng luyện cho Thụy Lân quân bị thừa ra, vốn chẳng đáng là gì.
Nghĩ lại lúc đó, chẳng phải Quân Vô Tà đã luyện hẳn mười vạn viên hay sao!
Chính nàng cũng không ngờ là lại có thể dễ dàng bán đan dược như thế này, từ một Quân Vô Tà khổ sở vì không có tiền, xém chút không biết đan dược của mình rốt cuộc có giá bao nhiêu, số tiền lúc trước đòi Hoa Dao đưa ra chẳng qua là nàng dựa vào số tiền bọn họ tạm thời cần đến, còn về việc có đáng được nhiều như vậy hay không nàng cũng không biết nữa.
Mà thực tế đã chứng minh.
Đáng!
Mặc dù Quân Vô Tà đã mạo danh Mộ Thần nhưng lại không mấy hứng thú đi bôi nhọ hắn, dù gì thì điều duy nhất Mộ Thần lo lắng lúc này là hoàng đế Thích quốc.
Nghĩ đến đây, Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, nàng cho Dạ Sát báo tin cho Quân Vô Dược, bảo Quân Vô Dược báo lại cho cha con Quân gia, nàng cùng sư phụ của mình ra ngoài tu luyện, không cần lo lắng.
Nhưng Quân Vô Tà vô tình thu tiền lần này đã làm ảnh hưởng không nhỏ đến Mộ Thần.
Thế là rất lâu sau này, người của Hạ Tam Giới vẫn truyền tai nhau Mộ Thần có bản lĩnh luyện ra đan dược chống lại trời, còn những người coi trọng nhân tài sau khi biết được Mộ Thần ở Lân Vương phủ càng đến tùy tiện hơn, đột ngột dọa Mộ Thần vốn đã mỏng manh yếu đuối càng không dám rời Lân Vương phủ nửa bước.
Việc này để sau này hãy nói, tạm thời không nhắc đến.
Lúc này có tiền rồi, năm người cũng sẽ không phải lo không trả nổi học phí nữa, một người hào phóng như Quân Vô Tà đã chi ngân phiếu năm mươi vạn để bọn họ tự do lo liệu, từng người một xếp hàng.
Sau khi làn sóng Mộ Thần lắng xuống, hàng ngũ bên ngoài của học viện Phong Hóa lại ngay ngắn trở lại.
***
(*) Châu: ý chỉ thứ quý giá
Sở Kiều hoảng sợ đến nỗi không nói nên lời, giơ tay chỉ vào Quân Vô Tà, tay còn run rất mạnh.
Dung Nhã hắng giọng nói với Hoa Dao: “Tiểu Tà nói... đan dược kia là thật.”
Đến người bình tĩnh như Hoa Dao nghe xong cũng sững sờ.
“Quân Tà, đan dược kia là ngươi luyện ra sao?” Hoa Dao nhìn Quân Vô Tà, trong lòng xúc động khó nói thành lời, lúc đầu Quân Vô Tà nói muốn cải trang thành Mộ Thần, lấy danh nghĩa Khuynh Vân Tông đi rao bán đan dược, hắn cũng có cùng suy nghĩ với những người khác, cho rằng Quân Vô Tà chỉ dự định vàng thau lẫn lộn, thật không ngờ...
Thứ mà tiểu nha đầu này lấy ra đúng là châu (*)... lại còn là đông châu quý giá nhất!
Quân Vô Tà ừ một tiếng, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, nàng vẫn không hiểu tại sao vài viên đan dược lại có thể khiến Kiều Sở bọn họ phản ứng dữ dội đến vậy.
Dù Hoa Dao đã chuẩn bị sẵn tâm lí cũng vẫn sửng sốt trước sự đáp lại thẳng thừng của Quân Vô Tà.
Ánh mắt bốn người bọn họ nhìn Quân Vô Tà đều rất kỳ lạ, tiểu nha đầu này đến từ Hạ Tam Giới ư? Bọn họ mới là người đến từ Trung Tam Giới mà, nhưng tại sao lại chưa từng nhìn thấy đan dược tiểu nha đầu này đưa ra chứ?
Quân Vô Tà thản nhiên nhìn ánh mắt thất thần của bốn người bọn họ, yên lặng một lúc, lấy ra một chiếc bình ngọc trắng từ túi Càn Khôn.
“Mọi người cần?”
Trong phút chốc, ánh mắt bốn người đều sáng lên.
Chiếc bình này nhìn rất quen, ban nãy Quân Vô Tà cũng đưa cho Hoa Dao một chiếc giống như vậy.
Thứ trong đó đương nhiên không cần nói cũng biết.
“Cái... cái này thực sự cho bọn ta sao?” Kiều Sở cố nuốt nước miếng, mắt chăm chăm nhìn vào chiếc bình ngọc trắng trên tay Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà trực tiếp nhét thẳng chiếc bình thực sự có đan dược vào tay Kiều Sở.
Đây chẳng qua chỉ là số đan dược nàng luyện cho Thụy Lân quân bị thừa ra, vốn chẳng đáng là gì.
Nghĩ lại lúc đó, chẳng phải Quân Vô Tà đã luyện hẳn mười vạn viên hay sao!
Chính nàng cũng không ngờ là lại có thể dễ dàng bán đan dược như thế này, từ một Quân Vô Tà khổ sở vì không có tiền, xém chút không biết đan dược của mình rốt cuộc có giá bao nhiêu, số tiền lúc trước đòi Hoa Dao đưa ra chẳng qua là nàng dựa vào số tiền bọn họ tạm thời cần đến, còn về việc có đáng được nhiều như vậy hay không nàng cũng không biết nữa.
Mà thực tế đã chứng minh.
Đáng!
Mặc dù Quân Vô Tà đã mạo danh Mộ Thần nhưng lại không mấy hứng thú đi bôi nhọ hắn, dù gì thì điều duy nhất Mộ Thần lo lắng lúc này là hoàng đế Thích quốc.
Nghĩ đến đây, Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, nàng cho Dạ Sát báo tin cho Quân Vô Dược, bảo Quân Vô Dược báo lại cho cha con Quân gia, nàng cùng sư phụ của mình ra ngoài tu luyện, không cần lo lắng.
Nhưng Quân Vô Tà vô tình thu tiền lần này đã làm ảnh hưởng không nhỏ đến Mộ Thần.
Thế là rất lâu sau này, người của Hạ Tam Giới vẫn truyền tai nhau Mộ Thần có bản lĩnh luyện ra đan dược chống lại trời, còn những người coi trọng nhân tài sau khi biết được Mộ Thần ở Lân Vương phủ càng đến tùy tiện hơn, đột ngột dọa Mộ Thần vốn đã mỏng manh yếu đuối càng không dám rời Lân Vương phủ nửa bước.
Việc này để sau này hãy nói, tạm thời không nhắc đến.
Lúc này có tiền rồi, năm người cũng sẽ không phải lo không trả nổi học phí nữa, một người hào phóng như Quân Vô Tà đã chi ngân phiếu năm mươi vạn để bọn họ tự do lo liệu, từng người một xếp hàng.
Sau khi làn sóng Mộ Thần lắng xuống, hàng ngũ bên ngoài của học viện Phong Hóa lại ngay ngắn trở lại.
***
(*) Châu: ý chỉ thứ quý giá