“Ta bảo ngươi cầm về từ từ xem.” Cố Ly Sinh bất lực nói.
“Xem xong rồi.”
“Cái gì?” Cố Ly Sinh kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà nói: “Ta xem xong rồi.”
Độ dày của cuốn sách này không bằng quy định của học viện Phong Hoa, ghi nhớ không hề khó khăn.
“…” Cố Ly Sinh trừng mắt nhìn Quân Vô Tà, sau hồi lâu mới nói: “Xem xong rồi? Thế ngươi đọc thuộc đoạn thứ hai trang thứ tám cho ta nghe.”
Quân Vô Tà nhìn Cố Ly Sinh, chậm rãi đọc, đọc thuộc chuẩn xác không sai chút nào, từng chữ rõ ràng…
Vẻ mặt của Cố Ly Sinh có chút hãi hùng.
Hắn không tin, lại ném mấy cuốn sách đến trước mặt Quân Vô Tà, “Ngươi xem tiếp đi.”
Quân Vô Tà liếc nhìn Cố Ly Sinh, gật đầu bất đắc dĩ, lật chỗ sách đó từ đầu đến cuối một lượt.
Không cần Cố Ly Sinh nói, Quân Vô Tà đã tự lựa chọn mấy đoạn trong mỗi cuốn sách rồi đọc ra.
Sau đó…
Cố Ly Sinh lẳng lặng đặt tất cả chỗ sách về giá sách.
Hắn thề, hắn sẽ không đưa chỗ sách này cho bất cứ đệ tử nào xem nữa!
Thật sự quá mất mặt!
Nghĩ đến hồi đó, hắn chỉ học thuộc mấy cuốn sách mà đã tốn thời gian nửa năm, không ngờ rằng, đệ tử hắn thuận tay thu nhận ngày hôm đó lại dùng thời gian không đến một nén nhang học thuộc làu cả hàng sách…
Đột nhiên cảm thất thật mất mặt…
“E hèm, học thuộc thực ra không hề khó, khả năng ghi nhớ của ngươi không tệ, những thứ này ấy à… chủ yếu nhất là thấu hiểu chúng.” Từ trước đến nay Cố Ly Sinh chưa từng xấu hổ như vậy trước mặt đệ tử, nhớ đến khí chất cao nhã thần bí của mình ở trước mặt đệ tử ngày trước, hắn lập tức cảm thấy mình phải giữ gìn mặt mũi của mình một chút.
Quân Vô Tà khẽ nhíu mày: “Thuật phục linh lấy linh lực của bản thân con người làm nền tảng, tiến hành chuyển hóa linh lực lấp đầy vào linh hồn khuyết tổn, nhưng phương pháp chuyển hóa này không thể dùng, linh lực tiêu hao và linh hồn được chữa khỏi không cùng mức, sức mạnh dư thừa bị trôi mất chỉ có thể là vì phương thức sai lầm.”
Trong các cuốn sách đó ghi chép cặn kẽ tất cả nội dung về thuật phục linh, nhìn thì trúc trắc khó hiểu, nhưng với thánh học y thuật ngay cả AND cũng có thể học và hiểu rõ như Quân Vô Tà, trình tự chuyển hoán năng lượng này không khó hiểu, chỉ cần xây dựng nền tảng là có thể tiến hành suy luận vô hạn.
Trong mắt nàng, thuật phục linh quả thật là một sáng kiến to gan, nhưng sự tiêu hao và những gì đạt được từ thứ thuật phục hồi này không tỷ lệ thuận với nhau.
Thứ này có thể dùng, nhưng vẫn phải nghiên cứu và cải thiện thêm.
Mà mấy cuốn sách này cũng khiến Quân Vô Tà hiểu ra được thứ mà nàng luôn nghi hoặc.
Thì ra linh hồn vốn cũng có thể chuyển thành một loại năng lượng có thể sử dụng được, hắc thú nuốt Hoàng Kim Cự Sư thì có thể coi như nuốt một loại năng lượng, qua sự chuyển hóa linh hồn, từ bản thân hắc thú có thể hóa linh hồn Hoàng Kim Cự Sư thành một loại dinh dưỡng, khiến hắc thú có thể trưởng thành nhanh chóng.
Cái gọi là phục linh sư, chính là chuyển hoán linh lực của mình thành một loại lực linh hồn khác, tuy không thuần khiết bằng linh hồn thực sự nhưng trong điều kiện nhất định lại có thể đạt được hiệu quả tương đồng.
Phục linh sư nghe thì có vẻ rất thần bí, nhưng sau khi Quân Vô Tà đọc mấy cuốn sách này thì nàng đột nhiên cảm thấy…
Hình như… không có gì phức tạp cả.
Là do nàng nghĩ về giới linh của thế giới này quá phức tạp, từ đó mới giam giữ lối tư duy của bản thân.
Quân Vô Tà trầm tĩnh trong suy nghĩ của mình, miệng thi thoảng giải thích những chỗ thiếu sót và không đủ của thuật phục linh cùng với những chỗ mà mình muốn cải tiến cho Cố Ly Sinh.
Mà Quân Vô Tà hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý đến miệng của Cố Ly Sinh ngồi đối diện nàng há ra đến mức gần như có thể nhét vào được một quả trứng gà.
“Xem xong rồi.”
“Cái gì?” Cố Ly Sinh kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà nói: “Ta xem xong rồi.”
Độ dày của cuốn sách này không bằng quy định của học viện Phong Hoa, ghi nhớ không hề khó khăn.
“…” Cố Ly Sinh trừng mắt nhìn Quân Vô Tà, sau hồi lâu mới nói: “Xem xong rồi? Thế ngươi đọc thuộc đoạn thứ hai trang thứ tám cho ta nghe.”
Quân Vô Tà nhìn Cố Ly Sinh, chậm rãi đọc, đọc thuộc chuẩn xác không sai chút nào, từng chữ rõ ràng…
Vẻ mặt của Cố Ly Sinh có chút hãi hùng.
Hắn không tin, lại ném mấy cuốn sách đến trước mặt Quân Vô Tà, “Ngươi xem tiếp đi.”
Quân Vô Tà liếc nhìn Cố Ly Sinh, gật đầu bất đắc dĩ, lật chỗ sách đó từ đầu đến cuối một lượt.
Không cần Cố Ly Sinh nói, Quân Vô Tà đã tự lựa chọn mấy đoạn trong mỗi cuốn sách rồi đọc ra.
Sau đó…
Cố Ly Sinh lẳng lặng đặt tất cả chỗ sách về giá sách.
Hắn thề, hắn sẽ không đưa chỗ sách này cho bất cứ đệ tử nào xem nữa!
Thật sự quá mất mặt!
Nghĩ đến hồi đó, hắn chỉ học thuộc mấy cuốn sách mà đã tốn thời gian nửa năm, không ngờ rằng, đệ tử hắn thuận tay thu nhận ngày hôm đó lại dùng thời gian không đến một nén nhang học thuộc làu cả hàng sách…
Đột nhiên cảm thất thật mất mặt…
“E hèm, học thuộc thực ra không hề khó, khả năng ghi nhớ của ngươi không tệ, những thứ này ấy à… chủ yếu nhất là thấu hiểu chúng.” Từ trước đến nay Cố Ly Sinh chưa từng xấu hổ như vậy trước mặt đệ tử, nhớ đến khí chất cao nhã thần bí của mình ở trước mặt đệ tử ngày trước, hắn lập tức cảm thấy mình phải giữ gìn mặt mũi của mình một chút.
Quân Vô Tà khẽ nhíu mày: “Thuật phục linh lấy linh lực của bản thân con người làm nền tảng, tiến hành chuyển hóa linh lực lấp đầy vào linh hồn khuyết tổn, nhưng phương pháp chuyển hóa này không thể dùng, linh lực tiêu hao và linh hồn được chữa khỏi không cùng mức, sức mạnh dư thừa bị trôi mất chỉ có thể là vì phương thức sai lầm.”
Trong các cuốn sách đó ghi chép cặn kẽ tất cả nội dung về thuật phục linh, nhìn thì trúc trắc khó hiểu, nhưng với thánh học y thuật ngay cả AND cũng có thể học và hiểu rõ như Quân Vô Tà, trình tự chuyển hoán năng lượng này không khó hiểu, chỉ cần xây dựng nền tảng là có thể tiến hành suy luận vô hạn.
Trong mắt nàng, thuật phục linh quả thật là một sáng kiến to gan, nhưng sự tiêu hao và những gì đạt được từ thứ thuật phục hồi này không tỷ lệ thuận với nhau.
Thứ này có thể dùng, nhưng vẫn phải nghiên cứu và cải thiện thêm.
Mà mấy cuốn sách này cũng khiến Quân Vô Tà hiểu ra được thứ mà nàng luôn nghi hoặc.
Thì ra linh hồn vốn cũng có thể chuyển thành một loại năng lượng có thể sử dụng được, hắc thú nuốt Hoàng Kim Cự Sư thì có thể coi như nuốt một loại năng lượng, qua sự chuyển hóa linh hồn, từ bản thân hắc thú có thể hóa linh hồn Hoàng Kim Cự Sư thành một loại dinh dưỡng, khiến hắc thú có thể trưởng thành nhanh chóng.
Cái gọi là phục linh sư, chính là chuyển hoán linh lực của mình thành một loại lực linh hồn khác, tuy không thuần khiết bằng linh hồn thực sự nhưng trong điều kiện nhất định lại có thể đạt được hiệu quả tương đồng.
Phục linh sư nghe thì có vẻ rất thần bí, nhưng sau khi Quân Vô Tà đọc mấy cuốn sách này thì nàng đột nhiên cảm thấy…
Hình như… không có gì phức tạp cả.
Là do nàng nghĩ về giới linh của thế giới này quá phức tạp, từ đó mới giam giữ lối tư duy của bản thân.
Quân Vô Tà trầm tĩnh trong suy nghĩ của mình, miệng thi thoảng giải thích những chỗ thiếu sót và không đủ của thuật phục linh cùng với những chỗ mà mình muốn cải tiến cho Cố Ly Sinh.
Mà Quân Vô Tà hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý đến miệng của Cố Ly Sinh ngồi đối diện nàng há ra đến mức gần như có thể nhét vào được một quả trứng gà.