Lý do thoái thác lần này đã trực tiếp đẩy Quân Vô tà vào tình cảnh “đứng mũi chịu sào”.
“Thôi bỏ đi, chuyện này không cần nói nhiều nữa, ta cũng không muốn so đo làm gì.” Tử Mộ giả vờ độ lượng nói, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là muốn để mọi chuyện kết thúc trong hòa bình như vậy.
“Tử Mộ, ngươi chính vì dễ dàng bỏ qua như thế nên mới để cho người ta suýt chút nữa đã cướp mất vị trí của ngươi đó!” Đám thiếu niên đứng bên cạnh vẫn đang bận rộn ca tụng Tử Mộ, mặc dù trong lòng tràn đầy ghen tị với hắn nhưng bọn họ cũng hiểu thế nào là vì một tương lai quan hệ tốt đẹp với phục linh sư, càng không nên làm gì ngu ngốc mà tự hủy hoại mình sau này.
Lý Tử Mộ đối với người khác khá cởi mở, nên dù mới nhập học đã có quan hệ khá tốt với các đệ tử ở đây. Nhưng thực ra là do tính tình của Quân Vô Tà quá mức trầm lặng, nên dù người khác có muốn tỏ ra thân thiết với nàng thì vốn dĩ cũng không có cơ hội.
“Ôi, ta cũng thật không ngờ là có một người như vậy trong cùng một thời gian, nếu không phải sư phụ tìm được ta, chỉ e là giờ này ta với các huynh đệ đang cùng nhau đứng ở phân viện Thú Linh rồi.” Tử Mộ thở dài nói.
Lời này nghe có vẻ là tùy ý nhưng lại càng khiến người ta phải đa nghi.
Nếu như không phải Cố Ly Sinh “nhìn thấu sự việc”, Quân Vô Tà chẳng phải đã có thể công khai chiếm đoạt cơ hội của Tử Mộ hay sao? Nhiều người tới học viện Phong Hoa chủ yếu là để tranh thủ thời cơ tiến vào phân viện Phục Linh, nếu như bị người khác mạo danh để thế thân thì thật không khỏi khiến người ta phải phẫn nộ.
Đám thiếu niên càng trở nên tức giận, khí huyết sôi trào, càng nghĩ càng thấy rõ sự hèn hạ vô liêm sỉ của Quân Vô Tà, mượn cớ tâm trạng oan ức của Tử Mộ, hành xử của bọn họ càng ngày càng quá đáng không biết chừng mực.
“Tử Mộ, ngươi tính tình độ lượng, nhưng huynh đệ bọn ta không thể chỉ giương mắt nhìn ngươi bị khi dễ như thế!” Nói xong đám thiếu niên liếc nhau một cái rồi bắt đầu đi về phía phòng ăn.
Quân Vô Tà vẫn đang cúi đầu dùng bữa, đột nhiên nhận thấy có người đang đến gần, nàng ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ người vừa tới là ai thì bàn ăn trước mặt nàng đã bị ném phăng đi, thức ăn vừa nãy rơi vãi đầy trên mặt đất, bát đũa rơi xuống phát ra âm thanh loảng xoảng đinh tai nhức óc.
“Cái đồ tiểu tử vô liêm sỉ nhà ngươi, vẫn còn tâm trạng ngồi ăn ở đây sao? Chẳng lẽ ngươi không biết sau khi bị phân viện Phục Linh đuổi đi sẽ không có tư cách ở lại học viện Phong Hoa nữa hay sao?” Một thiếu niên cao lớn giẫm chân lên chiếc bàn vừa bị ném đi, ỷ lại vào vóc dáng cao to từ trên cao nhìn xuống Quân Vô Tà đang ngồi trên ghế, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiếu niên vừa đến gây chuyện kia.
“Tất cả những chuyện ngươi làm mọi người ở đây đã sớm biết cả rồi, không hiểu vì sao học viện Phong Hoa lại có loại đệ tử suy đồi nhân phẩm như ngươi nữa. Ngươi căn bản không có tư cách ở lại nơi này, có điều trước khi cút khỏi học viện Phong Hoa thì ngươi phải xin lỗi Tử Mộ cái đã.” Mấy tên thiếu niên đứng bao vây Quân Vô Tà, hiển nhiên hôm nay bọn họ không có ý định bỏ qua cho nàng một cách dễ dàng.
Tử Mộ nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng vô cùng đắc ý, tuy nhiên trên mặt lại tỏ vẻ không tán thành, còn dùng lời hay ý đẹp ra vẻ khuyên nhủ đám người kia: “Mọi người đều là huynh đệ với nhau, cứ coi như Quân Tà suýt chút nữa đoạt mất vị trí của ta ở phân viện Phục Linh, thì ta nghĩ cũng không phải do hắn cố ý đâu.”
“Không cố ý? Làm ra loại chuyện như vậy sao có thể là không cố ý? Cố tiền bối có nhìn trúng hắn hay không chẳng lẽ hắn không biết sao? Chẳng qua là hắn cố tình không hiểu, muốn mượn cơ hội để trèo cao mà thôi. Tử Mộ, chuyện này tốt nhất là ngươi đừng xen vào, nếu hôm nay hắn không xin lỗi ngươi thì đừng hòng chúng ta tha cho!” Đám thiểu niên kia tràn đầy căm phẫn nói.
Động thái này đã khiến cho tất cả đệ tử đang có mắt trong nhà ăn phải chú ý, các sư huynh sư tỷ đã sớm tò mò về mấy lời đồn đại về các tân sinh mới nhập học, tự nhiên thấy đám tân sinh này gây chuyện ở đây lập tức dài cổ ngồi đợi trò hay sắp diễn ra.
“Thôi bỏ đi, chuyện này không cần nói nhiều nữa, ta cũng không muốn so đo làm gì.” Tử Mộ giả vờ độ lượng nói, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là muốn để mọi chuyện kết thúc trong hòa bình như vậy.
“Tử Mộ, ngươi chính vì dễ dàng bỏ qua như thế nên mới để cho người ta suýt chút nữa đã cướp mất vị trí của ngươi đó!” Đám thiếu niên đứng bên cạnh vẫn đang bận rộn ca tụng Tử Mộ, mặc dù trong lòng tràn đầy ghen tị với hắn nhưng bọn họ cũng hiểu thế nào là vì một tương lai quan hệ tốt đẹp với phục linh sư, càng không nên làm gì ngu ngốc mà tự hủy hoại mình sau này.
Lý Tử Mộ đối với người khác khá cởi mở, nên dù mới nhập học đã có quan hệ khá tốt với các đệ tử ở đây. Nhưng thực ra là do tính tình của Quân Vô Tà quá mức trầm lặng, nên dù người khác có muốn tỏ ra thân thiết với nàng thì vốn dĩ cũng không có cơ hội.
“Ôi, ta cũng thật không ngờ là có một người như vậy trong cùng một thời gian, nếu không phải sư phụ tìm được ta, chỉ e là giờ này ta với các huynh đệ đang cùng nhau đứng ở phân viện Thú Linh rồi.” Tử Mộ thở dài nói.
Lời này nghe có vẻ là tùy ý nhưng lại càng khiến người ta phải đa nghi.
Nếu như không phải Cố Ly Sinh “nhìn thấu sự việc”, Quân Vô Tà chẳng phải đã có thể công khai chiếm đoạt cơ hội của Tử Mộ hay sao? Nhiều người tới học viện Phong Hoa chủ yếu là để tranh thủ thời cơ tiến vào phân viện Phục Linh, nếu như bị người khác mạo danh để thế thân thì thật không khỏi khiến người ta phải phẫn nộ.
Đám thiếu niên càng trở nên tức giận, khí huyết sôi trào, càng nghĩ càng thấy rõ sự hèn hạ vô liêm sỉ của Quân Vô Tà, mượn cớ tâm trạng oan ức của Tử Mộ, hành xử của bọn họ càng ngày càng quá đáng không biết chừng mực.
“Tử Mộ, ngươi tính tình độ lượng, nhưng huynh đệ bọn ta không thể chỉ giương mắt nhìn ngươi bị khi dễ như thế!” Nói xong đám thiếu niên liếc nhau một cái rồi bắt đầu đi về phía phòng ăn.
Quân Vô Tà vẫn đang cúi đầu dùng bữa, đột nhiên nhận thấy có người đang đến gần, nàng ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ người vừa tới là ai thì bàn ăn trước mặt nàng đã bị ném phăng đi, thức ăn vừa nãy rơi vãi đầy trên mặt đất, bát đũa rơi xuống phát ra âm thanh loảng xoảng đinh tai nhức óc.
“Cái đồ tiểu tử vô liêm sỉ nhà ngươi, vẫn còn tâm trạng ngồi ăn ở đây sao? Chẳng lẽ ngươi không biết sau khi bị phân viện Phục Linh đuổi đi sẽ không có tư cách ở lại học viện Phong Hoa nữa hay sao?” Một thiếu niên cao lớn giẫm chân lên chiếc bàn vừa bị ném đi, ỷ lại vào vóc dáng cao to từ trên cao nhìn xuống Quân Vô Tà đang ngồi trên ghế, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiếu niên vừa đến gây chuyện kia.
“Tất cả những chuyện ngươi làm mọi người ở đây đã sớm biết cả rồi, không hiểu vì sao học viện Phong Hoa lại có loại đệ tử suy đồi nhân phẩm như ngươi nữa. Ngươi căn bản không có tư cách ở lại nơi này, có điều trước khi cút khỏi học viện Phong Hoa thì ngươi phải xin lỗi Tử Mộ cái đã.” Mấy tên thiếu niên đứng bao vây Quân Vô Tà, hiển nhiên hôm nay bọn họ không có ý định bỏ qua cho nàng một cách dễ dàng.
Tử Mộ nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng vô cùng đắc ý, tuy nhiên trên mặt lại tỏ vẻ không tán thành, còn dùng lời hay ý đẹp ra vẻ khuyên nhủ đám người kia: “Mọi người đều là huynh đệ với nhau, cứ coi như Quân Tà suýt chút nữa đoạt mất vị trí của ta ở phân viện Phục Linh, thì ta nghĩ cũng không phải do hắn cố ý đâu.”
“Không cố ý? Làm ra loại chuyện như vậy sao có thể là không cố ý? Cố tiền bối có nhìn trúng hắn hay không chẳng lẽ hắn không biết sao? Chẳng qua là hắn cố tình không hiểu, muốn mượn cơ hội để trèo cao mà thôi. Tử Mộ, chuyện này tốt nhất là ngươi đừng xen vào, nếu hôm nay hắn không xin lỗi ngươi thì đừng hòng chúng ta tha cho!” Đám thiểu niên kia tràn đầy căm phẫn nói.
Động thái này đã khiến cho tất cả đệ tử đang có mắt trong nhà ăn phải chú ý, các sư huynh sư tỷ đã sớm tò mò về mấy lời đồn đại về các tân sinh mới nhập học, tự nhiên thấy đám tân sinh này gây chuyện ở đây lập tức dài cổ ngồi đợi trò hay sắp diễn ra.