Quân Vô Tà ánh mắt lạnh lùng nhìn trò hề trước mặt, tên Tử Mộ kia thật đúng là giỏi diễn kịch, người ngoài không biết thì tưởng hắn đang tìm mọi cách hòa giải, nhưng thực ra mỗi một câu hắn nói đều là nhằm bôi nhọ hình tượng Quân Vô Tà hết mức có thể.
Ba câu vừa rồi đều không ngừng ám chỉ việc Quân Vô Tà có ý đồ muốn “cướp đoạt” vị trí của hắn.
Bởi lẽ việc hắn tỏ vẻ “khuyên bảo” như vậy căn bản không có bất cứ tác dụng gì cả, mà ngược lại không những có thể bôi nhọ danh tiếng của Quân Vô Tà lại còn giúp hắn khoác lên người cái mác “hào phóng và độ lượng”.
Vả lại lúc này, Quân Vô Tà đang bị đám thiếu niên bao vây tứ phía, trong nhà ăn, các sư huynh sư tỷ cũng đều đang dài cổ đợi trò hay để xem, căn bản sẽ không có ai muốn đứng ra đòi lại công bằng cho nàng.
Ngay cả những lời thiếu niên kia vừa nói có phải là sự thật hay không thì cũng chẳng ai quan tâm.
“Tránh ra.” Quân Vô Tà đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn một lượt đám thiếu niên đang vây quanh mình.
Ánh mắt đó khiến cho đám người kia không khỏi sửng sốt, bởi lẽ bọn họ chưa từng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đến như vậy. Trong nháy mắt bọn họ có cảm giác bản thân đang rơi xuống hố băng lạnh đến thấu xương.
Thế nhưng chỉ ngay sau đó, bọn họ liền khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy.
Đối phương dù sao cũng chỉ là một thiếu niên vóc dáng nhỏ bé, bọn họ đông như vậy việc gì phải sợ cơ chứ?
“Quân Tà ngươi đừng có mà quá đáng! Ngươi làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ không xin lỗi Tử Mộ lấy một tiếng hay sao? Ngươi có biết là vì ngươi mà Tử Mộ suýt chút nữa cả đời này đã không thể làm phục linh sư rồi không!” Một thiếu niên nhìn thấy Quân Vô Tà chẳng những không xin lỗi mà còn có ý định bỏ đi liền cảm thấy rất không hài lòng.
“Xin lỗi?” Lông mày Quân Vô Tà khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo tựa như nước mùa thu nhìn về phía Tử Mộ đang đứng gần đó.
Tử Mộ cả người nhất thời run sợ, nếu hắn biết được chân tướng chuyện này thì Quân Vô Tà chắc chắn cũng đã biết chuyện. Nếu chẳng may nàng ấy ngay trước mặt tất cả mọi người vạch trần lời nói dối của hắn thì…
Thế nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cho dù Quân Vô Tà nói ra thì đã sao? Mọi người ở đây trước giờ đã không ưa nàng, đã thế trong lòng còn đang hoài nghi nhân phẩm của nàng, kể cả nàng có nói thì mọi người sẽ chỉ cho đó là hiểu lầm, mà cũng sẽ chẳng có ai tin, người ta sẽ chỉ cảm thấy Quân Vô Tà đang cố tìm cách giải vây mà thôi!
Nghĩ đến đây, Tử Mộ lại ưỡn ngực lên.
“Đúng vậy! Ngươi nhất định phải xin lỗi!” Đám thiếu niên xung quanh kích động la lớn.
Quân Vô Tà bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nàng cảm thấy quá mức chán ghét cái đám người không những ngu ngốc còn hết sức phiền toái này.
“Ta lặp lại lần nữa, cút ngay!” Ánh mắt Quân Vô Tà trở nên tối sầm.
“Ngươi… Ngươi vừa nói gì!” Đám thiếu niên bị những lời Quân Vô Tà vừa nói dọa cho khiếp sợ, hai mắt mở to kinh ngạc!
Nàng vừa bảo bọn họ cút đi sao?
Không thể tin được trên đời này lại có người không biết xấu hổ như vậy!
“Ngươi được lắm! Rượu mời không thích uống lại muốn uống rượu phạt phải không! Đã vậy ta muốn xem xem, hôm nay rốt cuộc ngươi có bản lĩnh mà rời khỏi đây hay không!”
Quân Vô Tà nheo đuôi mắt lại, tranh linh từ cơ thể nàng bắt đầu tỏa ra xung quanh, Hắc Miêu vừa rồi còn nằm trong lòng Quân Vô Tà lập tức nhảy lên vai nàng, hai mắt mở to nhìn đám thiếu niên chán sống này.
Tranh linh đang phát ra từ người Quân Vô Tà khiến cho đám thiếu niên kia không khỏi kinh hãi, bọn họ chỉ nhớ Quân Vô Tà là người nhỏ tuổi nhất mà quên mất rằng, linh lực của nàng trong lại là mạnh nhất số mấy chục người bọn họ!
Đám người kia theo bản năng lùi lại một bước, nhưng khi họ nhìn thấy trên vai nàng không còn Hắc Miêu đáng sợ như lúc nãy nữa, thì nỗi sợ hãi trong người họ đã bắt đầu lắng xuống.
Dù sao đó cũng chỉ là tranh linh, mà giới linh của nàng lại yếu như vậy, nếu thực sự muốn đấu với nhiều người bọn họ như vậy, chưa hẳn đã không phải là đối thủ của nàng!
Tử Mộ đứng sau đám người kia nãy giờ vẫn quan sát nhất cử nhất động của Quân Vô Tà, trong phút chốc đáy mắt lộ rõ ý cười càng đậm.
Chỉ cần Quân Vô Tà dám ở chỗ này ra tay với đám đệ tử kia, thì chính là làm trái với nội quy của học viện!
Và tất nhiên sẽ bị đuổi khỏi học viện Phong Hoa ngay lập tức!
Ba câu vừa rồi đều không ngừng ám chỉ việc Quân Vô Tà có ý đồ muốn “cướp đoạt” vị trí của hắn.
Bởi lẽ việc hắn tỏ vẻ “khuyên bảo” như vậy căn bản không có bất cứ tác dụng gì cả, mà ngược lại không những có thể bôi nhọ danh tiếng của Quân Vô Tà lại còn giúp hắn khoác lên người cái mác “hào phóng và độ lượng”.
Vả lại lúc này, Quân Vô Tà đang bị đám thiếu niên bao vây tứ phía, trong nhà ăn, các sư huynh sư tỷ cũng đều đang dài cổ đợi trò hay để xem, căn bản sẽ không có ai muốn đứng ra đòi lại công bằng cho nàng.
Ngay cả những lời thiếu niên kia vừa nói có phải là sự thật hay không thì cũng chẳng ai quan tâm.
“Tránh ra.” Quân Vô Tà đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn một lượt đám thiếu niên đang vây quanh mình.
Ánh mắt đó khiến cho đám người kia không khỏi sửng sốt, bởi lẽ bọn họ chưa từng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đến như vậy. Trong nháy mắt bọn họ có cảm giác bản thân đang rơi xuống hố băng lạnh đến thấu xương.
Thế nhưng chỉ ngay sau đó, bọn họ liền khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy.
Đối phương dù sao cũng chỉ là một thiếu niên vóc dáng nhỏ bé, bọn họ đông như vậy việc gì phải sợ cơ chứ?
“Quân Tà ngươi đừng có mà quá đáng! Ngươi làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ không xin lỗi Tử Mộ lấy một tiếng hay sao? Ngươi có biết là vì ngươi mà Tử Mộ suýt chút nữa cả đời này đã không thể làm phục linh sư rồi không!” Một thiếu niên nhìn thấy Quân Vô Tà chẳng những không xin lỗi mà còn có ý định bỏ đi liền cảm thấy rất không hài lòng.
“Xin lỗi?” Lông mày Quân Vô Tà khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo tựa như nước mùa thu nhìn về phía Tử Mộ đang đứng gần đó.
Tử Mộ cả người nhất thời run sợ, nếu hắn biết được chân tướng chuyện này thì Quân Vô Tà chắc chắn cũng đã biết chuyện. Nếu chẳng may nàng ấy ngay trước mặt tất cả mọi người vạch trần lời nói dối của hắn thì…
Thế nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cho dù Quân Vô Tà nói ra thì đã sao? Mọi người ở đây trước giờ đã không ưa nàng, đã thế trong lòng còn đang hoài nghi nhân phẩm của nàng, kể cả nàng có nói thì mọi người sẽ chỉ cho đó là hiểu lầm, mà cũng sẽ chẳng có ai tin, người ta sẽ chỉ cảm thấy Quân Vô Tà đang cố tìm cách giải vây mà thôi!
Nghĩ đến đây, Tử Mộ lại ưỡn ngực lên.
“Đúng vậy! Ngươi nhất định phải xin lỗi!” Đám thiếu niên xung quanh kích động la lớn.
Quân Vô Tà bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nàng cảm thấy quá mức chán ghét cái đám người không những ngu ngốc còn hết sức phiền toái này.
“Ta lặp lại lần nữa, cút ngay!” Ánh mắt Quân Vô Tà trở nên tối sầm.
“Ngươi… Ngươi vừa nói gì!” Đám thiếu niên bị những lời Quân Vô Tà vừa nói dọa cho khiếp sợ, hai mắt mở to kinh ngạc!
Nàng vừa bảo bọn họ cút đi sao?
Không thể tin được trên đời này lại có người không biết xấu hổ như vậy!
“Ngươi được lắm! Rượu mời không thích uống lại muốn uống rượu phạt phải không! Đã vậy ta muốn xem xem, hôm nay rốt cuộc ngươi có bản lĩnh mà rời khỏi đây hay không!”
Quân Vô Tà nheo đuôi mắt lại, tranh linh từ cơ thể nàng bắt đầu tỏa ra xung quanh, Hắc Miêu vừa rồi còn nằm trong lòng Quân Vô Tà lập tức nhảy lên vai nàng, hai mắt mở to nhìn đám thiếu niên chán sống này.
Tranh linh đang phát ra từ người Quân Vô Tà khiến cho đám thiếu niên kia không khỏi kinh hãi, bọn họ chỉ nhớ Quân Vô Tà là người nhỏ tuổi nhất mà quên mất rằng, linh lực của nàng trong lại là mạnh nhất số mấy chục người bọn họ!
Đám người kia theo bản năng lùi lại một bước, nhưng khi họ nhìn thấy trên vai nàng không còn Hắc Miêu đáng sợ như lúc nãy nữa, thì nỗi sợ hãi trong người họ đã bắt đầu lắng xuống.
Dù sao đó cũng chỉ là tranh linh, mà giới linh của nàng lại yếu như vậy, nếu thực sự muốn đấu với nhiều người bọn họ như vậy, chưa hẳn đã không phải là đối thủ của nàng!
Tử Mộ đứng sau đám người kia nãy giờ vẫn quan sát nhất cử nhất động của Quân Vô Tà, trong phút chốc đáy mắt lộ rõ ý cười càng đậm.
Chỉ cần Quân Vô Tà dám ở chỗ này ra tay với đám đệ tử kia, thì chính là làm trái với nội quy của học viện!
Và tất nhiên sẽ bị đuổi khỏi học viện Phong Hoa ngay lập tức!