Chỉ cần Quân Vô Tà bị đuổi khỏi đây, Tử Mộ sẽ không cần phải lo lắng lời nói dối của hắn sẽ bị vạch trần, bởi hắn tin rằng Cố Ly Sinh sẽ không hơi đâu mà quan tâm đến mấy chuyện riêng tư của một đệ tử bình thường.
Cho nên chỉ cần khiến cho Quân Vô Tà bị đuổi đi thì hắn vĩnh viễn chính là người bị hại!
Trong nhà ăn, cuộc chiến bắt đầu trở nên vô cùng căng thẳng, trên người Hắc Miêu đã mơ hồ lộ ra một màn sương mù màu đen.
Sát khí trong mắt Quân Vô Tà càng ngày càng rõ, tính tình nàng bình thường tuy có đôi chút lạnh lùng nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ cam tâm nhẫn nhục người ngoài.
“Các ngươi làm gì ở đây!” Đột nhiên, một âm thanh chói tai vang lên trong nhà ăn, giọng nói ấy như sét đánh ngang tai khiến màng nhĩ những người đang có mặt ở đó đều không khỏi đau nhức!
Ngay sau đó là một bóng người bất ngờ lao đến bên cạnh Quân Vô Tà, thân hình cao lớn trực tiếp đứng chắn trước mặt nàng, ngăn cản những ánh mắt không hề có thiện chí kia.
“Phạm… Phạm sư huynh?” Đám người đang có ý định dạy cho Quân Vô Tà một bài học, sau khi nhìn rõ tướng mạo người vừa tới thì lập tức co người lại, dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy cũng hoàn toàn biến mất.
Người đang đứng chắn trước mặt Quân Vô Tà kia, không ai khác chính là Phạm Cẩm!
Nụ cười trên mặt Phạm Cẩm lúc trước đã không còn nữa, mà lúc này đây khuôn mặt ấy đang đanh lại nhìn thẳng vào đám thiếu niên nãy giờ luôn đứng bao vây Quân Vô Tà.
Hắn vừa rồi đang định bước vào phòng ăn thì nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn kia đang bị một đám người vây quanh, vậy mà nàng lại chỉ im lặng, một thân một mình đứng đó không làm gì cả. Hình ảnh đó khiến Phạm Cẩm nổi lên ý muốn bảo vệ, vì thế hắn đã không chút do dự ngay lập tức lao về phía nàng!
“Các ngươi tìm Quân Tà có chuyện gì?” Phạm Cẩm cau mày nhìn đám thiếu niên “lai giả bất thiện” (*) kia.
Bị Phạm Cẩm trừng mắt nhìn như vậy, những học sinh vừa mới bước chân vào học viện Phong Hoa này sợ đến mức hai chân không ngừng run lẩy bẩy.
Phạm Cẩm là ai? Hắn chính là người đứng thứ tư trong đại hội Đấu Linh! Nhìn trong toàn bộ học viện Phong Hoa, có thể đấu lại hắn tổng cộng chỉ có ba người!
Hơn nữa hắn còn là con nuôi của viện trưởng học viện Phong Hoa, dù không phải ruột thịt nhưng thân phận này cũng đủ để đè chết rất nhiều người.
Đừng nói tân sinh, ngay cả đám học sinh cũ của học viện Phong Hoa cũng không mấy ai dám nói chuyện cùng Phạm Cẩm.
“Ta… Chúng ta chỉ tìm Quân Vô Tà để bảo hắn nói lời xin lỗi đến Tử Mộ mà thôi…” Dáng vẻ phách lối kiêu ngạo vừa nãy đã bị khí thế của Phạm Cẩm làm cho rơi rụng, một thiếu niên theo bản năng rụt cổ lại, mãi lâu sau mới dám lên tiếng.
“Xin lỗi?” Phạm Cẩm nhíu mày một cái.
“Đúng vậy, Quân Tà suýt chút nữa đã cướp mất vị trí gia nhập vào phân viện Phục Linh của Tử Mộ, hại Tử Mộ suýt nữa thì không có cơ hội để trở thành phục linh sư… Hắn vốn dĩ nên xin lỗi, chỉ xin lỗi thôi… cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn lắm...” Đám thiếu niên không còn cách nào khác đành phải tự biện minh cho mình.
Chỉ xin lỗi thôi? Phạm Cẩm nheo mắt, đáy mắt nhanh chóng lướt qua bàn ăn và đống bát đũa bị ném xuống đất, trong lòng không khỏi cảm thấy nực cười.
Cả một đám người bao vây Quân Vô Tà, còn ném thức ăn bát đĩa xuống đất, vậy mà lại nói là chỉ yêu cầu nàng xin lỗi? E là bọn họ chỉ hận không thể khiến cho mọi chuyện trở nên xấu hơn thì có…
Có điều…
“Cái gì gọi là Quân Tà cướp mất vị trí của người khác? Hắn vốn dĩ là đệ tử do chính Cố tiền bối bổ nhiệm, các ngươi chớ có ăn nói xằng bậy.” Phạm Cẩm nhíu mày một cái.
“Phạm sư huynh, huynh vẫn chưa biết sao?” Đám thiếu niên nghe Phạm Cẩm nói xong, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Bọn họ nói rồi, Phạm sư huynh là người công chính khoan dung sao có thể bao che cho loại tiểu nhân bỉ ổi kia được, hóa ra là do hắn vẫn chưa biết gì!
“Biết cái gì?” Phạm Cẩm tức giận hỏi, hắn ở phân viện Thú Linh tu luyện đến tận trưa, vừa mới dừng lại, căn bản cũng không biết rốt cuộc học viện Phong Hoa đã xảy ra chuyện lớn gì.
***
(*) Nguyên văn phải là “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai”, ám chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến
Cho nên chỉ cần khiến cho Quân Vô Tà bị đuổi đi thì hắn vĩnh viễn chính là người bị hại!
Trong nhà ăn, cuộc chiến bắt đầu trở nên vô cùng căng thẳng, trên người Hắc Miêu đã mơ hồ lộ ra một màn sương mù màu đen.
Sát khí trong mắt Quân Vô Tà càng ngày càng rõ, tính tình nàng bình thường tuy có đôi chút lạnh lùng nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ cam tâm nhẫn nhục người ngoài.
“Các ngươi làm gì ở đây!” Đột nhiên, một âm thanh chói tai vang lên trong nhà ăn, giọng nói ấy như sét đánh ngang tai khiến màng nhĩ những người đang có mặt ở đó đều không khỏi đau nhức!
Ngay sau đó là một bóng người bất ngờ lao đến bên cạnh Quân Vô Tà, thân hình cao lớn trực tiếp đứng chắn trước mặt nàng, ngăn cản những ánh mắt không hề có thiện chí kia.
“Phạm… Phạm sư huynh?” Đám người đang có ý định dạy cho Quân Vô Tà một bài học, sau khi nhìn rõ tướng mạo người vừa tới thì lập tức co người lại, dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy cũng hoàn toàn biến mất.
Người đang đứng chắn trước mặt Quân Vô Tà kia, không ai khác chính là Phạm Cẩm!
Nụ cười trên mặt Phạm Cẩm lúc trước đã không còn nữa, mà lúc này đây khuôn mặt ấy đang đanh lại nhìn thẳng vào đám thiếu niên nãy giờ luôn đứng bao vây Quân Vô Tà.
Hắn vừa rồi đang định bước vào phòng ăn thì nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn kia đang bị một đám người vây quanh, vậy mà nàng lại chỉ im lặng, một thân một mình đứng đó không làm gì cả. Hình ảnh đó khiến Phạm Cẩm nổi lên ý muốn bảo vệ, vì thế hắn đã không chút do dự ngay lập tức lao về phía nàng!
“Các ngươi tìm Quân Tà có chuyện gì?” Phạm Cẩm cau mày nhìn đám thiếu niên “lai giả bất thiện” (*) kia.
Bị Phạm Cẩm trừng mắt nhìn như vậy, những học sinh vừa mới bước chân vào học viện Phong Hoa này sợ đến mức hai chân không ngừng run lẩy bẩy.
Phạm Cẩm là ai? Hắn chính là người đứng thứ tư trong đại hội Đấu Linh! Nhìn trong toàn bộ học viện Phong Hoa, có thể đấu lại hắn tổng cộng chỉ có ba người!
Hơn nữa hắn còn là con nuôi của viện trưởng học viện Phong Hoa, dù không phải ruột thịt nhưng thân phận này cũng đủ để đè chết rất nhiều người.
Đừng nói tân sinh, ngay cả đám học sinh cũ của học viện Phong Hoa cũng không mấy ai dám nói chuyện cùng Phạm Cẩm.
“Ta… Chúng ta chỉ tìm Quân Vô Tà để bảo hắn nói lời xin lỗi đến Tử Mộ mà thôi…” Dáng vẻ phách lối kiêu ngạo vừa nãy đã bị khí thế của Phạm Cẩm làm cho rơi rụng, một thiếu niên theo bản năng rụt cổ lại, mãi lâu sau mới dám lên tiếng.
“Xin lỗi?” Phạm Cẩm nhíu mày một cái.
“Đúng vậy, Quân Tà suýt chút nữa đã cướp mất vị trí gia nhập vào phân viện Phục Linh của Tử Mộ, hại Tử Mộ suýt nữa thì không có cơ hội để trở thành phục linh sư… Hắn vốn dĩ nên xin lỗi, chỉ xin lỗi thôi… cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn lắm...” Đám thiếu niên không còn cách nào khác đành phải tự biện minh cho mình.
Chỉ xin lỗi thôi? Phạm Cẩm nheo mắt, đáy mắt nhanh chóng lướt qua bàn ăn và đống bát đũa bị ném xuống đất, trong lòng không khỏi cảm thấy nực cười.
Cả một đám người bao vây Quân Vô Tà, còn ném thức ăn bát đĩa xuống đất, vậy mà lại nói là chỉ yêu cầu nàng xin lỗi? E là bọn họ chỉ hận không thể khiến cho mọi chuyện trở nên xấu hơn thì có…
Có điều…
“Cái gì gọi là Quân Tà cướp mất vị trí của người khác? Hắn vốn dĩ là đệ tử do chính Cố tiền bối bổ nhiệm, các ngươi chớ có ăn nói xằng bậy.” Phạm Cẩm nhíu mày một cái.
“Phạm sư huynh, huynh vẫn chưa biết sao?” Đám thiếu niên nghe Phạm Cẩm nói xong, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Bọn họ nói rồi, Phạm sư huynh là người công chính khoan dung sao có thể bao che cho loại tiểu nhân bỉ ổi kia được, hóa ra là do hắn vẫn chưa biết gì!
“Biết cái gì?” Phạm Cẩm tức giận hỏi, hắn ở phân viện Thú Linh tu luyện đến tận trưa, vừa mới dừng lại, căn bản cũng không biết rốt cuộc học viện Phong Hoa đã xảy ra chuyện lớn gì.
***
(*) Nguyên văn phải là “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai”, ám chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến